Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 924

Bình luận tạm dừng một lúc, rồi lại tuôn ra điên cuồng...

"Thành Chiêu. Ahhhhh tổ cha mày hệ thống!"

"Mịa, hệ thống khốn nạn, đi chết đi!"

"Cũng may một người còn sống, Hòa Thần, hãy báo thù cho Thành Chiêu, báo thù cho anh ấy, huhuhu."

"Hệ thống Show sống còn đỉnh lưu có vấn đề, sao vừa khéo chỉ có 30 giây thôi vậy? Chết tiệt."

"Khiếu nại! Báo cáo! Hãy làm theo tôi."

"Không chịu nổi nữa rồi, rốt cuộc là Liên Bang có xử lý nổi không đấy?"

"Thật chẳng ra cái mẹ gì, rõ ràng là đã có người can thiệp vào trận đấu. Tôi đã cử người đi điều tra rồi, có kết quả sẽ gửi thẳng tới nhà vua."

"Khu thứ ba nổi giận rồi, nhất định họ sẽ đòi một lời giải thích cho Thành Chiêu!"

Hòa Ngọc và Thành Chiêu vào cùng một đấu trường, khi phải chọn một trong hai, khán giả đã biết nhất định sẽ có một người phải chết, các đấu trường khác cũng vậy, cũng sẽ có tuyển thủ họ yêu thích thất bại và bị xóa sổ. Họ buồn, nhưng không vì thế mà tức giận.

Bởi vì đấu trường này khác với những đấu trường kia, cuộc thi cũng khác biệt hoàn toàn với những cuộc thi khác. Ở đấu trường này, Hòa Ngọc muốn sống sót thoát khỏi đây với Thành Chiêu, cậu lợi dụng kẽ hở trong quy tắc để vạch trần sự thật, tìm cách đảo ngược kết cục định sẵn cái chết, nhưng hệ thống chỉ cho họ 30 giây.

30 giây!

Nếu không có Tiểu Thạch Đầu, có lẽ Hòa Ngọc đã chết giống như Thành Chiêu. 

Rõ ràng là một trận đấu có sự can thiệp bên ngoài! Đó là một âm mưu nham hiểm!! 

Thành Chiêu không chết vì "thua Hòa Ngọc" mà chết vì kế hoạch của hệ thống. Thua người khác vẫn là một vinh dự, nhưng thua khi bị tính toán và bị bức tử một cách trắng trợn thì khán giả không chấp nhận được, họ không phục.

Hòa Ngọc chống tay lên chiếc bàn dài, từ từ đứng dậy. Cậu vẫn mặc chiếc áo đuôi tôm màu đen, rất trang trọng, chiếc nơ được tháo ra, phần cổ áo hơi lộn xộn, nhưng trông cậu không hề luộm thuộm chút nào. Cậu đứng dậy, thân hình mảnh khảnh, mái tóc chải ngược, vẻ mặt lãnh đạm cùng đôi mắt lạnh lùng đáng sợ, nhìn qua cũng khiến người khác ớn lạnh khó tả.

Cậu nhấc đôi chân, lê từng bước đến chỗ Thành Chiêu đã chết. Giờ phút này, nơi đây không có gì cả, vô cùng sạch sẽ, như thể Thành Chiêu chưa từng xuất hiện. Nhưng Hòa Ngọc sẽ nhớ rõ, cậu nhớ Thành Chiêu đứng đây, bóng lưng thẳng tắp.

Hòa Ngọc từ từ đưa tay ra, không khí luồn qua kẽ tay, không chạm vào được bất kể thứ gì. Cậu cụp mắt xuống, bờ mi dày khẽ run, giọng cậu khàn khàn: "Xin lỗi, đi mạnh giỏi."

Cậu thì thầm cái tên đó, Khu thứ ba, Thành Chiêu.

Bước vào trận đấu, cậu và Thành Chiêu nhận được một "combo tiêu diệt", cậu bày mưu tính kế rất lâu, đến khi "combo tiêu diệt" xuất hiện lần thứ hai, xác suất 0.01% chiến thắng là nằm ở "combo tiêu diệt" lần thứ hai này. Ván cược có một không hai, tỷ lệ chiến thắng 0,01% đã thành công, cậu đã sống sót.

Nhưng Thành Chiêu chết rồi. Cuối cùng, cậu không thể mang Thành Chiêu sống sót ra ngoài.

Hòa Ngọc ngẩng đầu, ánh đèn đường phía bên trái soi chiếu lên khuôn mặt, khuôn mặt thanh tú hoàn hảo nửa sáng nửa tối, đường nét sắc sảo, cặp kính không gọng nằm trên cánh mũi, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào bóng đêm, ánh mắt sắc như dao...

"Tao phải tóm được mày."

Bình Luận (0)
Comment