Hang Động Kinh Khủng

Chương 1.1

Lúc chạng vạng tối, nắng chiều đã xuống, nhưng đèn điện lại chưa được mở. Ngoài cửa sổ bị bóng cây che lấp, khiến cho ánh sáng phía trong hành lang hẹp dài càng thêm u ám. Hành lang, trần nhà cùng hai bên vách tường đều bị biến thành một màu sắc ảm đạm, rất thích hợp với màu xám xịt của mặt đất xi-măng. Khiến cho không gian bên trong toàn bộ đều tràn ngập một bầu không khí bị đè nén.

"Lộp cộp" tiếng bước chân của ai đó đột nhiên phá vỡ bầu không khí vốn yên tĩnh. Đi kèm âm thanh này, là một cô gái tuổi còn trẻ đang từ cửa cầu thang rẽ vào hành lang. Cô nhất thời có chút không thích ứng được với cái điều kiện mờ tối ở đây, nguyên nhân có lẽ là vì cô mới vừa từ bên ngoài tiến vào. Theo bản năng bước chân cô chậm lại, đồng thời cô cố gắng mở to hai mắt quan sát tình hình xung quanh.

Một vị bác sĩ già cả người ăn mặc toàn đồ trắng, mũ trắng theo sau cô gái này, đồng thời rất nhanh đã vượt qua đi đến trước người cô. Ông hiển nhiên rất quen thuộc hoàn cảnh của nơi này, ông không dừng lại chút nào mà vẫn hướng về phía chỗ sâu ở trong hành lang đi tới, đồng thời hạ thấp giọng, nói: "Mời đi theo tôi." Bước chân của ông vừa nhanh vừa nhẹ, lại không có phát ra một chút tiếng động nào.

Hai mắt cô gái lúc này đã có thể nhìn rõ sự vật xung quanh, có thể đi đến một đầu hành lang kia, bởi vì liên quan đến khoảng cách, vẫn là một mảng tối đen.

Tại đó trong bóng tối, sẽ ẩn giấu gì đây?

Cô gái đứng tại chỗ, có vẻ có chút lo lắng. Thấy vị bác sĩ già và mình khoảng cách dần bị kéo xa, cô mới vội vã bước nhanh đi theo, giày cao gót cứng rắn đập xuống mặt đất, lại vang lên liên tiếp âm thanh " lộp cộp."

Hai người cứ như vậy một trước một sau, dần dần đã đi tới cuối hành lang.

Một cánh cửa gỗ bị đóng chặt đã xuất hiện ở ngay trước mặt của họ. Ông lấy ra chìa khóa, cũng không vội mở cửa, mà lại quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, dường như ra hiệu gì đó. Cô gái ít nhiều có chút căng thẳng, cô cắn môi một cái, sau đó gật đầu với ông.

Ông đem chìa rồi gắn vào bên trong lỗ khóa, phát ra một tiếng vang nhỏ. Tiếng vang này cực kỳ nhỏ, nhưng trong phòng lại lập tức xuất hiện ra một phản ứng to lớn.

"A ~~ "

Một tiếng kêu thảm thiết dễ dàng mà đi xuyên ra cửa, trong tiếng kêu kia ngập tràn sự sợ hãi cùng tuyệt vọng, đâm thẳng vào sâu bên trong màng tai của người nghe. Cô gái mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng vẫn là không tự chủ được mà thoáng một chút run rẩy.

Vị bác sĩ già lại tựa như từ lâu đã trông thấy điều này nên không hề cảm thấy kinh ngạc, ông vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục chuyển động chiếc chìa khóa trong tay, sau đó kéo ra cánh cửa gỗ đã bị đóng chặt.

Sau cửa gỗ còn có một cánh cửa sắt, nhưng dáng dấp chỉ là một cái hàng rào, không cách nào ngăn cản được ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài xuyên vào trong phòng. Mơ hồ có thể thấy được một bóng người đang cuộn tròn ở góc phòng, toàn thân bởi vì sợ hãi mà đánh run cầm cập. Tiếng kêu gào tê tâm liệt phế đúng là từ anh ta phát ra.

