Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 851

"Chơi tiếp." Hai mắt gia chủ nhà họ Thư đỏ rực, như chỉ hận không thể nhào về phía bàn chia bài, ánh mắt say mê, toàn bộ suy nghĩ đều đặt trong ván bài.

Lúc này, những quân bài và chíp trên bàn là điều quan trọng nhất với gã.

Tất cả người nhà họ Thư sau lưng gã đều rất hớn hở, người thừa kế nhà họ Thư cười nhẹ, gom chíp gia chủ vừa thắng được trên bàn về chỗ mình, càng ngày càng có nhiều người Thư gia vây lại xem.

Đương nhiên, bọn họ đều vô cùng biết điều mà đứng đằng sau gia chủ nhà họ Thư, sau lưng Hòa Ngọc chỉ có Tiểu Thạch Đầu xách vali đen, mặc tây trang.

Sắc mặt người nhà họ Thư vô cùng hưng phấn, trên mặt Tiểu Thạch Đầu không có biểu cảm gì.

Không ai biết nội tâm Tiểu Thạch Đầu lúc này đang điên cuồng gào thét.

A a a ba trăm triệu.

Ba trăm triệu vừa kiếm được đã thua sạch rồi, nếu thua thêm ván nữa. Hòa Ngọc sẽ không gánh vác nổi,

Ba trăm triệu, đó là ba trăm triệu đấy.

Tiểu Thạch Đầu rất sốc khi Hòa Ngọc thua hết ba trăm triệu, người nhà họ Thư cũng ngạc nhiên khi Hòa Ngọc có thể thua đến ba trăm triệu.

Đây không phải là ba mươi nghìn, ba trăm nghìn, thậm chí không phải là ba triệu.

Ba trăm triệu, tương đương với một phần mười tài sản của gia tộc nhà Blair và nhà họ Nam, người có ba trăm triệu trong tay hoàn toàn có thể gọi là phú hào, là người có tiền rồi.

Hòa Ngọc thua ba trăm triệu mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thực lực của người này rốt cuộc thâm sâu đến nhường nào?

Hơn nữa, một buổi chiều kiếm được ba trăm triệu, gia chủ nhà họ Thư cả đời chưa từng trải qua cảm giác này, không chỉ chơi rất vui vẻ mà còn kiếm được rất nhiều tiền, thắng đến mức tâm trạng có chút kích động.

Chơi mà cũng kiếm được tiền, hạnh phúc biết bao.

Gã không phải luôn thắng, cũng từng thua, thỉnh thoảng thắng ba triệu rồi thua mất hai triệu. Nhưng bây giờ gã thắng ba trăm triệu, chíp kế bên đã xếp thành từng chồng cao ngất.

Đám người nhà họ Thư nhìn đến mức chộn rộn cả lên, người thừa kế nhà họ Thư chỉ muốn đẩy cha hắn ra để thế chỗ.

Tiếc rằng gia chủ nhà họ Thư đang rất hưng phấn, ngồi bất động ở đó, ai muốn thế chỗ gã thì người đó chính là kẻ thù của gã.

Gã vẫn còn muốn chơi tiếp, mím mím môi, hai mắt nhìn chằm chằm vào mấy lá bài trên tay

Hoà Ngọc, mặt đỏ như người say rượu, cả gương mặt toát lên vẻ chờ mong.

Hắn đang mong chờ một ván bài đẹp.

Bình luận: "Hoà Ngọc phải thắng lại, cậu ta chỉ có ba trăm triệu, không thể thua thêm nữa."

Bình luận: "Đúng vậy, cậu ta nhất định sẽ thắng lại hết số tiền, thậm chí còn khiến nhà họ Thư thua thêm tiền."

Bình luận: "Kiếm tiền như vậy không chậm, nhưng vẫn còn kém Thành Chiêu nhiều."

Hoà Ngọc xáo xong bài, đang chuẩn bị chia bài thì có người sải bước xông vào, sắc mặt vô cùng kỳ quái, giống như phẫn nộ, lại giống như sững sờ, chạy thằng đến trước mặt gia chủ nhà họ Thư.

"Gia chủ." Người nọ thấp giọng nói.

Gia chủ nhà họ Thư nghe thấy liền nhíu mày, theo bản năng trừng mắt nhìn người nọ một cái: "Làm gì mà vội vàng gấp gáp vậy? Không thấy tôi đang chơi bài với cậu Hoà sao? Mau cút."

Gã căn bản không muốn nghe, trong mắt gã bây giờ chỉ có đánh bài.

Sắc mặt người nọ có chút lưỡng lự, cuối cùng vẫn cúi đầu, cung kính chuẩn bị rời đi.

"Bộp"

Hoà Ngọc bỏ bài xuống bàn, bài rải ra như thiên nữ rải hoa. Cậu nhàn nhạt nói: "Gia Chủ, có lẽ hắn có chuyện gấp muốn báo cáo, ngài nghe chút đi."

Nâng cổ tay lên nhìn thời gian trên trí não, Hoà Ngọc xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói:

"Vậy mà đã chơi cả buổi chiều rồi, lát nữa tôi kết toán nốt số tiền còn lại cho anh, lần sau chúng ta chơi tiếp."

Rõ ràng, cậu ta không định thắng lại số tiền đã mất.

Nghe xong, mặt gia chủ nhà họ Thư đầy tiếc nuối, theo bản năng định mở miệng ngăn lại, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.

Gã đã thắng ba trăm triệu rồi, tuy muốn thừa thắng xông lên nhưng vẫn phải có chừng mực, sau này gã vẫn còn muốn ăn tiền của Hoà Ngọc, không thể ép người ta chơi tiếp.

Bình Luận (0)
Comment