Vạn Nhân Trảm và Eugene giận dữ quay về, Trấn Tinh cất khối rubik vào trong trang bị, bình tĩnh đi theo sau.
Nhưng trong khoảnh khắc bọn họ tiến bước vào trong, lại đồng bộ dừng lại.
"A a a." Tiếng kêu thảm thiết của Khắc Lý Hải vẫn tiếp tục vang vọng, hơn nữa rõ ràng cố họng đã bị xé rách, tiếng kêu thảm thiết vô cùng thống khổ khiến người nghe cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Ba người liếc nhìn nhau, Eugene: "Khụ khụ, ai nói?"
Trấn Tinh xoa mũi, lùi về sau hai bước.
Vạn Nhân Trảm ghét bỏ nói: "Hai tên hèn nhát."
Eugene: "Lá gan của mày lớn, mày đi đi." Dùng phép khích tướng với Vạn Nhân Trảm rất có hiệu quả.
"Tao đi thì tao đi." Vạn Nhân Trảm nói xong, bước chân đi vào trong viện, hét lớn: "Hòa Ngọc, mày đi ra cho bọn tao."
Giọng nói vừa dứt, tiếng cửa mở "kẽo kẹt". Hai má của Hòa Ngọc dính vài giọt máu, cậu vứt bao tay cởi áo khoác trắng, gỡ khẩu trang ra bình tĩnh đi ra ngoài, bên trong, tiếng kêu thảm thiết vẫn còn tiếp tục, hiển nhiên Khắc Lý Hải vẫn chưa chết. Hòa Ngọc không giết gã.
Vạn Nhân Trảm thấy khó hiểu: "Mày không giết Khắc Lý Hải à? Sao nó vẫn kêu gào thảm thiết như vậy?"
Hòa Ngọc bình tĩnh nhìn gã một cái, đi đến giữa viện, dưới sự chiếu rọi của ánh mắt trời, lóe đến phát sáng, giọng nói của cậu hiền hòa nhưng hơi khàn: "Đừng có hơi tí lại đánh đánh giết giết, tôi không phải là loại người thích giết người." Cậu hơi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Tôi chỉ cắt thịt của anh ta nhưng vẫn giữ mạng sống cho anh ta, quét mật ong lên người anh ta, ít nhất cũng hơn một tiếng nữa là sẽ có những con kiến ngoan ngoãn, những con côn trùng đáng yêu đi đến chỗ anh ta, xoa dịu giúp anh ta."
Cùng với giọng nói nhẹ nhàng của cậu, ở trong phòng, Khắc Lý Hải khàn khàn hét lên với cổ họng sắp hỏng, tiếng hét xuyên tim.
"A a a."
"Xin cậu, xin cậu giết tôi đi a a a."
Hòa Ngọc mỉm cười nói: "Tôi không giết anh, đánh đánh giết giết, không thú vị."
Vạn Nhân Trảm: "..."
Trấn Tinh: "..."
Eugene: "..."
Dường như Hòa Ngọc nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Vạn Nhân Trảm, hỏi gã: "Đúng rồi, vừa nãy anh gọi tôi làm gì?"
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã kéo Eugene lại, lắp bắp nói: "Eug- Eugene có lời muốn nói."
Eugene: "..." Mẹ nó, tên ngốc này lại biết đẩy tội sang cho người khác.
Hòa Ngọc lại nhìn về phía Eugene, khẽ cười: "Eugene, anh muốn nói gì à?"
"Tôi, tôi, tôi muốn nói cậu, cậu hành hạ Khắc Lý Hải như vậy, gia tộc của gã có thể sẽ, sẽ trả thù hành tinh của cậu." Giọng nói của Eugene kiên định hơn, khuôn mặt nghiêm túc: "Chúng ta là đồng đội tốt, cậu yên tâm, hành tinh Cơ Giới sẽ đứng phía cậu. Tôi đại diện cho thái độ của hành tinh Cơ Giới, chắc chắn họ sẽ bảo vệ Trái Đất."
Trấn Tinh: "..." Các cậu muốn nói là cái này à?
Hành tinh chính, gia tộc của Khắc Lý Hải đang huy động phi thuyền, nghe thấy lời của Eugene, cũng dừng lại. Nếu hành tinh Cơ Giới thật sự muốn làm chỗ dựa cho Hòa Ngọc vì Eugene, vậy bọn họ còn dám tấn công Trái Đất không? Bước chân vừa nhấc lên liền dừng lại trước cổng của gia tộc Khắc Lý Hải. Người phụ trách của gia tộc Khắc Lý Hải nhìn màn hình ở trước mặt, có hơi chần chờ.
Hòa Ngọc mỉm cười, dường như không hề quan tâm. Cậu hơi ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn về phía trước, người xem ở phòng phát sóng trực tiếp của cậu và người xem của phòng phát sóng khác như đều nhìn thấy cậu đang nhìn bản thân, cách thời gian và không gian mà nhìn nhau, cậu bình tĩnh lau vệt máu trên mặt, bình tĩnh mở miệng nói.
"Các anh có thể tấn công Trái Đất, giống như cách Khắc Lý Hải đã đánh chết người Trái Đất."
"Nếu vậy, các anh phải cầu nguyện tôi không thể sống sót đi ra ngoài, nếu không, trên có thiên đàng dưới có địa phủ, tôi g**t ch*t tất cả người nhà của anh, đập nát hành tinh của anh, xóa bỏ lịch sử nó rồi cắt đứt dòng chảy nền văn minh của các anh."
"Hòa Ngọc, lấy nhân cách của mình xin thề."