Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 920

Điều này cũng bị Hòa Ngọc đoán đúng. Liên Bang đã mở đường thông với Trái Đất nhưng bị ngăn cản và con đường đó đã bị gián đoạn.

Không chỉ vậy, họ đã nhận được tin mới nhất... Trái Đất sẽ chuyển toàn bộ tài liệu nghiên cứu về hệ thống năng lượng thể cho đội ngũ chính quyền Liên Bang. Tài liệu điện tử bị hack trong quá trình truyền tải, phi thuyền mang tài liệu giấy bị tấn công bởi một lực lượng bí ẩn khi đang trên đường trở về sau nhiều ngày, lúc gần đến Liên Bang, toàn quân bị tàn sát!

Đó là sứ đoàn của Liên Bang, rất hùng mạnh, có thể du hành khắp vũ trụ! Mà lại bị tiêu diệt hoàn toàn!

Sức mạnh của thế lực đằng sau vượt xa sự tưởng tượng, và sự xâm nhập của chúng rất sâu rộng. Sau khi nhận được tin tức, chính quyền sợ gây ra hoảng loạn nên không công bố cho công dân của Liên Bang biết, nhưng quan chức cấp cao của các khu vực trên hành tinh chính Liên Bang đều đã nhận được thông tin.

Mặc dù Liên Bang có vua, nhưng trước giờ các thế lực đều hình thành phe phái riêng, quan chức cấp cao của các khu vực đều tự làm theo ý mình. Tất cả các khu vực đều tham gia vào "sai lầm" ban đầu, trong phút chốc, họ không thể xác định được ai là kẻ đứng đằng sau, có mục đích gì? Nếu lý do để loại bỏ Hòa Ngọc là vì sợ rằng "sai lầm" sẽ bị vạch trần, thì ai cũng có khả năng đó. Nếu là vì không muốn cậu tiếp tục tìm ra chân tướng, thì đó chính là kẻ đứng đằng sau.

Trong vài giây ngắn ngủi, Khu thứ ba đã đưa ra quyết định...

"Tổ hệ thống, hãy bảo vệ Hòa Ngọc và Thành Chiêu!"

Trong 30 giây cuối cùng, Thu Đao nhận được vô số tin tức, có người không cho phép người biết quá nhiều bí mật như Hòa Ngọc tiếp tục sống, cũng có người muốn bảo vệ Hòa Ngọc. Trong 30 giây ngắn ngủi, hàng loạt "mệnh lệnh" khác nhau được truyền đến.

Thu Đao lo đến mặt mày trắng bệch, đầu đã hói đến chỉ còn vài sợi tóc, nay càng rụng do quá lo lắng. Nhưng đây không phải là việc anh ta có thể can dự.

Cố vấn Ebil thao tác bảng điều khiển trước mặt đến mức tóe lửa, nhưng kết luận cuối cùng lại là...

"Hệ thống đã công bố quy tắc phù hợp với quy định chung, không thể can dự, nguồn lệnh bình thường, không tìm thấy vấn đề, cũng không có bug."

Thu Đao: "..."

Vậy nên người ở trong đó chỉ có thể tự cầu phúc thôi…

30 giây, bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện. Mà bên trong đấu trường cũng xảy ra không ít chuyện.

Lúc nghe thông báo, Thành Chiêu chửi ầm lên: "Còn không đợi đến trời sáng? Cái phép tắc rác rưởi gì thế kia, tổ cha nhà mày, ông đây chúc cả nhà mày chết hết, cả gia phả mày đều nổ tung."

Mắng xong, mặt gã tái nhợt, đảo mắt nhìn một vòng quảng trường. Người còn lại cũng không nhiều, những người vẫn luôn xem ở đây đã tản đi hết. Còn lại một số ít ở lại là vì không có chỗ ở, ngủ trên mặt đất trong quảng trường, hoặc là cùng những người khác giao lưu, cách xa bọn họ một chút.

Gã nghiêng mình, nhanh chóng lao về phía có người, miệng hét lớn: "Hãy cho tôi tiền, nhanh lên, tôi rất cần tiền, cho dù là bao nhiêu, tôi cũng sẽ trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần!"

Mọi người nheo mắt nhìn nhau nhưng không ai làm gì. Thậm chí có người lùi lại mấy bước, vội vàng né tránh Thành Chiêu.

Mặt Thành Chiêu đỏ bừng vì sốt ruột, gân xanh trên trán nổi lên, hốc mắt muốn nổ tung, bộ dạng có chút đáng sợ, gã cầm trên tay chiếc roi dài, nhìn bọn họ chằm chằm một cách hung tàn. Gã vẫy chiếc roi, vừa cầu xin cũng vừa đe dọa.

Một người trong số đó cách không xa, căn bản trốn không thoát, sắc mặt tái nhợt, giọng run rẩy: "Không, tôi không có tiền..."

Thành Chiêu túm lấy cổ áo anh ta, quát: "Lấy ra, mau lên, một đồng cũng được!"

Với dáng vẻ đó, thiếu điều gã có thể giết luôn người ta cướp của ngay lập tức. Thành Chiêu thật sự không chờ đợi được nữa rồi, ba mươi giây quá ngắn, vừa túm lấy người ta, vừa vung roi, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng đủ để uy h**p.

Sắc mặt người đó tái nhợt, đau đến rúm ró mặt mũi, vừa thấp thỏm vừa căng thẳng: "Tôi thật sự không có tiền, tôi là người nghèo, còn ngài là phú hào, sao lại..."

Thành Chiêu không rảnh nghe anh ta nhiều lời, chỉ trong 30 giây gã đã nắm chặt cổ người đó rồi quét mắt nhìn người khác. Sự vội vã đã khiến gã sốt ruột phát điên, đầu óc cũng trống rỗng, ánh mắt toát lên sự hung hãn và đe dọa theo bản năng, chúng căng ra như muốn nứt toác.

Đáng tiếc... Người của hành tinh tiền tệ vốn xem tiền như mạng sống, cho dù là muốn cướp đoạt cũng phải thật sự uy h**p được đến tính mạng của họ, lúc đó họ mới dùng trí não để tiến hành chuyển tiền, mà quá trình chuyển đổi như vậy cũng rất mất thời gian.

Thao tác này ít nhất cũng mất mấy chục giây, nhưng hiện tại, đồng hồ đếm ngược chỉ còn vài giây nữa thôi.

Bình Luận (0)
Comment