Hàng Long Phục Hổ

Chương 204

Cao Phi nhìn Tiêu Hùng quyết định, lập tức hưng phấn cười nói: “Haha, xem ra học viện lại có chuyện náo nhiệt để xem, ta phát hiện ra, chỗ nào có ngươi, thì chỗ đó chưa bao giờ bình tĩnh, cho dù ngươi tới Yêu Tộc, kết quả cũng như vậy...”.

Đối với cách nói này của Cao Phi, Tiêu Hùng cũng chẳng phản bác gì được, có một số việc là do người khác tìm tới tận cửa, mình cũng không muốn làm, nhưng mà cũng không có biện pháp khác.

“Tiêu Hùng khiêu chiến Ngô Đông Hạo!”.

“Mau tới xem khiêu chiến!”.

“Mọi người nhanh chóng đi luận võ tràng nào, có trò hay để nhìn.”.

Tin tức Tiêu Hùng khiêu chiến Ngô Đông Hạo, giống như là một con chim nhỏ bay loạn, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ học viện, lập tức toàn bộ đệ tử trong học viện đều điên cuồng phóng về phía luận võ tràng.

Rất nhanh, trên khán đài của luận võ tràng liền chật cứng người, có ít nhất bốn năm trăm người, vô cùng náo nhiệt.

Tiêu Hùng chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng ở trung tâm, chờ đợi Ngô Đông Hạo đến.

“Nghe nói lúc trước hắn xâm nhập Yêu Tộc hoàn thành nhiệm vụ có độ khó khăn cao là săn giết Kim Dực Sư Thứu, chuyến đi này kéo dài mấy tháng, không ngờ vẫn được hắn hoàn thành rồi, hắn thực sự rất lợi hại.”.

“Trước đây hắn đã là Chiến Hồn bảng đệ nhất, không biết hiện tại thực lực của hắn tới mức nào rồi, chẳng lẽ hắn đã hoàn thành việc thức tỉnh huyết mạch?”.

“Ta cảm thấy rất có thể, nếu không, hắn làm sao dám khiêu chiến Ngô Đông Hạo, tu vi của tên Ngô Đông Hạo kia đã tăng lên tới Chiến Linh nhị trọng rồi.”.

“Nghe nói mỗi khi Tiêu Hùng chủ động thách đấu, thì cho tới bây giờ cũng chưa hề thua lần nào, à, mà thật ra tất cả các trận chiến của hắn, trừ bỏ trận chiến với Ngô Đông Hạo, cũng chưa bao giờ thua.”.

“Hôm nay có người mở sòng cá cược không?”.

“Không ai mở, do không có người nào đánh giá cao Ngô Đông Hạo... Ngươi sẽ mua Ngô Đông Hạo thắng sao?”.

“... Sẽ không.”

“Vật thì có ai dám mở sòng cá cược chứ...”.

Mấy trăm người làm thành một vòng lướn, thảo luận vô cùng hưng phấn, Tiêu Hùng đứng ở trong đám người, không hề sốt ruột chút nào.

Rốt cuộc thì Ngô Đông Hạo cũng xuất hiện, hắn bước từng bước ổn định, lập tức đi về phía giữa sân.

Bước chân hắn rất ổn, nhưng trong lòng hắn lại rất loạn.

Tuy rằng còn chưa bắt đầu chiến đấu, nhưng mà hắn lại cảm thấy lo sơ.

Giống như lời của những người vây xem chung quanh, Tiêu Hùng chủ động thách đấu, thì chưa bao giờ thua, thường thường hắn đều có thể chiến thắng được đối thủ có cấp bậc cao hơn hắn không ít, cho dù lần trước chính mình ăn hiếp hắn, bằng thực lực Chiến Linh nhất trọng của chính mình, cũng thắng không dễ dàng lắm.

Lần cuối cùng Tiêu Hùng ra tay ở trong học viện là lần khiêu chiến Bách Lý Phong Hỏa, đứng vững trên Chiến Hồn bảng như Bách Lý Phong Hỏa lại có thể hoàn toàn thật bại, hiện tại đã qua thêm mấy tháng, thực lực của hắn chắc sẽ lại tăng lên.

