Hàng Giả - Nhập Miên Tửu

Chương 25

Trên những cành cây treo đầy những quả bóng màu hồng nhạt được buộc bằng sợi chỉ vàng, một quả bị tuột dây, bay cao theo gió.

Văn Thuật cúi đầu nhìn Tống Nguyên, giọng trầm thấp: "Nếu em thích anh, chúng ta có thể thử."

Tống Nguyên sững người. Điều y cố gắng bấy lâu, vậy mà Văn Thuật lại nói ra một cách nhẹ nhàng đến thế. Như thể trung khu thần kinh bị trục trặc, y không muốn khóc, cũng chẳng muốn cười, trái tim Tống Nguyên xẹp xuống như thể bị xì hơi, y cảm thấy có gì đó không ổn.

"Anh không phải sẽ..." Tống Nguyên nghe thấy giọng mình khàn đặc, y ngập ngừng rồi nói lại: "Nhưng anh sắp kết hôn với chị Lộ mà."

Văn Thuật ừ một tiếng.

Anh nhìn Tống Nguyên bằng ánh mắt gần như không có chút dao động nào, rồi nói: "Nếu em đồng ý."

"Chúng ta có thể không nói cho cô ấy biết."

Tống Nguyên nắm chặt lan can, vết rỉ sét màu đen dính vào tay, y ngước lên nhìn Văn Thuật rất nghiêm túc. Lần đầu tiên, y cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu gì về Văn Thuật.

Văn Thuật đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tống Nguyên, gỡ tay y ra khỏi lan can, cụp mắt xuống nhìn vết rỉ sét dính trên lòng bàn tay y.

Không có ý định lau sạch cho Tống Nguyên, nhìn một lúc, Văn Thuật buông tay ra, cởi một nút tay áo hơi chật, rồi mới nói tiếp: "Quyền lựa chọn ở em, nếu em không muốn cũng không sao."

Nghe có vẻ rất chu đáo.

Giọng Văn Thuật rất thấp, như thể đang kể một chuyện chẳng liên quan gì đến hắn. Hắn rõ ràng đang nhìn Tống Nguyên, nhưng trong mắt lại như chẳng có gì cả.

Người mà Tống Nguyên yêu thương, vào ngày sinh nhật của y, đứng trong vườn hoa giữa mùa đông lạnh giá, nói muốn ở bên y, hứa mùa hè sẽ đưa y đến ngắm hoa. Cùng ngày hôm đó, cô dâu của hắn đang thử khăn voan trong khu vườn bên cạnh, cô ấy cười rất vui vẻ, muốn trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên đời.

Tầm mắt bị một quả bóng bay đứt dây khác thu hút, không khí nghẹn ở cổ họng, Tống Nguyên nhìn chằm chằm đoạn chỉ vàng đung đưa theo gió trên cành cây, cảm thấy mình đang sa vào một thứ tình yêu tự lừa dối bản thân.

Văn Thuật đứng rất thẳng, chờ đợi câu trả lời của Tống Nguyên.

Bóng đèn hỏng đã lâu bỗng sáng trở lại, ánh sáng tràn ngập, chiếu rọi bức tường loang lổ bong tróc, bùn đen nhớp nháp ở góc tường, nên y bước tới, tắt đèn đi.

"Em không muốn." Tống Nguyên nghe thấy mình nói.

Chuông đồng trên tháp chuông điểm mười ba tiếng, một lát sau, Tống Nguyên nhận được điện thoại của Trần Khải Hy, giọng cô mang chút âm điệu ngái ngủ, nghe như vừa mới tỉnh giấc.

"Định tổ chức sinh nhật thế nào?"

Tống Nguyên im lặng một lúc ngắn rồi nói: "Chưa nghĩ ra."

"Ha, tôi biết ngay mà!" Giọng Trần Khải Hy cao lên một chút, "May là tôi đã đặt chỗ trước rồi, lát nữa gửi địa chỉ vào điện thoại cậu nhé."

Tống Nguyên sững người, y chẳng có tâm trạng nào mà ăn mừng sinh nhật, nhưng chưa kịp từ chối thì đầu dây bên kia đã cúp máy, trong ống nghe truyền đến tiếng báo tự động.

Tống Nguyên ngồi trên bậc thang phòng bên, liếc nhìn điện thoại, vừa rồi có người nói Văn Dã đã đi, nhưng Văn Dã không hề nói với y.

Có lẽ anh vẫn đang giận, Tống Nguyên nghĩ vậy.

Cầm điện thoại trong tay, Tống Nguyên ngước nhìn về phía đại sảnh, tầm nhìn xuyên qua cổng vòm trắng, thu nhỏ thành một vòng tròn nhỏ xíu. Công nhân mặc áo jean đang xếp ghế, dải lụa trắng rơi xuống bãi cỏ xanh biếc, như một vết thương cũ kỹ. Chẳng mấy chốc, Lộ Khả Doanh mặc váy xuất hiện trong vòng tròn, cô quay đầu lại, nói chuyện với người đằng sau, mắt cong lên.

