Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 606

Chín món trang bị cao cấp, mỗi người một món. Càng về sau, trang bị cao cấp giành được càng quý giá hơn. Hầu hết đều là những món trang bị giúp tăng năng lực chiến đấu, xen lẫn vào đó là một ít trang bị phụ trợ.

Trong chín món trang bị, chỉ có hai món là trang bị hỗ trợ. Hòa Ngọc lấy một món, món còn lại bị Bạc Kinh Sơn lấy đi.

Những món khen thưởng đặc biệt còn lại đều thuộc về Hòa Ngọc. Cây sinh mệnh và quỷ cây mây khô đều do Hòa Ngọc giết, không liên quan đến những người khác, nên đương nhiên họ sẽ không tham gia chia chác trang bị.

Kể từ khi quỷ cây mây khô hoàn toàn chết đi, Hòa Ngọc không hề nói gì. Cậu chỉ bình tĩnh đứng đó, không chút gợn sóng, giống như thể cậu chẳng hề thương tâm, lại giống như đang giấu đi cảm xúc của mình.

"Này, không phải mày đang đau lòng đấy chứ?" Vạn Nhân Trảm tiến lên phía trước, cẩn thận từng li từng tí hỏi cậu.

Một người đàn ông cao tầm hai mét lại đang rụt cổ, cẩn thận từng chút một dò hỏi cậu, trông có chút buồn cười. Thế nhưng, từ trước tới nay, gã làm gì thèm để ý tới cái nhìn của người khác chứ.

Hòa Ngọc nhướng mí mắt liếc nhìn gã một cái, tròng kính và cả đôi mắt bên dưới nó đều lạnh băng, cũng chẳng thèm trả lời gã.

Vạn Nhân Trảm bĩu môi nói: "Có gì mà phải đau lòng chứ? Không phải chỉ là một gốc dây leo thôi sao? Ngay cả mặt cũng không có, chỉ có một đám bóng đen xấu xí. Ngoại trừ bọn tao, bất kỳ sinh vật nào trong phó bản cũng không thể đi cùng mày tới phó bản tiếp theo..."

Hòa Ngọc cười khẽ, cắt ngang lời gã: "Xem ra anh thật sự rất muốn cống hiến xương sống của anh để làm vũ khí cho tôi."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Gã sờ sờ sau lưng mình, im lặng.

Sau khi thông báo thăng cấp được phát ra, bóng dáng chín người dần dần biến mất khỏi hành tinh tình yêu. Trước khi biến mất, Hòa Ngọc phóng tầm mắt nhìn ra xa, lọt vào trong mắt cậu đều là màu xanh lục quen thuộc.

Thế giới này tuy rằng đã không còn cây sinh mệnh, không còn quỷ cây mây khô, nhưng vẫn tràn ngập sức sống, tràn ngập hơi thở của sự sống.

Hòa Ngọc cụp mắt, che giấu tình cảm sâu sắc nơi đáy mắt.

Lúc Tiểu Lục chết, cậu ấy không còn sự sống và sức lực, vì vậy không thể nói ra bất kỳ lời nào, chỉ nhẹ nhàng cọ cọ vào bàn tay Hòa Ngọc.

Nhưng hình như tất cả mọi người đều đã quên...

Họ vẫn còn duy trì quan hệ người yêu.

Mà người yêu thì sẽ luôn tâm ý tương thông.

Trước khi cậu ấy biến mất, không phải cái gì cậu ấy cũng không nói, mà cậu ấy đã thì thầm trong lòng với Hòa Ngọc.

"Gặp lại."

"Gặp lại."

Hai chữ này đã làm rõ không ít chuyện.

Khóe miệng Hòa Ngọc hơi cong lên, cậu cũng không đau khổ. Ngoại trừ chuyện bởi vì đau khổ chẳng có tác dụng gì, còn là bởi vì dường như cậu đã nắm chắc được quân cờ mạnh nhất trong bàn cờ này.

Cậu có chút mong chờ với phó bản tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment