Còn lại vài phút, nhóm người Hòa Ngọc tiếp tục xem xét. Xem xong chuyện liên quan đến Anna Yuno, bọn họ tìm manh mối ba tháng trước ra xem, trong đó hai chỗ khiến cho họ chú ý —
Một, sau khi sự việc xảy ra, chủ nhiệm khối đã nộp đơn xin từ chức, nhưng bởi vì thực lực của ông ấy mạnh mẽ nên hiệu trưởng không muốn thả người, ngày hôm sau chủ nhiệm khối chủ động hủy đơn xin từ chức.
Ông ấy viết thư trả lời cho hiệu trưởng: "Là tôi không bảo vệ tốt học sinh của tôi, tôi sẽ ở lại trường học, che chở cho từng học sinh một, tuyệt đối không để chuyện như thế này lại xảy ra lần nữa!" Thấy thế, vẻ mặt của mọi người phức tạp. Trấn Tinh, Eugene và Quỳnh đều nhìn về phía Hòa Ngọc. Hóa ra, nguyên nhân chủ nhiệm khối luôn nhìn chằm chằm vào học sinh là như thế?
Thành Chiêu: "Cậu đã biết mục đích của chủ nhiệm khối là bảo vệ học sinh từ lâu?" Chắc chắn chủ nhiệm khối không phải hung thủ. Nếu như ông ấy là hung thủ thì lúc trước sẽ không muốn từ chức, ông ấy sẽ trực tiếp giết người.
Hòa Ngọc đẩy gọng kính: "Tôi không biết, nhưng tôi cảm nhận được chủ nhiệm khối luôn lo lắng cho học sinh, bảo vệ học sinh, hẳn là sẽ không dùng cách thức này để giết người."
Hành hạ đến chết, cách thức này chỉ có thể là báo thù.
Còn có thông tin thứ hai, lớp phó học tập đi tìm hiệu trưởng gây sự, hơn nữa không chỉ một lần — Lớp phó học tập và Yuno là thanh mai trúc mã. Ba tháng trước sau khi hai tên hung thủ chết, lớp phó học tập đã không tiếp tục gây sự nữa.
Giọng điệu chắc chắn của Vạn Nhân Trảm: "Chắc chắn hung thủ là bảo vệ!" Lúc hung thủ chưa chết, hơn nữa sau khi trở lại trường học, lớp phó học tập đã đấu khẩu với hai người rất nhiều, cũng nhiều lần cậu ta tìm hiệu trưởng để gây sự nhưng đều bị áp xuống.
Nguyên Trạch gật đầu: "Khả năng rất lớn, vì con trai hoặc là vì cô bé mà ông ấy nhìn lớn lên nên ra tay với hung thủ là rất bình thường, nếu là tôi, tôi cũng sẽ báo thù." Ít nhất, chắc chắn sẽ không chỉ đứng yên nhìn.
Đường Kha nhìn về phía Hòa Ngọc: "Bây giờ có thể xác định hung thủ là bảo vệ rồi nhỉ? Nếu là ông ta thì có phải chúng ta đã có thể trực tiếp ra tay rồi không?" Dựa theo suy đoán của Hòa Ngọc, giết nhầm người sẽ gặp rắc rối với cao thủ cấp S, nhưng giết đúng rồi thì không cần phải lo lắng bất cứ phiền phức gì nữa!
Hòa Ngọc xoa cằm nhìn màn hình, không trả lời. Thời gian đã bắt đầu đếm ngược, chỉ còn lại một phút.
"Còn muốn kiểm tra cái gì sao?" Quỳnh hỏi.
Hòa Ngọc ôm đầu của Eugene, nhắm ngay màn hình: "Mở hết toàn bộ tin tức về tám người đã chết ra, bối cảnh xã hội của Anna và Yuno, mối quan hệ cá nhân, cái gì có thể tra thì tra hết tất cả, cũng tìm cả người lúc trước đã liên lạc với hiệu trưởng đòi trí não của Yuno."
Tay của Quỳnh vừa nhanh chóng thao tác, vừa nói: "Lượng thông tin này quá nhiều, căn bản là không xem hết!"
Thời gian chỉ còn lại có 50 giây.
Hòa Ngọc vỗ vỗ đầu của Eugene: "Nhớ kỹ hết đi, lát nữa đưa cho tôi."
Eugene: "???" Coi ông đây như máy quét mà dùng? Cậu lịch sự dữ chưa??
Eugene oán giận một câu ở trong lòng, nhưng thời gian không đợi người, đôi mắt của gã đã nhìn chằm chằm màn hình, tròng mắt màu đen chuyển đỏ, nhanh chóng rà soát tất cả tin tức mà Quỳnh tra ra.
Năm giây, Quỳnh gõ trí não xuống.
Ba giây, Quỳnh gắn trí não về lại người hiệu trưởng.
Hai giây, mọi người nhanh chóng rời khỏi, đầu của Eugene và Cách Đới cũng không kịp lắp lại.
Một giây, khép cửa lại.
Không giây, hiệu trưởng mở to mắt, Hòa Ngọc đỡ hiệu trưởng: "Hiệu trưởng? Ông có nghe thấy tôi vừa nói gì không?"
Hiệu trưởng sửng sốt. Ánh mắt Hòa Ngọc lộ vẻ lo lắng: "Vừa nãy ông hơi lảo đảo một chút, có phải gần đây nghỉ ngơi không được tốt không?"
Biểu hiện của cậu quá bình thường, nếu như không phải người xem đã xem toàn bộ quá trình thì cũng sẽ theo bản năng tin tưởng lời cậu nói!
"Đã ba tháng chưa được một giấc ngủ ngon!" Hiệu trưởng không thấy có chỗ nào không đúng, bực bội nói: "Tiến độ thực nghiệm của cậu thế nào rồi? Rốt cuộc có thể tiến hành không?"
Tình hình ở trường học vô cùng tồi tệ, sau khi tin tức hôm nay bị đưa ra thì trường học này sẽ bị hủy hoại ngay lập tức rồi. Cho dù hiệu trưởng cảm thấy suy nghĩ của Hòa Ngọc không đáng tin, nhưng cũng chỉ có thể trông cậy vào một chút.
Hòa Ngọc khẽ cười: "Đương nhiên là có tiến triển, vừa nãy tôi mới báo cáo với ông đó." Cười vô cùng ôn hòa, làm lòng người ta sinh ra hảo cảm — nhưng nụ cười không đến đáy mắt.