Ông ấn xuống một cái chốt mở cạnh cửa, trong phòng đèn huỳnh quang lập tức phát sáng lên. Ánh sáng có thể làm cho người đàn ông trong góc phòng thoáng chút bình tĩnh, anh ta ngừng la hét, trợn to hai mắt nhìn người khách ngoài cửa, trong ánh mắt vẫn đang sợ hãi không ngớt. Một lát sau, anh ta đột nhiên mở miệng, bật ra liên tiếp chính là lời nói có phát âm cực kỳ cổ quái.

Vị bác sĩ già tựa hồ không rõ anh ta đang nói cái gì, quay đầu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cô gái.

Cô gái gật đầu: "Không sai, đây chính là ngôn ngữ của thổ dân Cáp ma tộc."

Hai mắt ông phóng ra hào quang: "Vậy cậu ta nói là có ý gì?"

Người đàn ông nói liên miên không dứt, một mực tái diễn gì đó, tâm tình của anh ta càng lúc càng kích động, giọng nói cũng càng ngày càng cao.

Cô gái nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe, nhìn ra được, lúc cô nhận biết lời nói của đối phương có khi cũng rất vất vả. Một lát sau, cô lộ ra biểu tình kỳ quái, lẩm bẩm nói: " Hang kinh khủng... Ác ma đã mang đến?"

"Hang kinh khủng? Ác ma?" Vị bác sĩ già khó hiểu mà hỏi: "Cái gì ác ma?"

Cô gái lắc đầu, sau đó cô nhìn vào bên trong phòng của người đàn ông, dùng thổ ngữ của Cáp ma tộc hỏi: "Ác ma? Anh nói cái gì ác ma?"

Người đàn ông bỗng nhiên đứng lên, đi tới về phía cánh cửa từng bước một, trong quá trình này, hai mắt của anh ta đồng dạng giống như dao găm, gắt gao chăm chú vào trên khuôn mặt cô gái.

Vị bác sĩ già thẳng tay áp chế kích động, không che giấu được hưng phấn trong lòng: "Thật tốt quá, cậu ta nghe hiểu lời nói của cô, cô có thể cùng cậu ta trao đổi!"

Lúc này, người đàn ông đã đi tới cạnh cửa sắt. Cô cùng anh ta cách hàng rào nhìn nhau, cùng đợi câu trả lời của người đàn ông này. Nhưng anh ta lại đột nhiên đem hai cánh tay từ trong khe hở của hàng rào vươn tới, thẳng hướng cô chộp đến!

Vị bác sĩ già phản ứng mau lẹ, kéo cô lui về phía sau một bước. Hai tay người đàn ông xẹt qua trên gương mặt cô, mang theo tia gió lạnh. Cô gái hiển nhiên chịu kinh hãi rất lớn, khuôn mặt xinh đẹp khẽ biến sắc.

Người đàn ông bắt hụt, xoay tay lại nắm lấy thật chặt hàng rào trên cửa sắt, sau đó ánh mắt của anh ta mơ màng hướng về phương xa, phát ra một tiếng kêu gào làm cho người ta hồn phi phách tán: "Nhã - khố - mã!"

Cái kia đơn giản không phải là âm thanh do con người có thể phát ra! Tựa hồ toàn bộ thế giới sợ hãi, tuyệt vọng cùng thống khổ tất cả đều cô đọng trong tiếng gào thét này, cái loại sức mạnh khổng lồ này cơ hồ muốn đem người phá hủy!

Tràn ngập sự sợ hãi cùng tuyệt vọng bởi sức mạnh này!

Vị bác sĩ già và cô gái ở đây toàn bộ đều run rẩy trong sức mạnh này, bọn họ không tự chủ được nhìn bốn phía, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi sâu đậm.

Ác ma!

Bọn họ dường như đã cảm nhận được ác ma đến!
Bình Luận (0)
Comment