Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 417

Ba người họ không dám ở lại, chỉ có thể tìm một chỗ bí mật ở trong thị trấn để bàn bạc.

Tối hôm qua Louis đã chết, quỷ cũng biến mất hơn nửa, sáng hôm nay gần như không nhìn thấy bất cứ một con quỷ nào trong cả thị trấn quỷ, ngay cả bầu trời cũng trở nên trong xanh. Người dân và các nhà bán buôn của thị trấn vẫn vội vàng làm việc của mình. Những du khách đến thị trấn quỷ du lịch bước chân vẫn vội vàng như trước.

Vạn Nhân Trảm liếc nhìn thời gian đếm ngược ở trên đầu của hai người trước mặt.

Trấn Tinh 9.

Eugene 6.

Cùng với Hòa Ngọc 7.

Tối hôm qua vì bảo vệ tính mạng của mình, họ buộc phải ra tay với rất nhiều quỷ, tất nhiên bởi vì số lần không giống nhau, thời gian đếm ngược của họ cũng có sự chênh lệch khác nhau. Vạn Nhân Trảm đoán thời gian đếm ngược của mình cũng là hàng đơn vị, chắc sẽ ở khoảng giữa Trấn Tinh và Eugene. 

Hiện tại theo suy nghĩ của gã, thời gian đếm ngược của Eugene là ít nhất. Nhưng của mọi người đều là số hàng đơn vị, không có ai không vội, cách tốt nhất hiện tại là phải tìm ra cách giải quyết trong vòng năm tiếng.

Vạn Nhân Trảm sốt ruột: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chúng ta còn chưa phát hiện ra bí mật lớn nhất của thị trấn à? Ly đã bị tìm ra rồi, còn không phải là bí mật lớn nhất?"

Eugene sờ cằm: "Chẳng lẽ phải đợi cho Ly hấp thụ hết quỷ trong thị trấn quỷ, hoặc là chúng ta còn phải g**t ch*t Ly." Cái trước còn có thể làm được, cái sau, sao họ có thể đánh lại được, căn bản không có khả năng.

Eugene thấy Trấn Tinh ngây ra, hỏi gã: "Này, anh đang nghĩ cái gì vậy?"

Trấn Tinh: "Tôi đang nghĩ đến hệ thống khác mà Hòa Ngọc đã nói, Ly, thật sự quá mạnh." Mạnh đến mức khiến người ta ngưỡng mộ. Nói đến phần sau, trong mắt gã mang theo sự điên cuồng. Quả nhiên là kẻ điên theo đuổi năng lực chiến đấu.

Vạn Nhân Trảm: "..." Gã rất cạn lời: "Thời gian đếm ngược trên đầu mày rất dài cho nên mày không vội đúng không? Cũng chỉ có số ở hàng đơn vị, còn không vội. Nghĩ xem làm sao để đi ra ngoài đi, hệ thống cái gì chứ, ra ngoài hỏi Hòa Ngọc là được."

Eugene cũng đồng ý: "Đồng ý." Gã như nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: "Không đúng, nhiệm vụ của chúng ta yêu cầu tìm ra bí mật lớn nhất của thị trấn quỷ, tháo bỏ bí mật lớn nhất, chúng ta đã hoàn toàn tháo bỏ rồi, lẽ ra không cần giải quyết chuyện của sau này chứ." Cho nên mặc kệ là giái quyêt quý cúa thị trân quỷ hay là giết Louis, Ly, thật ra đều không phải là nhiệm vụ yêu cầu của họ. Yêu cầu của họ là tìm ra và phân tích.

Vạn Nhân Trảm cau mày khi không đối mặt với Hòa Ngọc, đôi lúc chỉ số thông minh của gã vẫn còn, ví dụ như lúc này gã lại nghĩ đến một vấn đề. "Vẫn không đúng, nhiệm vụ của chúng ta yêu cầu còn có bốn chữ, rời khỏi thị trấn."

Con ngươi của Eugene co lại, cả người giật nảy lên: "Cho nên, chỉ cần rời khỏi thị trấn là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi."

Vạn Nhân Trảm cũng lập tức đứng lên, nói: "Đi đi, chúng ta đi thử."

Trấn Tinh vẫn không động đậy.

Eugene: "Anh vẫn đang nghĩ hệ thống gì gì của Hoà Ngọc à, đừng nghĩ nữa, đi, chúng tôi tìm ra cách giải quyết rồi."

Trấn Tinh giơ tay lên, ngón tay xoay khối rubik, mắt nhìn về phía trước trống rỗng không có tinh thần, lẩm bẩm: "Có lẽ không phải là vậy, Hòa Ngọc nói, tuyến Louis là sai, chúng ta có lẽ thật sự có thế đi ra ngoài."

Vạn Nhân Trảm: "Đi thử đi." Gã nói xong, vội vã chạy đến vùng ranh giới của thị trấn quỷ, theo kịp Eugene. Trấn Tinh nghĩ một lát, cũng cầm khối rubik đi theo.

Bình Luận (0)
Comment