Anh ta không tin, lại bắn tiếp một phát, nhằm vào tim Hòa Ngọc.
Đây là thứ gia chủ nhà họ Blair đưa cho mỗi vị thiếu gia. Gã đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua nó. Một chiếc nhẫn chỉ có thể tấn công ba lần, cơ bản có thể g**t ch*t tất cả những người dưới cấp SS. Hiện tại cậu ba đã dùng hai lần.
Lần thứ hai, nó vẫn dừng lại trước trái tim của Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc vẫn giơ tay lên như lần trước, khẽ vẫy rồi nó rơi xuống đất. Giọng nói khàn khàn nhưng lại mang theo sự tự tin và bình tĩnh khó tả: "Cậu ba, nếu tôi dám thắng tiền của anh, tôi sẽ không sợ anh làm gì tôi."
Đáp lại cậu là trường đao của cậu ba, trực tiếp chém xuống.
Tuy nhiên, trường đao dừng lại ngay gần Hòa Ngọc. Cậu ba cầm trường đao, khó tiến lên một bước, khuôn mặt mũm mĩm đỏ bừng, nhưng cũng không thể hạ đao xuống.
Trên người Hòa Ngọc có trang bị phòng ngự rất mạnh.
Không.
Trang bị phòng ngự mạnh thế nào cũng không thể không để lại dấu vết cũng không có phản ứng nào, ít nhất cậu ba chưa từng thấy.
Lúc này, anh ta cảm thấy người trước mặt có vấn đề rất lớn.
Nhận ra mình không thể giết được Hòa Ngọc, sắc mặt cậu ba tái nhợt, thân thể không tự chủ được khẽ run. Nhất thời, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.
Cho vệ sĩ vào giết Hòa Ngọc, giết không được thì để cha ra tay.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là chuyện xảy ra đêm qua không thể che giấu được. Anh ta dụ sói vào nhà và thua mất mười triệu. Cho dù lấy lại được tiền thì đó cũng sẽ là vết nhơ vĩnh viễn của anh ta, đám người cậu cả sẽ công kích anh ta.
Không thể để Hòa Ngọc rời đi, đừng nói trong tay Hòa Ngọc có giấy nợ sáu triệu, cho dù thua năm triệu tiền mặt, anh ta cũng sẽ thua cậu cả trong cuộc thi, mất đi ưu thế của quý sau.
Lựa chọn nào cũng không đúng, khuôn mặt anh ta cực kỳ khó coi.
Một lúc lâu, anh ta nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc, ánh mắt căm hận: "Ai phái mày đến? Là cậu cả hay mợ cả nhà họ Nam? Mày có thân phận gì? Tại sao mày muốn hại tao?"
Hòa Ngọc giơ tay lên, hai ngón tay thon dài đỡ lại trường đao, búng nhẹ rồi đẩy nó ra.
Không phải sức cậu lớn, mà là cậu ba căn bản không dùng sức.
Hòa Ngọc chậm rãi đứng lên, dáng người thon dài như ngọc, động tác không nhanh không chậm, tư thế bình tĩnh thản nhiên.
Cậu thì gầy cậu ba thì mập mạp. Bởi vì lực chiến đấu đặc thù của Liên Bang, cậu ba trưởng thành cao hơn Hòa Ngọc một chút. Cậu ba cao lớn cường tráng đứng ở bên cạnh Hòa Ngọc, nhưng khí thế Hòa Ngọc hoàn toàn áp đảo anh ta.
Vạn Nhân Trảm cũng không thể áp đảo được khí thế của Hòa Ngọc, huống hồ là cậu ba một NPC trong một phó bản.
Hòa Ngọc thấp hơn anh ta, nhưng khi đối mặt với nhau, lại giống như từ trên cao nhìn xuống. Một đôi mắt hạnh bình tĩnh, một cặp kính không gọng lạnh lùng vô tình. Lúc này, Hòa Ngọc trông có vẻ cao lớn, trong khi cậu ba ngày càng thu nhỏ lại.
Khi thấy Hòa Ngọc nói chuyện, giọng nói của đối phương rất bình tĩnh, nhưng lại lạnh cả sống lưng.
"Tôi là chính tôi, Hòa Ngọc. Nếu anh muốn nói ai đã phái tôi đến, thì tôi chỉ có thể trả lời anh, chính là lòng tham."
"Cậu ba, một khi đã lên xe của tôi, anh sẽ không thể xuống."
"Hãy trân trọng cuộc sống, tránh xa cờ bạc, cờ bạc sẽ chỉ có kết cục thê thảm."