Hòa Ngọc bình tĩnh ngồi xuống, đồng hồ đã bắt đầu đếm ngược 30 giây, mà cậu vẫn thẳng lưng, đôi mắt bình thản khác thường.
Lúc này, một giọng nói non nớt đột nhiên cất lên: "Anh cần tiền sao? Cho anh nè."
Hòa Ngọc khựng lại, quay đầu.
Tiểu Thạch Đầu cầm theo một chiếc hộp đen đứng đằng sau cậu, vẻ mặt có chút bối rối, cậu nhóc đưa tay ra, trong tay cầm một đồng tiền.
Một đồng.
Đây là đồng tiền trước kia Hòa Ngọc trả lương cho Tiểu Thạch Đầu.
Hòa Ngọc không nói gì, cậu nhìn Tiểu Thạch Đầu, rồi nhìn đồng tiền, lúc sau, cậu đưa tay ra, dùng những ngón tay lộ rõ các khớp xương nhấc đồng tiền lên.
Hòa Ngọc cẩn thận quan sát cậu bé, so với lần đầu tiên gặp Tiểu Thạch Đầu, cậu ăn mặc tươm tất hơn, béo hơn, thần sắc cũng tốt hơn, hai mươi ngày qua, cậu nhóc có vẻ đã lớn thêm nhiều. Nhưng đó không phải là sự thay đổi lớn nhất ở cậu bé, so với lần đầu gặp mặt vào 20 ngày trước, ánh mắt của Tiểu Thạch Đầu bây giờ đã bớt toan tính và nhân đạo hơn.
Cậu bé đi theo Hòa Ngọc không phải lo cơm nước, ngày nào cũng thấy số tiền chục tỷ, trăm tỷ chảy vào túi Hòa Ngọc nhưng cậu bé lại không có đồng nào, tổng tài sản chỉ có duy nhất một đồng do ông chủ keo kiệt đưa cho.
Bây giờ, cậu đưa một đồng này cho ông chủ keo kiệt của mình, Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc nhìn cậu bé, chậm rãi khàn giọng: "Tại sao lại đưa cho anh?"
Tiểu Thạch Đầu trả lời: "Bởi vì anh là người tốt."
Hòa Ngọc không nói nữa, nhìn Tiểu Thạch Đầu, rồi nhìn đồng tiền, cậu đưa tay ra, nhặt đồng tiền đó lên bằng những ngón tay lộ rõ từng khớp xương.
Tài sản của cậu trong phút chốc biến thành... 800.000.000.001.
Hòa Ngọc thắng rồi.
Thành Chiêu sững người thả tay xuống, giải thoát con người đang sống chết nhất quyết không chịu đưa tiền ra. Gã quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Hòa Ngọc, lúc này, đồng hồ đếm ngược chỉ còn 12 giây.
Mọi cảm xúc hoảng loạn, kinh sợ, sợ hãi, lo lắng, giờ phút này tựa hồ đều biến mất, Thành Chiêu đột nhiên bình tĩnh lại, đó là sự bình tĩnh chưa từng có. Gã nhìn vào đôi mắt to tròn xinh đẹp của Hòa Ngọc, cũng nhìn ra cảm xúc trong mắt đối phương lúc này.
Không còn là đôi mắt không gợn sóng...
Hiếm lắm Hòa Ngọc mới nhìn với ánh mắt khác lạ thế này, Vạn Nhân Trảm hẳn phải ghen tị chết mất? Gã bỗng rơi vào một thoáng nghĩ khác khi nghĩ về chuyện này.
Thành Chiêu ăn mặc rách rưới, tay cầm roi dài, bóng lưng thẳng tắp, thân hình cao lớn hùng dũng, phút chốc tỏa ra khí chất khác người. Gã tiến lên vài bước, gió hất tung chiếc áo choàng tả tơi của hắn, kéo cây roi dài xuống đất, lúc này, gã như trở thành một vị "hiệp khách" thật sự, hoàn toàn khác biệt với phong thái trước đây, rộng lượng phóng khoáng.
Lúc bước đi, gã chăm chú nhìn Hòa Ngọc, khóe miệng nở nụ cười thật tươi: "Cậu thắng rồi, một cách rất công bằng."
Nếu Hòa Ngọc thắng bằng cách gian lận, hay thắng bằng thẻ bug, Thành Chiêu có lẽ sẽ cảm thấy không công bằng. Nhưng cậu đã chiến thắng nhờ vào đồng tiền người khác đưa cho cậu.
Không chỉ thắng bằng tiền, mà còn phải thắng ở lòng người.
Một người hành tinh tiền tệ sẵn lòng cho tiền cậu, không vì lợi ích, cũng không vì bị đe dọa, mà đơn thuần là vì người ta thấy Hòa Ngọc là người tốt nên mới cho cậu.
Thành Chiêu thật lòng cảm thấy gã thua không hề lỗ. Với lại, nếu một trong hai có thể sống thay vì tất cả đều chết, thì cũng không tệ? Chỉ cần một người sống sót, có nghĩa bọn họ đã phá hỏng kế hoạch của kẻ đứng đằng sau được chút ít, phá vỡ quy tắc mà kẻ đứng đằng sau thông qua hệ thống đặt ra cho họ.
Gã sắp chết rồi, nhưng vì là Hòa Ngọc, cũng không tính là thua cả ván cờ?
Gã đi được hai bước liền dừng lại, hai bước này đã tốn hai giây, chỉ còn mười giây, cậu không thể bước đến trước mặt Hòa Ngọc, mười giây này, gã thà được nói một chút...
Những từ cuối.