Bình luận: "Vãi vãi vãi, đến giờ tao mới biết đánh bạc lại kiếm được nhiều tiền như vậy đấy..."
Bình luận: "Không phải, không phải đánh bạc là kiếm được tiền, là ông chủ sòng bạc kiếm tiền, là người đứng đằng sau kiếm tiền, chứ không phải dân cờ bạc kiếm được tiền đâu, con bạc chỉ bị mất tiền thôi."
Bình luận: "Trời ơi, sợ thật đấy, Hòa Ngọc sắp đuổi kịp Thành Chiêu rồi!"
Bình luận: "Không thể tin được Hòa Ngọc thật sự có thể dựa vào mấy con bạc này, đã có thể đuổi kịp được Thành Chiêu đang kiếm tiền từ tất cả những người ở hành tinh tiền tệ này đấy."
Quảng trường nói chuyện của Show sống còn đỉnh lưu, Larry đang đặt cược hào hứng xoay quanh Joe…
Larry: "Joe, mặc dù rất tiếc vì Thành Chiêu có thể chết, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, ông đã chuẩn bị tiền chưa?"
Nhìn thấy tin nhắn, mặt Joe tối sầm lại, lập tức trả lời.
Joe: "Thứ nhất, còn chưa đuổi kịp. Thứ hai, Thành Chiêu là một cao thủ nổi tiếng trong Liên Bang, hơn nữa còn là kiểu trí dũng song toàn. Ông cho rằng cậu ta sẽ nhận thua sao, tôi không tin. Còn chưa có kết quả, cứ chờ xem đi."
Đúng vậy, còn chưa có kết quả mà.
Thành Chiêu nhìn tài sản của hai người họ, họ đã đứng đầu bảng xếp hạng, chỉ cách có bốn tỷ, ở giữa chỉ có hai người bọn họ. Ngày mai, cũng chính là ngày thứ mười lăm đến hành tinh tiền tệ, Hòa Ngọc sẽ đuổi kịp gã.
Thành Chiêu nhìn con số một lúc lâu, thấy rằng trời đã tối.
Sau đó, gã đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước, như thể gã đang đối mặt với cửa phòng phát sóng trực tiếp, cũng giống như đang nhìn về phía Hòa Ngọc, người đang ở cùng một đấu trường nhưng vẫn chưa gặp mặt.
Tông giọng của gã có sức hút của một người đàn ông trưởng thành, gợi cảm và sâu lắng: "Cậu chưa bao giờ nhận thua, tôi cũng vậy. Đánh bạc, có thể nhanh hơn ăn cướp sao?"
Vừa nói, gã vừa vươn tay, cánh tay cường tráng, cơ bắp dữ tợn. Gã rút vũ khí của mình là roi dài ra từ trong ba lô hệ thống. Tay gã cầm lấy cây roi dài, gã lấy tất cả trang bị ra và khoác lên mình. Các động tác chậm rãi và nghiêm túc, giống như một vị tướng sắp ra trận, với đôi mắt hung tợn sắc bén.
Trang bị tốt, đến cả nhẫn để đánh úp cũng đeo vào, sau đó nhảy lên trang bị phi hành, biến mất vào bóng tối.
Khán giả lập tức phát cuồng:
"Aaaaaaa, Thành Chiêu bắt đầu đi ăn cướp rồi hả?"
"Mẹ ơi, đây cũng là một tên điên."
"Quá tàn nhẫn, cũng rất quyết đoán. Đánh bạc nhanh hơn, hay Thành Chiêu đi cướp nhanh hơn?"
"Vãi vãi vãi đấu trường này càng lúc càng đáng xem rồi đây."
Hòa Ngọc biết rằng Thành Chiêu bắt đầu cướp bóc, không phải vì bình luận, mà là tất cả phú hào ở hành tinh tiền tệ cùng nhau tuyên bố: Vây quét Thành Chiêu.
Đêm qua, gã đã đi cướp hai dòng họ phú hào, điều đáng sợ hơn là gã đã thành công. Vượt qua các lớp bảo vệ của phú hào, chống lại các vệ sĩ cấp SSS ở đó, sau đó phá vỡ các loại trang bị phòng bị, cướp đoạt thành công.
Đám phú hào ở hành tinh tiền tệ được một phen xôn xao. Người bình thường reo hò hả hê, trong khi đám phú hào thì sợ rằng mục tiêu tiếp theo của gã sẽ là chính họ, vì vậy đã nhanh chóng cùng nhau đưa ra tuyên bố, bao vây Thành Chiêu, g**t ch*t Thành Chiêu.
Hòa Ngọc hơi nhướng mày, nghe thấy tiếng mắng chửi Thành Chiêu của đám phú hào trên bàn chơi bài, nhếch mép.
Thành Chiêu thực sự rất quyết đoán.