Hai người vừa nói chuyện vừa bước lên xe bay, rời khỏi khách sạn quay về nhà họ Thư.
Trong căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn.
Hòa Ngọc vừa tiếp tục dạy Tiểu Thạch Đầu, vừa bình tĩnh nói: "Có lẽ đêm nay trong lòng bọn họ đều sẽ nóng như lửa đốt, gia chủ nhà họ Thư, gia chủ nhà họ Nam, năm tên cậu chủ, đối với những kẻ coi tiền như mạng như họ thì việc bị ép thua nhiều tiền như vậy chắc chắn sẽ rất khó chịu, ngọn lửa này sẽ đốt mãi đến tận ngày khai trương sòng bạc."
Đến lúc đó, ngọn lửa này chính là một lá bùa đòi mạng.
[Bình luận: "Tôi đã hiểu vì sao mà Hòa Ngọc không nghiêm túc lúc đánh bài rồi."]
[Bình luận: "Có thể suy nghĩ sâu xa như vậy, quả nhiên không hổ danh là cậu - Hòa Ngọc lắm mưu nhiều kế."]
[Bình luận: "Nếu có thể tính toán trước được mọi thứ như vậy, vậy vì sao cậu ta không lo lắng tài sản của Thành Chiêu sẽ vượt xa tài sản của cậu ta?"]
[Bình luận: "Hòa Ngọc, tôi sốt ruột thay cho cậu luôn đấy!"]
Khán giả vì Hòa Ngọc mà lo lắng, nhưng bản thân Hòa Ngọc lại không cảm thấy gấp gáp chút nào.
Khi mà Tiểu Thạch Đầu đang nghiêm túc tập luyện, cậu còn thảnh thơi đi đánh một giấc, đến khi thức dậy, một bên dùng bữa sáng, một bên dùng trí não để tra cứu tin tức.
Ở hành tinh tiền tệ, chỉ cần bạn sẵn sàng chi tiền thì bạn có thể thu được tất cả mọi tin tức mà bản thân muốn.
Bảy giờ sáng.
Thành Chiêu phải đối phó với một đợt "sát thủ" khác mới có thời gian rảnh để ăn chút gì đó. Kể từ khi gã tiến vào hành tinh tiền tệ, gã đã phải bắt đầu lăn lộn trong các chương trình học nâng cao năng lực chiến đấu, sau đó lại phải ứng phó với những đợt ám sát cuồn cuộn như sóng ngầm.
Đôi khi sẽ có nhiều nhóm người đến cùng một lúc.
Sau đó những nhóm người này lại hợp tác cùng nhau tấn công gã, từng chiêu tung ra đều muốn trực tiếp cướp đi mạng sống của gã.
May mà còn có các quy tắc của phó bản bảo vệ, vì thế không một ai có thể g**t ch*t gã. Sau khi nhóm người đầu tiên biết không thể g**t ch*t được gã và bỏ đi, gần như không có thời gian để nghỉ ngơi, nhóm thứ hai lại tìm tới.
Cứ cuồn cuộn không ngừng, tựa như đến để tiêu diệt ác long.
Thành Chiêu không thể nào nhớ nổi tối hôm qua mình đã phải đối phó với bao nhiêu nhóm sát thủ. Mặc dù nói những người đó không thể gây tổn thương đến gã, nhưng phải nói rằng bọn họ đã mang đến cho gã không ít phiền toái, khiến cho cuộc sống của gã trở nên bất tiện.
Ví dụ như, gã vốn dĩ đang ngồi trong xe ô tô, nhưng ô tô lại đột nhiên biến mất.
Lại ví dụ như, gã định sẽ mặc kệ đám sát thủ, yên tâm mà ngủ một giấc, nhưng ngôi nhà lại bị nổ tung.
Thành Chiêu: "..."
Vì vậy cứ cho là gã bất tử thì nó vẫn là một vấn đề đau đầu.
Tranh thủ lúc nhóm sát thủ tiếp theo chưa tìm tới, Thành Chiêu lấy trí não ra, trước tiên là xem qua bảng phú hào, bắt đầu từ cái tên đầu tiên, đến khi nhìn thấy tên của chính mình gã vẫn chưa nhìn thấy hai chữ "Hòa Ngọc".
Gã thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn xuống phía dưới, nhưng vẫn không thấy hai chữ kia đâu.
Thành Chiêu hơi sửng sốt.
Đây là bảng phú hào lớn nhất rồi, chỉ cần người nào có hơn một tỷ, người đó có thể tiến vào bảng xếp hạng này. Hòa Ngọc đến một tỷ cũng không có sao?
Gã vội vàng đi hỏi người đang theo dõi Hòa Ngọc, người nọ nhanh chóng báo cáo lại với gã.
Tài sản của Hòa Ngọc là hai trăm hai chục triệu.
Thành Chiêu: "?"
Gã càng cảm thấy choáng váng, lẩm bẩm: "Không phải hôm qua có ba trăm triệu sao? Tôi cứ nghĩ qua một đêm tài sản của cậu ta sẽ biến thành vài tỷ hay vài chục tỷ, nhưng sao vẫn còn thiếu tám chục triệu nữa vậy?"
Cơn choáng váng qua đi thì chính là chuyện vui bất ngờ ập tới.
Đúng là chuyện tốt.
Tình hình của Hòa Ngọc không ổn, nghĩa là tình hình của bản thân vô cùng tốt.
Sau một đêm, tổng tài sản của gã đã lên tới gần hai mươi tỷ, mà tên Hòa Ngọc nghèo hèn lại chỉ có hai tỷ hai trăm triệu, xem ra gã đã nắm chắc phần thắng, có thể đánh bại Hòa Ngọc.
"Rầm."
Lại một nhóm sát thủ xông vào.
Sở dĩ có nhiều sát thủ như vậy là bởi vì gã kiếm được tiền từ các khóa học nâng cao năng lực chiến đấu. Ngẫm lại mặc dù Hòa Ngọc không bị ai ám sát nhưng lại chỉ có vỏn vẹn hơn hai trăm triệu.
Tâm trạng của Thành Chiêu lập tức tốt hơn rất nhiều, ngay cả khi nhìn đến đám sát thủ cũng trở nên thuận mắt hơn.
Vì thế mà gã nở một nụ cười rạng rỡ với nhóm sát thủ, để lộ ra hai hàm răng sạch sẽ trắng đều.
Nhóm sát thủ: "?"
Người bị ám sát lại cười tươi như vậy với bọn họ?