Hàng Long Phục Hổ

Chương 190

“Ai da!”.

Một tiếng bé gái kinh hoảng, ở trong đám người sợ hĩa vang lên, Tiêu Hùng quay đầu lại nhìn, đã thấy tiểu cô nương ban nãy bị một gã vạm vỡ đụng phải, thân thể bé nhỏ nhất thời văng đi, rơi giữa đường ngựa chạy.

Mầu thân tiểu cô nương kia chỉ cảm thấy tay buông lòng, đứa trẻ đã không thấy đâu, quay đầu nhìn lại, nhất thời kinh ngạc, liều mạng chen trở lại, nhưng đám người đứng chật hai bên, nàng không thể chen qua được.

Tiếng chân dồn dập lập tức tới, Tiêu Hùng đột nhiên biển sắc, theo tình hình này, con ngựa không khống chế được nhất định giẫm lên thân mình tiểu cô nương kia, tiểu cô nương tuổi như như vậy, sao có thể chịu đựng được đây?

Trong đầu Tiêu Hùng mới xuất hiện này ý niệm này, tay phải đã theo bản năng dang ra, một ánh hồng quang hiện qua, Hắc nguyệt cung đã xuất hiện trong tay hắn, thiết tiễn trong nháy máy cùng đã lắp trên cung.

Hầu như không có gì do dự, thiết tiễn liền thoát ly dây cung, giống như tia chớp bay về con ngựa mất cương kia.

Tên của Tiêu Hùng mới rời tay, bỗng nhiên có cảm giác nên ngẩng đầu lên đã thấy một nữ lang thần tình lãnh đạm cách xa đám người cùng đang kéo cung, một ngọn thiễn tiễn cùng được bắn ra, hướng về phía con hắc mã.

Những người sợ hãi tránh xung quanh đều mở to mắt nhìn, dù thanh niên trên con tuần mã đã tận lực kéo dây cương, nhưng hắc mã vẫn cứ giơ móng lên, mắt muốn tiếp tục chạy, người xung quanh đều đã phát ra một tiếng kinh ngạc không tự chủ được.

“A!”.

“Tiểu hài tử!”.

“Xong rồi!”.

Tiểu cô nương nằm trên mặt đất vẫn còn chưa phục hồi tinh thần từ lúc bị va ngã, đưa lưng về con tuân mã, hồn nhiên không biết tử thần đã sắp tới, mẫu thân tiểu cô nương mở to mắt hoảng sợ, miệng phát ra tiếng kêu thất thanh.

Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi toe, hai ngọn thiết tiễn cùng bay đến, cùng cắm vào thân thể con hắc mã.

Thiết tiễn của Tiêu Hùng xỏ xuyên qua trán hắc mã, thật sâu tiến vào, cùng lúc đó, trên thiết tiễn mang theo chiễn khí mãnh liệt, cùng vì va chạm mãnh liệt mà bạo phát ra, sức mạnh quá lớn làm hắc mã lạc thế hướng về sau nửa thước, thân mình cứ như vậy ngã xuống.

Thiết tiễn kia cùng không bắn vào chỗ không, nó xuyên qua cổ hắc mã, quán tính lớn mang theo tuấn mã hướng sang bên gục ngã.

Hắc mã té ngã trên mặt đất, ngã xuống tiểu cô nương trước mặt, nhưng may là không đè lên tiểu cô nương, đen đủi cho ky sỹ trên lưng ngựa, một đầu rơi xuống, đến khuôn mặt cũng bị phá hỷ, máu tươi chảy ra, nhưng hắn vẫn còn may mắn, vì ngoài như thế ra, hắn cơ hồ không bị thương tổn nào khác.

Thiếu phụ kia cuối cùng cùng thoát khỏi đám người, vội vàng chạy lại, ôm tiểu cô nương vào lòng, trong ánh măt biểu lộ sự hoảng sợ vô cùng.

Tiểu cô nương quay lưng về con tuấn mã, hồn nhiên không biết vừa rồi tình hình nguy hiểm thế nào, quay đầu lại nhìn con hắc mã ngã sấp, ngược lại có chút mơ hồ, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Tiêu Hùng ngồi trên ngựa, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt nữ lang lạnh lùng kia, trong lòng dâng lên vài phần cảnh giác, từ phía sau góc độ xạ tiễn cực nhỏ, nhưng cô gái này có thể bắn thủng cổ ngựa, từ phương hướng con ngựa ngã, cho thấy lực bắn cùng vô cùng hung mãnh.

Nữ lang này e rằng cùng là một cao thủ tiễn thuật.

Khi Tiêu Hùng đánh giá nừ lang này, nừ lang kia cùng đang dò xét Tiêu Hùng, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng toát ra vài phần khác thường, cơ hồ vì tiễn thuật của Tiêu Hùng mà kinh ngạc.

Ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân nhanh chóng quét qua đám người kia, cuối cùng dừng lại ở nữ lang lạnh lùng, nhìn nàng mặc trường bào ở ngực có một dấu hiệu, Thác Bạt Xảo Vân đồng tử hơi co lại thấp giọng nói: "Lạc Nhật tiễn tông”.

Tiêu Hùng sửng sốt một chút, ánh mắt dần dần trở nên nóng lên, này nữ nhân chính là người của Lạc Nhật tiễn tông sao?

