Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 996

Quỳnh dù rất khiếp sợ nhưng không kịp nói một câu nào, trực tiếp nhận lấy vòng tay của Eugene và Seattle bắt đầu phá giải.

Hòa Ngọc ở bên cạnh cũng nhận lấy vòng tay của Khúc Vật và Đoàn Vu Thần bắt đầu hành động.

Hòa Ngọc đã ghi nhớ mệnh lệnh lúc trước của Quỳnh, giờ đây không cần Quỳnh phải bớt sức chỉ huy nữa mà vẫn có thể trực tiếp lặp lại các bước. 

Quỳnh không chỉ phải phá hủy mà còn phải cởi một cái vòng tay, vì thế thời gian càng thêm gấp gáp.

Lúc này, thần kinh của mọi người đều căng thẳng đến cực hạn, cực kỳ lo lắng.

Mọi người không ai nói chuyện, NPC tù nhân vây xem cũng không dám lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn họ. Eugene là người thích nói nhảm nhiều nhất, nhưng lúc này toàn bộ quá trình gã lại không dám thốt một lời nào, sợ quấy rầy đến hai người kia.

Tay của hai người đều nhanh đến nỗi chỉ nhìn thấy tàn ảnh, gần như không rõ động tác. Đôi mắt và toàn bộ lực chú ý của họ tập trung hết lên thao tác trên tay. Bây giờ, chỉ cần nhanh hơn một chút thì khả năng sống sót cũng sẽ tăng lên một phần.

Tuy mấy người Eugene đã có hơi hối hận, nhưng đã đi đến bước này rồi thì không còn là lúc họ có thể bảo dừng được nữa.

Lăng Bất Thần cũng không ngồi yên. Cậu ấy nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt bên kia rồi giơ tay lên, tiếng đàn vang lên, một đòn công kích bay thẳng về phía cánh cổng.

Cánh cổng cực kỳ cứng rắn. Tay Lăng Bất Thần giống như họ, càng lúc càng nhanh, tiếng đàn càng ngày càng gấp, công kích càng ngày càng dày, động tĩnh càng lúc càng lớn.

Khúc Vật: "Nghe hay thật đấy, bài này tên là gì thế?"

Đoàn Vu Thần: "?"

Anh ta khiếp sợ nhìn về phía Khúc Vật: "Anh còn rảnh rỗi để thưởng thức nhạc nữa cơ à?"

Anh ta đã lo lắng sắp chết đến nơi rồi mà người này còn đi thưởng thức nhạc?

"Ầm..."

Cánh cửa kia nổ tung.

Lăng Bất Thần thoáng chốc thu tay lại, sau đó khóe miệng giương lên: "Khúc đàn này tên là… Thập diện mai phục."

Cánh cửa nổ tung, mọi người nhìn vào trong. Nhìn xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Không có ai.

Bên trong không có lấy một người nào.

Không thấy Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm đâu. Nếu họ còn đang huấn luyện ở bên trong mà nghe thấy động tĩnh chắc chắn sẽ chủ động đi tới. Cho dù không mở được cửa, không đi ra ngoài được nhưng sau khi họ mở cửa ra chắc chắn hai người kia sẽ lập tức phát ra âm thanh gây chú ý.

Nói cho cùng thì ở đây vẫn còn một vị huấn luyện viên chưa thể giải quyết.

Nhưng mà bây giờ bên trong lại trống không, là cái loại liếc mắt qua một vòng đã có thể thấy được sự trống vắng, hoàn toàn không có người.

Cùng lúc đó, họ nghe thấy một giọng nói xa lạ vang lên từ vòng tay...

"Vượt ngục? Chúng mày thật đúng là đang tìm chết."

"Thẳng tay giết hết tất cả tù nhân ở tầng bảy, thay một nhóm người khác vào."

Bình Luận (0)
Comment