Anh ta nhíu mày quay người lại nhìn, ánh mắt tỏ vẻ không vui, nói: "Anh cả, anh đến đây làm gì?"
Cậu cả bước từng bước lớn tới gần, giọng nói sang sảng: "Nghe nói ở chỗ em ba có một vị khách quý, anh đến xem thử thôi."
Chỉ vài bước đã tới được đình nghỉ chân, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm về phía Hòa Ngọc vốn đang ngồi đối diện cậu ba.
Ánh mắt của cậu cả trở nên hoảng sợ: "Đây là vị khách quý nào vậy, thật là một nhân tài, quá mức xuất sắc."
Sự hoảng sợ không phải giả vờ, mà là do Hòa Ngọc thực sự quá đẹp. Chiếc áo khoác Âu phục đang vắt ở trên giá treo kia, cậu nghiêng người dựa vào ghế, cặp chân dài duỗi thẳng, cả người tỏ vẻ lười nhác đến cực điểm.
Nghe được giọng nói của anh ta, hai tay của cậu đan lại vào với nhau để ở phía sau đầu, cả người đầy vẻ thư thái, híp mắt nhìn về phía anh ta.
Đây vốn không phải là một tư thế đúng quy cách và phù hợp, nhưng lại rất thích hợp với cảnh tượng hiện tại.
Chỉ là chơi thôi, chơi như thế nào cho nhàn nhã nhất thì chơi.
Phong thái ung dung, đặc biệt nhìn có vẻ không tập trung cho, trông vẻ lười nhác, nhàn nhã của cậu, khiến người ta tin chắc rằng đây cũng là một vị thiếu gia của một gia đình nào đó.
Đằng sau ánh mắt kinh ngạc của cậu cả ít nhiều cũng mang theo một chút nghi ngờ. Một người xuất chúng như thế này, tại sao anh ta lại không có một chút ấn tượng nào cơ chứ? Đây là người chỉ cần nhìn qua một lần thôi cũng khó mà quên được.
Cậu ba hừ lạnh một tiếng: "Đây là một vị khách quý đến từ nơi khác được em mời tới, không có quan hệ gì với anh cả đâu, anh cả có việc gì sao?"
Nói cách khác là không có việc gì thì biến đi.
Cậu ba càng muốn cậu cả rời đi, đối phương lại càng không muốn đi. Ngược lại còn bước một chân, ngồi xuống ở bên cạnh, đôi mắt nhìn thẳng về phía Hòa Ngọc, nói: "Vị tiên sinh này, em ba của tôi đã không muốn giới thiệu cậu, vậy tôi có thể mạo muội làm quen với cậu được không?"
Anh ta đang nhìn Hòa Ngọc, mà Hòa Ngọc cũng đang nhìn anh ta.
Cậu cả và cậu ba hoàn toàn không giống nhau. Cậu ba là một tên mập, mặt trông như một tên nhà giàu khờ nghệch. Nhưng ngoại hình của cậu cả lại đường đường chính chính, lớn lên trông rất thông minh lanh lợi, dường như rất khó để lừa bịp.
Đương nhiên, đó là đối với người khác mà thôi.
Hòa Ngọc nâng mắt lên nhìn, hơi gật đầu: "Cậu cả, tên tôi là Hòa Ngọc."
Trong phút chốc ánh mắt của cậu cả hiện lên một tia không vui. Người không hề tỏ vẻ khách khí như vậy đối với anh ta vô cùng hiếm thấy. Cho dù anh ta cũng cảm thấy hứng thú với người có ngoại hình tinh tế như Hòa Ngọc, cậu cả cũng không hề che giấu sự không hài lòng của mình.
Nhưng Hòa Ngọc lại không phản ứng gì, cậu quay người nhìn cậu ba: "Tiếp tục đi, cậu thắng của tôi hơn ba trăm vạn, bây giờ đừng nghĩ đến chuyện dừng lại nữa."
Cậu ba nhìn cậu cả với ánh mắt đầy cảnh cáo, rồi lại cười xán lạn đối mặt với Hòa Ngọc: "Nào nào nào, tiếp tục thôi!"
Thế là, hai người tiếp tục chơi bài, hoàn toàn vứt cậu cả sang một bên.
Sắc mặt của cậu cả trở nên cực kỳ khó coi, tâm trạng không mấy vui vẻ.
Anh ta rất muốn dứt áo rời đi, nhưng lại tò mò rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, liệu người này có thực sự là khách quý của em ba hay lại một cái hố mà em ba chuẩn bị cho hắn?
Không làm rõ được, anh cả cũng không muốn rời đi.
Có cậu cả ở bên cạnh, cậu ba cũng không còn chuyên tâm chăm chú vào trò chơi như trước, tỉ lệ chiến thắng cũng không cao như trước nữa, có lúc thua có lúc thắng, số chip lúc tăng lúc giảm.
Lúc này cậu cả bèn chen lời vào: "Đây là trò chơi gì vậy? Đây là tiền sao?"
Cậu ba tỏ vẻ hờn giận nhìn về phía cậu cả. Hòa Ngọc chỉ thản nhiên giải thích một câu: "Bài Poker, đây là chip, nhưng cũng tương đương với tiền."
Cậu cả không hề ngốc. Tuy rằng chưa hề biết luật chơi, nhưng khi nhìn những con chip thì vẫn có thể hiểu được.
Cả bộ bài có ba màu, mỗi màu đại diện cho "1" đơn vị. Một màu là "100", còn một loại khác là "10000". Hai người chơi cả hai loại lớn lẫn nhỏ, có lúc được lá tốt còn có thể lên tới hàng vạn, thường thì sẽ có "100" là nhiều.
Đương nhiên, có nhiều hơn vài trăm cũng tức là sẽ có thể lên được tiền vạn.
Hòa Ngọc dừng lại một chút, nhìn anh ta: "Có muốn chơi cùng không? Càng đông càng vui mà."
Khóe miệng của cậu cả khẽ nhếch lên một nụ cười trào phúng.
Hóa ra là để lừa tiền.
Đương nhiên, anh ta không nghĩ lá gan của Hòa Ngọc to đến mức dám đến đây để lừa anh ta. Anh ta cho rằng đây là một trò mèo của em ba, vào thời khắc mấu chốt sắp sửa so kè tài sản như bây giờ, vậy mà lại muốn lừa tiền của anh ta.