Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 584

Hòa Ngọc cũng không có lừa gã. Trong phó bản, toàn bộ đều được phát sóng trực tiếp. Nếu hiện tại cậu dạy Eugene thì sẽ tương đương với việc công khai cho Liên Bang Vũ Trụ. Liên Bang đã biết được phương pháp tu luyện từ chỗ cậu thì còn có thể hợp tác với Trái Đất nữa sao?

Hòa Ngọc muốn sống, cũng muốn Trái Đất sống.

Eugene muốn biết nội dung cụ thể, cũng chỉ có thể giống như Trấn Tinh, tiến vào trạm trung gian, đóng phát trực tiếp lại.

Cái này là vì Eugene có trao đổi với Hòa Ngọc, còn những người khác thì nghĩ cũng đừng nghĩ tới.

Eugene té xỉu, Hòa Ngọc trở lại Cây Sinh Mệnh.

Cây Sinh Mệnh vẫn tươi tốt như cũ, cây mây khô tìm biện pháp hạn chế sự sinh trưởng của mình, khoảng thời gian này hành tinh tình yêu vô cùng bình yên.

Hòa Ngọc đi đến dưới cây, cậu vẫn chưa lên tiếng, dây leo đã quấn lấy eo của cậu, nâng cậu lên Cây Sinh Mệnh.

Dây leo bò từ lòng bàn tay của bóng đen ra, đưa người lên Cây Sinh Mệnh nhưng lại chưa buông ra.

Hòa Ngọc quét mắt nhìn cậu ấy một cái.

Dây leo lắp bắp buông ra, lùi về trong lòng bàn tay Tiểu Lục.

Tên này thật sự là càng ngày càng hư. Xung quanh nhiều dây leo như vậy, đâu cần cậu ấy dùng lòng bàn tay biến ra dây leo chứ.

[Bình luận: "Tôi dám cam đoan, chắc chắn là cậu ấy có ý đồ lợi dụng!"]

[Bình luận: "Vô cùng đồng ý! Chắc chắn là cậu ấy muốn ôm một cái! Chậc chậc, người này thật là cơ hội mà!"]

Tiểu Lục còn cơ hội hơn so với bọn họ nghĩ.

Hòa Ngọc nằm xuống phơi nắng, Tiểu Lục tới gần, hình người càng ngày càng ổn định. Trừ mặt nhìn không rõ lắm ra thì nửa người trên càng ngày càng có hình dạng con người, một đôi mắt xanh cực kỳ lóe mắt.

Cậu ấy kéo dây leo ra đến bên cạnh Hòa Ngọc, cẩn thận từng li từng tí nằm xuống, muốn nằm lên ngực Hòa Ngọc.

Một ngón tay mảnh khảnh đỡ đầu bóng đen, Hòa Ngọc nhìn cậu ấy.

Tiểu Lục: "..."

Cậu ấy từ từ vươn tay, cây mây nhọn nhắm ngay Hòa Ngọc, nở ra một bông hoa trắng nhỏ xinh đẹp, rất có ý lấy lòng.

Tặng hoa nhỏ cho cậu này.

Nhưng mà, vẫn vô dụng thôi.

Hòa Ngọc nhìn cậu ấy mà vẫn không xòe tay ra.

Tiểu Lục ấm ức: "Không thể sao? Trước đó tôi cũng dựa vào được mà."

Hòa Ngọc hờ hững: "Trước đó cậu chỉ là dây leo thôi."

Mặc dù dây leo và hình người đều là cậu ấy, nhưng nếu nằm sát bên người Hòa Ngọc, vậy thì chắc chắn là không giống.

Tiểu Lục suy nghĩ rồi từ từ nâng đầu lên.

Từ bỏ sao?

Không, cậu ấy lập tức biến lại thành cây mây.

Bóng đen tan đi, một ngọn dây leo xanh biếc tràn đầy sức sống xuất hiện. Trên dưới dây leo đung đưa, sau đó nhẹ nhàng dán lên người Hòa Ngọc, vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.

Tiểu Lục: "Tôi là cây mây, không phải người."

Ừm, lời này hình như cũng không có gì không đúng.

Hòa Ngọc không chống cự nữa, cậu thu tay lại, hơi nhắm mắt. Dây leo không dán trên người Hòa Ngọc hơi đung đưa, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.

Từng cọng dây leo tất cả đều bò lên, tranh nhau chen lấn đến vị trí sát bên cạnh Hòa Ngọc.

Nếu như ví cả dây leo thành một người, thì người đó đang cố gắng để càng nhiều bộ phận của mình đến gần Hòa Ngọc.

Ngọn dây leo dán sát trên người kia là ngoan ngoãn nhất, nó không đung đưa nhưng vẫn đẹp vô cùng.

Thừa dịp Hòa Ngọc không chú ý, ngọn dây mây này lặng lẽ nhô lên, khẽ trộm chạm một cái vào môi của Hòa Ngọc.

Một cái...

Rồi lập tức lùi về.

Dây leo hưng phấn đến nỗi nở đầy hoa trắng nhỏ, nhìn từ xa trông giống như Cây Sinh Mệnh đột nhiên nở hoa.

Mặt trời lên cao, thời tiết cũng không tệ.

Vạn Nhân Trảm đứng dưới tàng cây: "Nâng tao lên với!"

Tiểu Lục không phản ứng lại gã.

Vạn Nhân Trảm bĩu môi, không trông cậy vào cây mây này, gã đưa tay nắm lấy dây leo, ý đồ tung người nhảy lên.

"Bép!"

Dây leo quất bay gã.

Vạn Nhân Trảm bay một vòng tròn cùng tiếng chửi mắng biến mất.

Mẹ kiếp! Vì sao cái cây đối với Hòa Ngọc thì ấm áp dịu dàng ôm lên, còn với bọn họ thì trực tiếp quất bay?!

Cây mây này thật sự là quá trớn mà!

Tiểu Lục không biết cái gì là quá trớn. Hiện trên tàng cây đã là địa bàn của cậu ấy và Hòa Ngọc. 

Những người khác muốn lên ư?

Nằm mơ đi!

Tiểu Lục dán chặt lấy Hòa Ngọc, những bông hoa trắng nhỏ từ từ đung đưa trong gió nhẹ, không khí cũng trở nên lãng mạn mập mờ.

Bình Luận (0)
Comment