Hòa Ngọc giơ tay lên, đẩy gọng kính, thản nhiên nói: "Cách của anh rất hay, nhưng có một vấn đề mấu chốt cần phải nhắc cho anh, Jun chết rồi, Quỳnh đã giết anh ta."
Đoàn Vu Thần: "!!!"
Nơi này, ngoài anh ta ra, vừa đúng tám người. Anh ta xong đời rồi.
Anh ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đầu óc quay cuồng, chán nản, hối hận, đủ loại cảm xúc cùng nhau chiếm lấy trái tim. Đoàn Vu Thần vừa lùi về sau vừa lắp bắp: "Hòa Ngọc, cậu nghe tôi giải thích..."
Hòa Ngọc gật đầu: "Anh cứ nói đi, tôi nghe đây."
Đoàn Vu Thần: "..."
[Bình luận: "Ha ha ha, nghe thấy hết rồi, không thể giải thích được nữa."]
[Bình luận: "Vừa nãy không phải là tôi nói, cho nên vẫn có thể giải thích chứ ha ha ha, cười chết mất."]
Đoàn Vu Thần hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch, giọng nói có phần yếu ớt: "Tôi... thật ra tôi không muốn hại cậu, chỉ là tôi... chỉ là tôi muốn học kỹ thuật rèn."
Nếu là trước đây, khi có nhiều người ở đây như vậy, Đoàn Vu Thần chắc chắn sẽ công khai âm mưu của mình, trực tiếp nói thẳng ra muốn tính kế Hòa Ngọc, không hề sợ hãi.
Thậm chí anh ta còn chắc chắn rằng sẽ có người phối hợp với anh ta, gia nhập đội của anh ta. Nhưng trải qua nhiều phó bản như vậy, anh ta có hơi sợ hãi.
Anh ta theo bản năng muốn giải thích với Hòa Ngọc, vô thức nghĩ rằng chỉ cần Hòa Ngọc đồng ý tha thứ, anh ta có thể sống sót.
Nếu Hòa Ngọc không chịu buông tha, thì cho dù anh ta có làm thế nào cũng không thể thoát được.
Đoàn Vu Thần run rẩy giải thích, trong lòng đang vô cùng tuyệt vọng.
Ở đây có tám người, vừa hay tạo thành bốn đội hai người, anh ta là người bị dư ra.
Ai có thể cứu anh ta đây?
Đôi mắt của Đoàn Vu Thần rời khỏi Hòa Ngọc, nhìn về phía những người khác.
Mọi người: "..."
Ngoại trừ Trấn Tinh, những người khác đều rất muốn hợp tác với Đoàn Vu Thần, dù sao "đối tượng" hiện tại của họ quá đáng ghét.
Nhưng mà Đoàn Vu Thần vừa mới tính kế Hòa Ngọc.
Nghĩ đến Khắc Lý Hải ở phó bản trước...
Thôi bỏ đi, vẫn là bỏ đi.
Đáng ghét thì đáng ghét, ít nhất còn tốt hơn là mất mạng.
Vì thế, bảy đôi mắt đồng tình nhìn về phía anh ta, nhưng lại không có ý định hành động, không có biểu hiện gì khác.
Đoàn Vu Thần càng thêm tuyệt vọng.
Hòa Ngọc gật đầu, sau đó cậu nghiêng đầu, vẻ mặt thân thiện hỏi: "Còn gì nữa không?"
Giọng nói của cậu rất dịu dàng, không hề tức giận, càng không nóng nảy, ngược lại còn rất ôn hòa.
[Bình luận: "Má ơi, sợ vãi."]
[Bình luận: "Hòa Thần cười rất đẹp nhưng lại có hơi lạnh sống lưng!"]
Đoàn Vu Thần ngồi xổm xuống, ôm đầu: "Nói đi, cậu muốn làm gì tôi."
Đừng cười nữa, cười đến mức lòng người muốn tan vỡ rồi.
Vẫn là cho anh ta chết thoải mái một chút đi, mặc kệ là muốn giết hay muốn róc xương xẻo thịt - “chó độc thân” ở đây không thể phản khán chỉ có thể cam chịu bị đánh.