Không thể tưởng tượng được mình vừa tới thành Phi Nguyệt đã đụng độ người của Lạc Nhật tiễn tông.

Chỉ không biết này nữ nhân ở Lạc Nhật tên tông thân phận, thực lực như thế nào?

Tiêu Hùng có trực giác, nữ nhân này tiễn thuật không dưới mình, từ tiễn vừa rồi cô bắn ra chính xác không chút do dự, thậm chí không có ngắm bắn mà có thể phát giác ra.

Tiêu Hùng vỗn dĩ mình là một tiễn thuật cao thủ, tuự nhiên biết phán đoán thế nào xem người khác có phải là tiễn thuật cao thủ không?

Thanh niên quần áo đẹp đẽ quý giá kia trên mặt thảng máu tươi, nhìn con đại mã đã chết nằm trên đường, sắc mặt vô cùng phẫn nộ: “Ai bắn chết hắc vân của ta”.

Tiêu Hùng nhìn thoáng qua nữ lang xa xa, lập tức mở miệng nói: “Ngựa của ngươi sợ hãi, vừa rồi suýt chút nữa đè lên tiểu cô nương kia, bất đắc dĩ ta mới bắt chết ngựa của ngươi, xin lượng thứ cho”.

Tiêu Hùng vừa rồi là sốt một cứu người, nay người đã được cứu, nhưng mà ngựa bị bắn chết, ai cùng nhìn ra đại mã bất phàm, cho nên khẩu khí của Tiêu Hùng mới thành khẩn vậy.

Thanh niên kia nổi giận đùng đùng nhìn Tiêu Hùng, nhưng mà nhìn ba nam thanh nữ tú, nhất là gã đại hán đeo cự kiếm bên cạnh trầm ổn vô cùng, ba người này vừa nhìn đã biết không phải người thường, hắn cùng không vội vã cáu giận, chỉ hỏi: “Bọn ngươi là bọn nào?”

Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng cười nói: “Chúng ta đến từ Tây Hoang”.

“Tây Hoang?” Gã thanh niên hơi hơi sửng sốt, chợt ánh mắt giữa dòng lộ ra vài phần không chút nào che dấu ngạo nghễ: “ Tây Hoang yêu tộc các ngươi không ở Tây Hoang, chạy tới thành Phi Nguyệt làm gì?”

Thác Bạt Xảo Vân cũng không để ý, chỉ thản nhiên cười nói: “Chúng ta là đại diện Tây Hoang yêu tộc đến bái kiến yêu hoàng bệ hạ”.

Gã thanh niên lại sửng sốt, có thể đại diện Tây Hoang yêu tộc bái kiến yêu hoàng bệ hạ cũng không thể là người thường, nghe nói từ trước đều là Tây Hoang yêu tộc Thánh nữ đại diện Tây Hoang yêu tộc bái kiến yêu hoàng bệ hạ....

“Ngươi là Thánh nữ Tây Hoang yêu tộc?”

Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng, hắn là người thủ hộ của ta, vừa rồi cùng là tình huống nguy cấp, xin ngươi lượng thứ cho”.

Đám người nhất chung quanh thời ồ lên, đều thấp giọng nghị luận, nhìn về phía ba người bọn Tiêu Hùng ánh mắt nhiều loại.

Có đối địch, cùng có xem thường, có kinh diễm, cùng có giật mình cảm thán, không đồng nhất mà là....

Gã thanh niên tuy rằng có chống lưng, nhưng mà đối với Tây Hoang yêu tộc Thánh nữ, nhưng cùng không dám quá mức làm càn, huống chi hắn cùng biết, gã thanh niên đối diện bắn ra một tiễn, còn co một tiễn phía sau bắn ra, hai tiễn đều là vết thương trí mạng, cho dù Thánh nữ thủ hộ không xuất thủ, ngựa của mình cùng chết chắc.

Nghe được Thác Bạt Xảo Vân giới thiệu, nữ lang phía sau sắc mặt cùng thay đổi, ruổi ngựa chậm rãi đi rồi đi lên.

“Các hạ tiễn pháp tốt!”

Tiêu Hùng đánh giá nữ lang này khí chất bức người, hơi nhíu mày nói: “Tiễn thuật của cô cũng không kém”.

Nữ lang nhìn chằm chằm ánh mắt Tiêu Hùng, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi là thủ hộ Thánh nữ, nói vậy ngươi là truyền nhân Nguyệt thần tiễn?”

Tiêu Hùng lắp bắp kinh hãi, không thể tưởng được người Lạc Nhật tiễn tông đều biết sự tồn tại của mình, tin tức truyền đi cùng quá nhanh.

Chẳng qua tính thời gian, mình xuất hiện ở thần điện, sau đó đến bây giờ đã trải qua thời gian dài như vậy, thân phận truyền nhân Nguyệt thần tiễn truyền đi cùng không có gì kỳ lạ.

Tiêu Hùng chậm rãi gật đầu, sắc mặt có chút thận trọng.

Nữ lang giơ bạch sắc trường cung trong lên, hướng về Tiêu Hùng thi lễ: “Lạc Nhật tiễn tông, Mộ Dung Uyển Nguyệt”.
Bình Luận (0)
Comment