Hòa Ngọc cúi đầu trầm mặc rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn ông ta: "Ta cũng không tin ngài, ta có một điều kiện."
"Ngươi nói trước đi." Tâm trạng Vua Lục rất tốt.
Thấy mình có thể sắp có được cả thế giới, tâm trạng của ông ta sao có thể không tốt được.
Hòa Ngọc hít một hơi thật sâu: "Để tránh việc ngài giết chúng ta sau khi chiến thắng, chiếm được thành lúc cắm cờ, ngài cũng sẽ cắm cờ Hắc doanh của chúng ta, 28 tòa thành, không thiếu một tòa thành nào cho đến khi ngài lập một trật tự mới, biến chúng ta trở lại thành con người."
28 tòa thành đều được cắm cờ của Hắc doanh và Lục doanh, họ là đồng minh, cùng là chủ của thế giới này.
Nếu Lục doanh muốn phản bội, ít nhất họ có sức để chống lại.
Thêm nữa, biết đâu sau đó Lục doanh lại chơi xấu.
Nhà vua đoán được họ đang nghĩ gì, trong lòng cười lạnh.
Cho rằng chỉ cần cắm cờ là được làm chủ của thế giới này rồi sao?
Hai loại cờ xí, hai người làm chủ.
Sao mà được? Nếu chỉ đơn giản như vậy, sao hai bên Hồng doanh và Lục doanh lại chiến đấu tranh giành nhiều năm như vậy?
Theo thường lệ hai trận doanh cần phải phân chia thắng bại, liệu Hắc doanh có thể đánh bại Lục doanh không?
Không thể nào, bọn họ không đe dọa nhiều bằng Hồng doanh.
Truyền thừa của họ là chủ thể, nhưng bây giờ đã rất yếu, chỉ cần Lục doanh tận dụng tốt truyền thừa của mình, không cho Hắc doanh có cơ hội dung hợp với truyền thừa, họ chắc không có phần thắng.
Đương nhiên Lục doanh có tự tin giữ được truyền thừa, Hắc doanh tuyệt đối không thể tổn hại đến truyền thừa của họ.
Lần hợp tác này, trăm phần trăm có lợi.
Ngay cả khi đến lúc đó Hắc doanh muốn bẫy họ, chúng cũng không có khả năng đó.
Vua của Lục doanh từ trên cao nhìn xuống cậu, nói: "Ta cam đoan với ngươi, 28 tòa thành sẽ treo cờ xí của Hắc, Lục. Sau khi chúng ta làm chủ thế giới này, chúng ta sẽ đặt ra quy tắc để biến các ngươi thành con người."
Vua Lục cười nhìn Hòa Ngọc: "Tướng quân, hợp tác vui vẻ."
Ánh mắt ông ta nhìn lướt qua Hắc Đằng và Tra Thụ: "Thái độ các ngươi đối với Tướng quân nên cung kính hơn."
Ngay lập tức, Hắc Đằng thu hết dây leo lại.
Hầu hết những người ở vị trí cao đều tin vào chỉ số thông minh của mình. Ông ta sẽ không tin những gì người khác nói với ông ta, nhưng nếu tự mình đoán ra, chắc chắn ông ta sẽ tin.
Hơn nữa, khi Hòa Ngọc đề xuất một điều kiện hão huyền và bất khả thi thì đối phương sẽ thẳng thừng từ chối, sau đó tiếp tục chèn ép ranh giới cuối cùng của Hòa Ngọc cho đến khi cậu đề xuất một điều kiện cuối cùng mà "cả hai bên đều có thể chấp nhận".
Nhà vua thấy rằng mình đã chiếm lời, nhưng ông ta không ngờ rằng có lẽ đối phương muốn vậy.
Đó là điều kiện cuối cùng.
Tất nhiên họ sẽ không nghĩ đến điều đó.
Bởi vì họ không biết rằng, những gì Hòa Ngọc phải làm không phải là cắm cờ xí của Hắc doanh ở tất cả các tòa thành mà bọn họ muốn ba lá cờ, một cái cũng không thể thiếu.
Nếu không chiếm được truyền thừa thì sẽ không bắt đầu từ truyền thừa.
Hoàng thượng: "Vậy bây giờ hãy nói về kế hoạch mà ngươi vừa nói đến, việc chiếm tòa thành một cách nhanh chóng."
Eugene bên trong nhóm trò chuyện thở phào nhẹ nhõm: "Kế hoạch thành công."
Sắc mặt Hòa Ngọc khó coi, cả người căng thẳng, bày ra vẻ chán chường khi mình rơi vào thế thương lượng bất lợi, nhưng giọng nói trong nhóm trò chuyện lại đều đều bình tĩnh: "Tiến độ được ba mươi phần trăm, tỷ lệ thắng là năm mươi phần trăm."