Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 578

Phân tích này của Eugene không phải không có lý, gã đã nghĩ rất nhiều ngày.

Từ khi tiến vào phó bản đến bây giờ đã là hai mươi ngày, rõ ràng Bạc Kinh Sơn và Trấn Tinh có gì đó bất thường. Từ sáng sớm đến tối mịt, hai người vẫn luôn ngồi như vậy, nhắm mắt lại không nhúc nhích.

Tất cả mọi người nhìn thấy cũng đều biết có vấn đề, nhưng không thăm dò được hai người họ đang làm cái gì.

Mà mỗi ngày bọn họ đều có người khiêu chiến với Bạc Kinh Sơn. Ban đầu là bởi dao Khuyết Nguyệt của anh ấy, sau khi Eugene thử xem xét liền phát hiện năng lực chiến đấu của anh ấy tăng lên.

Trang bị không thay đổi, thứ tăng lên kia đương nhiên là năng lực chiến đấu của bản thân.

Vừa nãy Vạn Nhân Trảm cũng phát hiện.

Trong nháy mắt gã nói sự nghi ngờ này, Eugene liền muốn thăm dò Trấn Tinh, tìm một cơ hội trực tiếp ra tay.

Gã biết như vậy rất nguy hiểm, có khả năng hắn không đánh lại Trấn Tinh.

Gã lại là người ra tay trước, một khi thất bại, đê tiện bỉ ổi trước, cho dù Trấn Tinh giết gã cũng sẽ không có ai giúp gã.

Thế nhưng bảo gã không làm gì, trơ mắt nhìn bọn người Trấn Tinh càng ngày càng mạnh ư?

Eugene càng không làm được.

Cuộc thi này chỉ có một người có thể ra ngoài, thất bại là chết.

Mấy người Early, Khắc Lý Hải, lúc trước là những người vô cùng ngông cuồng, bây giờ chết rồi thì không còn chút dấu vết nào của bọn họ.

Eugene quyết định đánh cược một lần.

Gã nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt mang theo cố chấp và chờ mong.

Hòa Ngọc thản nhiên nói: "Thế anh muốn nói gì?"

Cậu không phản bác.

Đồng tử của những người xung quanh tức khắc co lại, ánh mắt nhìn Hòa Ngọc càng phức tạp hơn.

Từng có lúc, bọn họ xem đối thủ lớn nhất là đám người Vạn Nhân Trảm, Trấn Tinh, Eugene. Nhưng bây giờ một Hòa Ngọc Trái Đất xuất hiện, hoàn toàn đánh vỡ tiết tấu của Show sống còn đỉnh lưu.

Mặc dù cậu chỉ có tám điểm năng lực chiến đấu, nhưng là "phụ trợ mạnh nhất", cũng là "cao thủ rèn".

Hiện tại, cậu lại có thể giúp người khác tăng năng lực chiến đấu của bản thân lên.

[Bình luận: "Vớ vẩn! Nếu như Hòa Ngọc có thể tăng năng lực chiến đấu, vậy sao không tự tăng năng lực chiến đấu của chính mình lên?"]

[Bình luận: "Đúng vậy! Sao cậu ta không tăng năng lực chiến đấu của mình?"]

[Bình luận: "Nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt. Hòa Ngọc giúp Bạc Kinh Sơn, Trấn Tinh tự tăng năng lực chiến đấu."]

Bọn họ không muốn tin, nhưng dường như sự thật đã bày ra trước mắt.

Thế mà Hòa Ngọc lại có thể hỗ trợ tăng năng lực chiến đấu thật.

Đôi mắt Eugene cũng càng sáng hơn, chăm chú nhìn cậu: "Hòa Ngọc, chúng ta trao đổi đi. Cậu dạy tôi, tôi bằng lòng trả giá cao."

Đến cuộc thi đấu này là vì muốn tăng thực lực của bản thân lên, trở thành đỉnh lưu, thậm chí giống Ly Trạm, trở thành Thần. Bất kỳ con đường nào có khả năng tăng thực lực lên, bọn họ đều không chịu bỏ qua.

Huống chi -

Đối thủ như Bạc Kinh Sơn, Trấn Tinh tăng lên, dù bọn họ không muốn cũng nhất định phải tăng.

Cho dù là vì tiếp tục tồn tại.

Khóe miệng Hòa Ngọc hơi cong lên, mang theo một vẻ chế giễu: "Eugene, anh cảm thấy anh có thứ gì để tôi để ý à?"

Trang bị!

Hòa Ngọc có thể tự rèn trang bị, hơn nữa cậu không che giấu việc bản thân không thích trang bị.

Đồng Liên Bang!

Trừ khi có thể còn sống ra ngoài, nếu không những thứ đó đều không thể dùng được.

Nếu như Eugene không thể đưa ra điều kiện làm Hòa Ngọc hài lòng, dựa vào đâu mà cậu phải hợp tác với gã, lại dựa vào đâu nữa mà dạy biện pháp tăng năng lực chiến đấu của bản thân cho gã?

Đồng giá trao đổi, phải được giá.

Tăng năng lực chiến đấu của bản thân quan trọng cỡ nào trong cuộc thi này, tất cả mọi người đều biết.

Eugene không hoảng hốt chút nào. Gã ngồi, Hòa Ngọc đứng. Dù gã cao hơn Hòa Ngọc, nhưng giờ phút này vẫn nhìn Hòa Ngọc đầy ngưỡng mộ. Gã thiếu một cái tay, vết thương chằng chịt vô cùng chật vật, nếu như không phải ráng chịu đựng, gã đã té xỉu rồi.

Hòa Ngọc không giống vậy. Mặc dù cậu đơn bạc gầy yếu, sắc mặt luôn tái nhợt trông như có bệnh trong người, nhưng lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng trong giống như thanh kiếm vô danh kia của cậu, lạnh lùng cao quý, phong quang tễ nguyệt.

Chỉ cần cậu đứng đó cũng đủ khiến trăm hoa trở nên thật nhạt nhẽo.

Eugene nhìn người này, đột nhiên nở nụ cười. Đôi mắt trắng đen rõ ràng, đeo lên vẻ mặt tiêu chuẩn và cười xán lạn, giọng nói gã vững vàng:

 "Tôi, tôi dùng bản thân để đổi."

Bình Luận (0)
Comment