Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 947

Bình luận: "Hoàn toàn không hiểu được các quy tắc này, cũng không tìm được tí manh mối nào."

Bình luận: "Các tuyển thủ còn không hiểu thế nào, chúng ta không hiểu cũng không sao, bọn họ chơi tốt là được."

Bình luận: "Khoan đã, ai là sát thủ thế?"

Bình luận: "Không có nói tới, không biết nữa."

Hòa Ngọc nghe vậy thì ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Đoàn Vu Thần một cái, vô cùng cạn lời.

Nghĩ nghĩ một lúc, cậu vẫn nghiêm túc nói: "Tôi không nhận được bất kỳ nhắc nhở nào về sát thủ."

Hệ thống không thông báo cậu là sát thủ, tức là sát thủ là một người khác. Hòa Ngọc vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không có dấu vết nói dối.

Vạn Nhân Trảm hừ hừ nói: "Mày thông minh như thế... Lần trước dùng thân phận nội gián xoay tao vòng vòng, lúc nãy tất cả mọi người đều lên tiếng, mày có nhìn ra cái gì không?"

Hòa Ngọc lắc đầu, hơi nhíu mày lại một chút: "Không có."

Cậu thở dài một hơi: "Chính điểm này khiến tôi rất nghi ngờ, các anh đều nói mình không phải sát thủ, hơn nữa tôi cũng không có cảm nhận được... Trong số các anh có ai nói dối, cũng không có ai giấu giếm gì."

Cậu không phải sát thủ, bảy người khác cũng không phải sát thủ, như vậy thật sự rất kỳ lạ.

Khúc Vật hai chân vắt lên nhau, nói: "Chẳng lẽ là Quỳnh hoặc Seattle?"

Chỉ có hai người này ở bên nhà giam của nữ, tạm thời không có giao lưu tin tức với bọn họ. Nếu sát thủ là một trong hai người đó, hơn nữa còn thuận lợi vượt ngục thì cả tám người bọn họ đều bị đào thải.

Eugene: "Cũng không loại trừ khả năng này."

Trong lúc mọi người còn đang bàn luận, đột nhiên có người đi tới, một chân đá văng cửa phòng đang khép hờ, giọng nói hung dữ âm trầm: "Ai cho bọn mày đóng cửa? Chán sống à?!"

Khi nói chuyện, người đó quất roi tới, không nương tay chút nào, thậm chí còn không đối đãi với bọn họ bình đẳng như con người.

Giường của Hòa Ngọc ở ngay gần cửa, roi vung tới đánh thẳng vào người Hòa Ngọc. Trấn Tinh kéo cậu qua một bên, về phía sau lưng mình, gã đứng chắn trước mặt Hòa Ngọc, còn Lăng Bất Thần ngăn cản ở bên kia.

Vạn Nhân Trảm lại trực tiếp nhảy ra trước mặt Hòa Ngọc, tay không nắm lấy cái roi.

Vòng tay hạn chế hành động khiến bọn họ không thể sử dụng được trang bị, nhưng năng lực chiến đấu tự thân của gã cao, thuận lợi nắm lấy cái roi.

Người tới là thủ vệ của nhà giam.

Thủ vệ thấy Vạn Nhân Trảm nắm lấy roi của mình, gã giận dữ, rút roi ra, nhắm vào Vạn Nhân Trảm mà quất tới, mỗi một cái đều quất lên người Vạn Nhân Trảm, trong chớp mắt để lại rất nhiều vết thương.

Roi là trang bị nên năng lực chiến đấu của nó không thấp. Nếu roi này đánh lên người Hòa Ngọc thì có thể g**t ch*t cậu.

Vạn Nhân Trảm dùng sức nắm tay mình lại, tay gã rất ngứa, gã cực kì muốn xông lên đánh tên thủ vệ, Vạn Nhân Trảm gã còn chưa từng chịu qua loại sỉ nhục này đâu. Người khiến gã khó chịu mà vẫn còn sống, từ trước tới nay chỉ có một người, là Hòa Ngọc. Nhưng tên này sao có thể so với Hòa Ngọc chứ?

Vạn Nhân Trảm tiến lên trước vài bước.

Eugene giơ tay ra kéo gã lại.

Bọn họ bị vòng tay hạn chế, không thể sử dụng trang bị. Nhưng thủ vệ nhà giam lại có thể sử dụng trang bị, còn có thể thông qua vòng tay để tấn công bọn họ. 

Bây giờ không phải lúc để phản kháng, một khi phản kháng, có khả năng đối phương sẽ... giết người.

Nhà giam chết chóc, tù nhân không thể sống sót ra khỏi đây, có không ít người là vì chết trong tay người quản lý nhà giam.

Thái độ của thủ vệ cho thấy gã không xem bọn họ là người.

Hòa Ngọc đứng lên, mọi người đều mặc trang phục tù nhân giống nhau nhưng lại cho cảm giác khác nhau. Vạn Nhân Trảm mặc vào trông có vẻ một tù nhân chính thống cộng thêm vẻ hung dữ đó, thế nhưng cậu lại có thể mặc quần áo của nhà giam như quần áo mặc bình thường ở ngoài đường…

Sau khi đứng dậy, cái bóng cậu kéo dài ra, giọng nói Hòa Ngọc khàn khàn: "Thủ vệ đại nhân, ngài có gì dặn dò sao?"

Hòa Ngọc quấy rầy khiến thủ vệ ngừng động tác lại.

Nhưng sắc mặt của gã vẫn khó coi như trước, ánh mắt thủ vệ đảo qua mọi người, âm trầm nói: "Quên quy tắc rồi à? Điều thứ hai trong nội quy của nhà giam, không cho phép tụ tập nói chuyện, ban ngày ban mặt bọn mày tụ tập làm gì? Muốn gây rối à?!"

Mọi người mím môi, trong chớp mắt ai nấy đều thấy tức giận, khó đè nén được.

Nhưng thủ vệ cũng chẳng thèm quan tâm cảm xúc của bọn họ, gã cầm roi, lạnh lùng nhìn bọn họ rồi ra lệnh: "Bọn mày đều cởi hết quần áo ra."

Bình Luận (0)
Comment