Gương mặt Văn Thuật cũng dần dần hiện ra trong vòng tròn, có vẻ hắn cũng đang cười.

Điện thoại trong túi rung vài cái, Tống Nguyên liếc nhìn, là địa chỉ quán bar Trần Khải Hy gửi đến, y đứng dậy, không do dự mấy, rời khỏi hội trường.

Quán bar Trần Khải Hy đặt nằm ở khu phố sầm uất trung tâm thành phố, trời vừa tối, bảng đèn LED treo trên tấm biển xi măng liền sáng lên, nhiều màu sắc chói chang đến choáng ngợp.

Vừa đẩy cửa vào, tiếng nhạc ầm ĩ đã ùa tới, mang theo khí thế như muốn làm vỡ màng nhĩ, không chút nương tình. Dù Tống Nguyên không thích lắm, nhưng tiếng ồn ào náo nhiệt giúp y tạm thời cách biệt với thế giới bên ngoài, có thể lao đầu xuống nước, sống mơ hồ một chút.

Tống Nguyên co ro trong góc sô pha, cầm ly nước có ga chưa uống được mấy, không biết đang nhìn đâu.

Trần Khải Hy bưng ly rượu, ngồi bên cạnh Tống Nguyên, vòng tay trên cánh tay phát ra tiếng va chạm.

"Dù gì cũng tổ chức cho cậu mà, cậu co rúm ở đây là sao chứ." Trần Khải Hy vừa nói vừa cầm ly, chạm nhẹ vào ly của Tống Nguyên.

Tống Nguyên đang thẫn thờ, tay cầm ly lỏng lẻo, bị Trần Khải Hy chạm vào, cổ tay khẽ nghiêng, ly rơi xuống đất. Tống Nguyên choàng tỉnh, y luống cuống vớt ly, chất lỏng trong ly đổ hết lên người.

Trần Khải Hy sững người, cô rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Tống Nguyên, ngập ngừng hỏi: "Không sao chứ?"

Đèn hiệu ứng trên đầu vẫn không biết mệt mỏi mà cứ xoay tròn, âm thanh hỗn tạp ồn ào chiếm cứ mọi kẽ hở của tai.

Tống Nguyên đón lấy, cúi đầu lau vết nước trên áo, mảng màu sậm lan rộng chậm rãi, đột nhiên khiến Tống Nguyên nghĩ đến những cọng rong biển đang múa may dưới độ sâu của nước. Tống Nguyên không nói gì, Trần Khải Hy cũng chỉ chống cằm nhìn y, một lúc sau, Tống Nguyên nghe thấy cô thở dài rất khẽ.

Suốt buổi tiệc, ngoại trừ Tống Nguyên - nhân vật chính, những người khác đều chơi rất vui. Uống hết vô số whisky và bia thủ công, chai rượu vứt đầy đất, trên sàn là vết rượu chưa khô, nhớp nháp, dính đủ loại rác thực phẩm và đầu thuốc lá.

Tống Nguyên đứng sau đám đông, nhìn Trần Khải Hy từng người từng người tiễn khách. Có một người đàn ông trông rất cao gầy nhìn về phía Tống Nguyên đang đứng, anh ta chỉ tay về phía không trung, Trần Khải Hy nhìn theo hướng đó về phía Tống Nguyên, không biết nói gì đó, người đàn ông có vẻ muốn đi tới, nhưng bị Trần Khải Hy kéo lại.

Tiễn người gần hết, Trần Khải Hy đi tới, miệng ngậm nửa viên kẹo chưa ăn hết. Có chút đột ngột, Tống Nguyên nghĩ đến Văn Dã, nhưng chỉ vài giây, đã bị khói xả từ chiếc xe đang đỗ trước mặt xóa nhòa.

Tống Nguyên đứng sau xe một lúc, rồi theo Trần Khải Hy lên xe.

Gần mười hai giờ đêm, đường nhựa trông trống trải, trước sau hầu như không có xe cộ gì, giọng nữ kỳ lạ phát ra từ thiết bị định vị thông báo giới hạn tốc độ phía trước, Tống Nguyên cảm thấy tốc độ xe rõ ràng chậm lại.

"Cậu nói mai là tiệc đính hôn của Lộ Khả Doanh, tôi mặc gì đi cho phù hợp nhỉ?" Trần Khải Hy búi tóc dài lên đỉnh đầu, xoay người về phía sau, "Mặc màu trắng có vẻ keo kiệt quá không?"

Tống Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ phải một lúc sau mới phản ứng lại, y nhìn vào mắt Trần Khải Hy qua khe ghế, nói không. Trần Khải Hy cười một cái, xoay người lại.

Ngồi thêm một lúc nữa, Tống Nguyên lấy điện thoại ra, bật màn hình lên, nhìn một cái, không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào. Xe chạy rất ổn định, ánh sáng trong xe tối mờ, chỉ có một mảnh sáng nhỏ từ màn hình điện thoại chiếu ra.

