Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 917

Khán giả bàn tán về nhan sắc của họ nhưng Thành Chiêu lại thở dài: "Mấy người đó thực may mắn khi không bị xếp chung với cậu, biết đâu họ lại được xếp với tuyển thủ năng lực yếu hơn thì sao."

Hòa Ngọc liếc gã một cái.

Thành Chiêu: "Năng lực mà tôi đang nói đến không phải là năng lực chiến đấu..."

Trước đây, họ đều cho rằng độ mạnh yếu của mọi người phải phụ thuộc vào năng lực chiến đấu, nhưng sự xuất hiện của Hòa Ngọc đã thay đổi nhận thức của họ. Chỉ với năng lực chiến đấu bằng "2" này, cậu đã bất ngờ xông pha đến bây giờ. Hơn nữa, cậu còn có thể tiếp tục đột phá. Mà nếu cậu không thể đột phá nữa, vậy gã cũng không thể đột phá, khi Hòa Ngọc chết ở phó bản này, gã cũng sẽ chết.

Hòa Ngọc thấy trời tối hẳn, ngửa đầu lên, ánh đèn chói quá, cậu phải hơi nheo mắt lại mới nhìn thấy được những ngôi sao nhỏ treo đầy trên màn trời, rất đẹp. Nó đẹp như bầu trời sao mà cậu cùng ngắm với Quỷ Ly ở thị trấn quỷ vào đêm nọ.

Hòa Ngọc nhẹ nhàng cất lời: "Thành Chiêu, thật ra lúc trước tôi nói sai rồi."

Dừng một chút, cậu chậm rãi nói: "Không phải một nửa thắng một nửa thua, mà là… 99,9% sẽ thua."

Thành Chiêu khựng một chút, đồng tử co lại. 

Nhưng gã đã nhanh phản ứng lại. Gã nhớ đến lời Hòa Ngọc đã nói trước đây, chẳng lẽ họ vào cùng một đấu trường là ngẫu nhiên thật sao? Hòa Ngọc vừa mới quan sát gã, lúc ở trạm trung gian, cậu vừa tra hỏi thông tin liên quan đến thân phận của gã, thì quay đầu lại đã ở cùng một đấu trường, chém giết lẫn nhau...

Gã nhếch mép, một lúc sau khàn giọng nói: "Vì sao cậu lại muốn cược? Mà cược cái gì?"

Có 0,1% cơ hội chiến thắng, phải cược sao? 

Đây không phải là một ván cược mà là đang ngoan ngoãn chờ chết.

Hòa Ngọc thu lại ánh mắt, chợt nhìn gã, mắt sắc như dao, dưới ánh đèn, đôi mắt cậu rất sáng, phản chiếu bóng dáng Thành Chiêu vào trong, giọng nói lạnh lùng mang theo sự kiên định không cam chịu số phận.…

"Vậy anh muốn tuân theo quy tắc sao? Đợi đến khi cánh cửa phó bản đóng lại, xác suất hệ thống trực tiếp loại trừ cả hai chúng ta sẽ rất cao. Anh chấp nhận số phận à? Bằng lòng bị nó xoá sổ?"

Thành Chiêu siết chặt tay, ánh mắt nhìn Hòa Ngọc đăm đăm. Gã biết Hòa Ngọc có ý gì, Hòa Ngọc nói với gã có một nửa khả năng buộc gã đánh cược, bây giờ lại nói rằng xác suất chiến thắng chỉ 0,01%...

Là cậu đang ép gã! Cậu đang dụ gã nói ra bí mật đó.

Thành Chiêu nhìn cậu, lúc sau mới cúi xuống, đáp lại: "Tôi không chấp nhận số phận, nhưng mà tôi thực sự không biết gì cả."

Hòa Ngọc thu lại ánh nhìn, hướng tầm mắt về phía xa xăm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt: "Anh đúng là một trinh thám xuất sắc, thảo nào chính quyền Khu thứ ba lại chọn anh, bất luận rơi vào hoàn cảnh thế nào, anh cũng không mở miệng."

Nói đến đây, cậu lắc đầu, tiếp tục: "Không nói nữa, không màng đến quy tắc, đợi thời hạn đến, hoặc là chờ trời sáng, chúng ta sẽ trực tiếp bị xoá sổ, 0,01% cũng sẽ thành 0%."

Cậu muốn Thành Chiêu nói nhiều hơn, đích thân phơi bày tất cả với khán giả toàn vũ trụ trong buổi phát sóng trực tiếp.

Chỉ cần gây ra náo động, sẽ thu hút sự chú ý của toàn bộ vũ trụ, thế lực đằng sau sẽ bị khống chế, tỷ lệ thắng 0,01% của hai người bọn họ sẽ nhích lên một chút. Đây là tia hy vọng trong trận đấu của họ. 

Đáng tiếc, có thế nào Thành Chiêu cũng không chịu mở miệng. 

Có lẽ gã thà chết cũng không nói lời nào, đây là cam kết với chính quyền Khu thứ ba, cũng là nguyên tắc của gã.

Bình Luận (0)
Comment