Trời vừa sáng, Hòa Ngọc đã lên đường đi tới thành chính của Hồng doanh. Trước khi những người của Hồng doanh kịp tới thành Lý Lộc, vì tốc độ chung nên Bạc Kinh Sơn đã đi chậm lại.
Mà hiện tại, trên đường về chỉ có Hòa Ngọc, Vạn Nhân Trảm, Bạc Kinh Sơn. Không có gì ngăn cản, Phong Hỏa Luân cứ thế băng băng tiến về phía trước, dự định trong vòng một ngày là về tới nơi.
Khi rời thành Lý Lộc, Hắc Hùng cũng đang dẫn quân xuất phát, chuẩn bị đánh chiếm thành Nam. Tuy rằng thành Nam là thành gần thành Lý Lộc nhất, nhưng để di chuyển đến đó cũng tốn không ít thời gian.
Thời điểm hoàn hảo để công thành là vào ban đêm. Thời gian hành động của bọn họ cũng được dự định diễn ra khi đêm xuống.
Lý Miêu đưa bọn họ ra ngoài, trong đôi mắt ánh lên vẻ kích động chờ mong.
"Tướng quân, tôi chắc chắn sẽ chiếm được thành Nam." Vẻ mặt Hắc Hùng đầy nghiêm túc.
Hòa Ngọc gật đầu, trông như còn đang do dự, mở miệng muốn nói gì đó.
Hắc Hùng: "Tướng quân, ngài định dặn dò gì phải không?"
Lý Miêu cũng nhìn cậu, ánh mắt nghi hoặc.
Hòa Ngọc suy nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn hạ thấp giọng nói: "Chú ý đến Cao Kiến Minh, kẻ này không đáng tin, nhất định phải có lòng phòng bị. Có thông tin gì nhớ thông báo kịp thời."
Nói xong, cậu cố ý nhìn Cao Kiến Minh cách đó không xa với vẻ đề phòng.
Đúng lúc này, Cao Kiến Minh cũng đang nhìn chằm chằm cậu. Đôi mắt như đậu đen và mắt báo đối diện với nhau, một lạnh lùng, một tức giận.
Nhất là khi Hòa Ngọc liếc nhìn qua thì ánh mắt của anh ta như đang thét ra lửa, phẫn nộ đến cực điểm.
Hòa Ngọc lập tức dời mắt nhìn sang nơi khác, không nhìn anh ta nữa.
Hắc Hùng cung kính gật đầu: "Tướng quân, ngài yên tâm, tôi sẽ để ý hắn ta."
Hòa Ngọc giẫm lên Phong Hỏa Luân rời đi.
Phong Hỏa Luân như đang bốc cháy, cắt ngang bầu trời với tốc độ kinh hoàng, đưa Hòa Ngọc biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Đồng thời cũng hoàn toàn bỏ lại thành Lý Lộc và thành Nam ở phía sau.
Hắc Hùng và Lý Miêu nhìn cậu rời đi. Chờ đến khi không thấy bóng dáng cậu đâu nữa, hai người mới rời mắt.
Vẻ mặt Lý Miêu nghiêm túc nói: "Lời căn dặn của Tướng quân ngươi phải nhớ cho kỹ. Hôm nay Tướng quân không ở đây, chúng ta không thể để chuyện gì bất trắc xảy ra, cẩn thận một chút."
Hắc Hùng lại gật đầu, vỗ ngực: "Yên tâm đi."
Nói xong, gã đảo mắt qua chỗ Cao Kiến Minh, không dừng lại ở đó mà giơ tay lên, hô một tiếng lớn: "Xuất phát."
Con báo cách đó không xa giật giật móng vuốt. Cao Kiến Minh cúi đầu, che lại cảm xúc phẫn uất trong mắt báo, không nói một lời, im lặng bám sát theo đại quân.
Cái bao bố trên lưng anh ta hơi giật giật, giọng nói của Khúc Vật vang lên trong đoàn quân: "Sao bọn họ cứ nhìn cậu thế?"
Ánh mắt Cao Kiến Minh nặng nề, cắn răng: "Bọn họ muốn giết tôi. Quả nhiên Hòa Ngọc sẽ không buông tha cho tôi, đến lúc về tới Hồng doanh rồi, chỉ sợ tôi không sống được thêm bao lâu nữa."
Lũ động vật nguyên thủy ngu xuẩn của Hồng doanh này hoàn toàn không nghi ngờ gì Hòa Ngọc. Hòa Ngọc nói gì là bọn họ sẽ tin vào cái đó.
Thật sự vừa ngu lại vừa cố chấp.
"Sao cậu biết Hòa Ngọc sẽ giết cậu? Năng lực của cậu vẫn hữu dụng, bọn họ còn muốn dùng cậu nên tạm thời sẽ để cậu sống." Khúc Vật bày tỏ quan điểm của mình.
Cao Kiến Minh vừa đi phía trước, tàn nhẫn trả lời: "Cậu ta sẽ giết tôi. Bây giờ cậu ta là Tướng quân của Hồng doanh, mà tôi chỉ là một món đồ chơi tìm đến Hồng doanh làm nơi nương tựa. Đây là cơ hội tốt nhất, chắc chắn cậu ta sẽ không bỏ qua."
Anh ta chắc chắn rằng Hòa Ngọc sẽ giết anh ta, hơn nữa chắc chắn sẽ không để cho anh ta nhiều thời gian.
Đối với anh ta, tình cảnh bây giờ đã là bước đường cùng của anh ta.
Chết sớm hay chết chậm, chắc chắn sẽ chết.