Khi Tống Nguyên tắt màn hình, y chợt nghe thấy giọng hơi phấn khích của Trần Khải Hy.

"Nhìn kìa, bên đó có pháo hoa!" Dường như sợ Tống Nguyên không để ý, Trần Khải Hy gõ gõ vào cửa kính xe.

Tống Nguyên sững người, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những mảng lửa lớn nổ tung trên bầu trời tối, phát ra âm thanh ầm ĩ, ánh sáng liên tiếp đan lưới trong tầng mây, những đốm lửa to đùng treo lơ lửng trên không trung, rồi nhanh chóng rơi xuống. Không biết qua bao lâu, tia lửa cuối cùng cũng rơi xuống sông, bầu trời lại trở về màu xanh xám mờ mịt.

Gần đến nhà, Tống Nguyên cầm điện thoại, muốn soạn một tin nhắn, y muốn hỏi Văn Dã đã về chưa. Xóa đi viết lại, ghép chủ vị tân* mấy lần, vẫn không gửi được.

*Chú thích: Chủ vị tân là chủ ngữ, vị ngữ, tân ngữ - ba thành phần chính của câu.May thay, khi xe dừng trước cửa, Tống Nguyên thấy ánh đèn sáng trong cửa sổ.

Tống Nguyên xuống xe, đẩy cửa vào, đổi giày xong đi vào trong, thấy Văn Dã đang ngồi trên thảm xem chiếu phim. Nghe thấy tiếng động, Văn Dã quay đầu lại, đôi mắt dài hẹp cong xuống một chút, cánh tay anh gác lên đầu gối, cười với Tống Nguyên.

"Vừa hay đang đến đoạn hay." Văn Dã nói xong, quay đầu lại, ánh mắt lại rơi xuống màn chiếu.

Tống Nguyên đứng một lúc, bước tới, ngồi xuống cách Văn Dã một khoảng. Trên màn chiếu đang phát một bộ phim có màu sắc rất đẹp, chiếc váy dài hoa nhí màu xanh bơ, lâu đài trung cổ màu trắng, người đàn ông tóc xoăn mặc áo sơ mi dài, và người phụ nữ tóc ngắn đang ngồi một bên đánh giá anh ta.

Ngồi một lúc, Tống Nguyên ngửi thấy mùi lưu huỳnh rất nhạt.

Ánh sáng nền trong phim tối đi, Tống Nguyên nghe thấy giọng Văn Dã: "Tôi định đi Khê Thành."

Tống Nguyên gật đầu rất nhẹ, rồi hỏi: "Khi nào đi?"

Cảnh trong phim lại trở về ban ngày, mặt trời chói chang, Tống Nguyên nghiêng đầu, nhìn thấy khóe môi thẳng tắp của Văn Dã.

"Tối nay." Giọng Văn Dã rất thấp.

Tống Nguyên sững người, đầu ngón trỏ không kiểm soát được mà run lên, y giấu ngón tay đi, mới nói tốt, rồi lại hỏi: "Khi nào về?."

Văn Dã quay đầu lại, anh nhìn Tống Nguyên, chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón cái rất nhẹ chạm vào xương mày y.

"Không về nữa." Văn Dã cười nhẹ một cái, tay anh trượt xuống, dừng lại ở ba nốt ruồi thành hàng dưới xương quai xanh của Tống Nguyên.

"Chỗ này, tôi luôn cảm thấy rất đẹp."

Văn Dã thu tay về, anh im lặng nhìn Tống Nguyên, khiến Tống Nguyên sinh ra một ảo giác có phần đáng sợ rằng: họ sẽ không gặp lại nhau nữa.

"Nhưng dù đẹp đến mấy, cũng kết thúc ở đây thôi."

"Tống Nguyên." Văn Dã gọi tên y, trong mắt có ý cười rất nhạt, "Dừng ở đây thôi nhé."

Phim đã đến đoạn kết, nam nữ chính không đến được với nhau, Tống Nguyên không bấm nút thoát, nên phim cứ phát đi phát lại nhiều lần.

Nhưng mỗi lần, đều là một kết thúc như nhau.

Có lẽ là phản ứng ứng phó với nỗi đau đột ngột, Tống Nguyên vẫn ngồi tại chỗ, đầu óc y choáng váng mông lung, nhưng y không ngủ được, cả người như nổi trên mặt nước, chìm không xuống, mà cũng vĩnh viễn không lên được bờ.

Hành lý của Văn Dã đã thu dọn xong, ở đây lâu như vậy, vậy mà chỉ có một vali lớn và một ba lô. Tống Nguyên đứng ở cửa, nhìn Văn Dã rời đi, đèn xe vẽ một vòng cung trong đêm đen, Văn Dã không quay đầu lại.

Khoảnh khắc đó, Tống Nguyên rất rõ ràng, lại rất đột ngột, cảm nhận được nỗi đau.
Bình Luận (0)
Comment