Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 841

Bình luận: "Hòa Ngọc đắc tội cậu ba rồi, tôi còn tưởng rằng anh ta muốn hợp tác với cậu ba chứ."

Bình luận: "Đùa cái gì đấy, Hòa Ngọc không hề tỏ thái độ hợp tác, tiền của cậu ba thì càng ngày càng ít."

Bình luận: "Đúng vậy, Hòa Ngọc chỉ hứa làm cho cậu cả phá sản, cũng không có nói để cậu ba kiếm tiền mà. Cái bẫy ngôn từ này, tôi đã bắt đầu thông cảm với cậu ba rồi."

Bình luận: "Có gì đáng để thông cảm chứ? Tính tình của cậu ba không tốt, anh ta vừa mới giết một người hầu ăn trộm vặt đấy, cái hành tinh đầy rẫy kẻ ác này cũng không có gì đáng để thông cảm cả."

Hòa Ngọc nhìn thấy bình luận nhưng không hề để ý chút nào, bình tĩnh cầm chiếc hộp lên đi về phía phòng ăn.

Tiền chắc chắn là phải kiếm được, nhưng tại sao phải gấp gáp chứ?

Thành Chiêu đã nghiền ép cậu hoàn toàn chưa?

Vẫn chưa mà, để tạo thành sự nghiền ép tiền tại mà quy tắc chỉ định, Thành Chiêu có lẽ cần phải đứng đầu bảng phú hào, nhưng Thành Chiêu còn lâu mới đạt được vị trí số một.

Đương nhiên cậu nhìn thấy bình luận nói về cách kiếm tiền của Thành Chiêu, không thể không nói Thành Chiêu rất thông minh, phương pháp của gã rất tốt.

Nhưng phương pháp đó không phù hợp với Hòa Ngọc.

Cậu chọn một con đường khác, một con đường dễ làm hơn, lại nhanh hơn so với cách đi ăn cắp tiền.

Hòa Ngọc cũng đang mong chờ xem ai nhanh hơn, là mình hay Thành Chiêu?

Trong cuộc thi này, cậu thắng hay là Thành Chiêu thắng?

Khóe miệng cậu nở một nụ cười, bước chân không vội vã.

"Cộc, cộc, cộc."

Khi giày da đạp trên mặt đất, âm thanh trong trẻo, giống như tiếng trống nhẹ nhàng nhịp nhàng vang lên, nghe rất dễ chịu.

Ánh nắng chói chang chiếu vào người cậu, khiến toàn thân cậu như phát sáng, chiếc áo vest mỏng manh khoác trên người càng tôn lên dáng người hoàn mỹ của cậu, dọc đường người hầu và vệ sĩ đều ngẩn người.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp gào khóc.

Sau khi cậu rời đi, vệ sĩ B mới từ từ lấy lại tinh thần, chân thành thở dài: "Khó trách cậu ta có thể có bản lĩnh như vậy."

Dáng vẻ thật là đẹp.

Vệ sĩ A im lặng một lúc rồi gật đầu đồng ý.

— 

Buổi tối, cậu cả cùng cậu hai đến.

Đó là một đêm giao tranh ác liệt khác, đến rạng sáng, Hòa Ngọc đã vì ba người đang giết đến đỏ mắt kia mà kêu dừng lại.

Đêm nay cậu cả thua năm trăm nghìn, cộng với những gì thua trước đó, tài sản của anh ta chỉ còn lại hơn tám triệu.

Cậu hai mất trắng hai triệu, tài sản chỉ còn lại tám triệu.

Cậu ba thắng một triệu, nhưng tổng tài sản chỉ có bốn triệu.

Cậu cả hài lòng rời đi, lần tranh đoạt tài sản này, anh ta có thể đứng vững được rồi.

Mặc dù anh ta không biết chính xác cậu ba còn lại bao nhiêu tiền, nhưng xét từ phản ứng của cậu ba và thông tin mà Hòa Ngọc tình cờ tiết lộ, cậu hai thắng được rất nhiều tiền từ cậu ba, bây giờ cậu ba chỉ còn có bốn triệu.

Cậu cả chắc chắn mình là người có nhiều tiền nhất nên tâm trạng rất tốt, cũng không để ý đến số tiền mà mình đã thua kia.

Mặc dù cậu hai có chút để ý, nhưng tiền của anh ta là do anh ta thắng được, còn dư lại vừa đủ tám triệu, cũng không nhiều, nhưng nếu cố gắng hơn nữa, có lẽ có thể vượt qua được số tiền hơn tám triệu của cậu cả.

Cậu cả cũng không nhiều hơn cậu hai được bao nhiêu, đương nhiên cậu hai có tham vọng, muốn vượt qua.

Cậu ba là người duy nhất thắng được tiền ngoài Hòa Ngọc, tâm trạng của anh ta đương nhiên sẽ không xấu, sắc mặt khó coi cũng tốt hơn được một chút.

Tuy nhiên, sau khi cậu cả và cậu hai rời đi, cậu ba nhìn Hòa Ngọc, sâu xa nói: "Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, cậu phải nói được làm được đấy."

Thời gian ba ngày chỉ còn lại một ngày và một đêm.

Hòa Ngọc chỉ cười, không nói gì.

Cậu ba phất tay áo, sải bước rời đi.

Sau khi quay người, sắc mặt của anh ta lại trầm xuống.

Có lẽ không trông cậy được vào Hòa Ngọc rồi.

Nhưng anh ta có thể trông cậy vào chính mình.

Trong tay của cậu cả, cậu hai vẫn còn rất nhiều tiền, bây giờ anh ta là người có ít tiền nhất, nhưng nếu anh ta thắng cậu cả, cậu hai thì sao?

Đặc biệt là cậu hai, kỹ năng đánh bài của anh ta thật sự rất bình thường.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của cậu ba lóe lên.

Mọi người ra khỏi phòng, Hòa Ngọc vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, ngón tay nghịch một quân bài poker, quân bích linh hoạt lật giữa các ngón tay, khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ, âm thanh khàn khàn trầm thấp.

"Dừng ở đây, nên thu lưới rồi."

Bình Luận (0)
Comment