Chẳng lẽ hắn đã hoàn thành việc thức tỉnh huyết mạch, trở thành Chiến Linh Vũ Giả hay sao?

Thế nên khi Ngô Đông Hạo biết Tiêu Hùng hướng hắn khiêu chiến, liền đi tìm Tiêu Giáp, như Tiêu Giáp cũng không hề lo lắng, ngược lại giống như là không sao cả gọi một tên học viện đệ tử vào trước mặt hắn.

“Không phải sợ, ngươi dũng cảm chiến đấu cùng hắn đi, bây giờ ngươi đã là Chiến Linh nhị trọng, ngươi sợ hắn cái gì!”.

“Hắn gọi là Trương Mãnh, Chiến Hồn tứ trọng thực lực, hắn là người giúp đỡ mà tìm ta cho ngươi, nếu ngươi thua, Trương Mãnh sẽ lên đài, hắn muốn rửa sạch nhục nhã, thì ta sẽ làm cho hắn càng nhục nhã hơn!”.

Ngay tại thời điểm Ngô Đông Hạo đi đến trung tâm luận võ trường, Tiêu Giáp liền đứng ở bên ngoài đám người, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tiêu Hùng ở trung tâm.

Làm nhân vật kiệt xuất trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi của Tiêu gia, tuy rằng không phải là kẻ kiệt xuất nhất, nhưng cũng không ảnh hưởng đến địa vị của hắn ở Tiêu gia, dù sao hắn không chỉ có tiềm lực cường đại, lại có một người gia gia là trưởng lão của Tiêu gia.

Chuyện của Tiêu Hàn cùng Thất công chúa của Yêu Tộc, cũng không phải là bí mật gì lớn, cũng có rất nhiều người biết, mà khi Tiêu Hùng xuất hiện ở giữa tầm mắt của mọi người một lần nữa, thì rất nhiều người của Tiêu gia đều có chút kinh ngạc, bởi vì bọn họ không hiểu được, tại sao một người bị sáu đạo khóa mạch thuật khóa lại, làm sao sẽ thức tỉnh được huyết mạch?

Nhưng dù là như vậy, thì cũng không có mấy người quan tâm tới kẻ mà Tiêu gia đã từ bỏ này như trước, nhưng mà thực lực, tiềm lực mà Tiêu Hùng biểu hiện ra, lại làm cho người trong Tiêu gia cũng bắt đầu giật mình.

Ở trong thời gian cực ngắn lớn lên rồi gia nhập Học viện Cuồng Sư, hơn nữa tinh thông nhiều loại Dược Thiện, làm Tiêu Hùng trở thành phó hội trưởng tổng hội của Dược Thiện công hội, rồi mở ra Bách Thiện Đường, đến khi trong danh sách người hợp tác lại có thêm Gia Cát gia, thì người của Tiêu gia cũng đã đứng ngồi không yên.

Tiêu gia gia chủ cùng trưởng lão tự mình tới cửa, lại kết thúc mà không vui, Tiêu Giáp ở nhà nghe ông nội tức giận cùng khinh thường khi nói về biểu hiện của Tiêu Hùng, lại cũng nhìn thấy ông nội tức giận như thế nào khi bị một cái tiểu bối chống đối như vậy, từ khi làm trưởng lão Tiêu gia thì chưa từng có người dám vô lễ với hắn như vậy?

Cũng bởi vì như vậy, Tiêu Giáp quyết định trút giận thay ông nội, trút giận thay Tiêu gia.

Sỉ nhục ông nội của chính mình, sỉ nhục người của Tiêu gia, chẳng lẽ không cho hắn một bài học sao?

Còn tại sao đối phương phải làm như vậy, cũng không ở trong phạm vi mà hắn cần lo lắng, Tiêu gia đối xử cha con Tiêu Hàn như thế nào, ở trong mắt Tiêu Giáp thì đều không đủ, một người cùng Yêu Tộc yêu thương nhau, vì vậy mà bỏ nhà ra đi, hiện giờ đã thành người thường như Tiêu Hàn, một kẻ là nửa người nửa yêu như Tiêu Hùng, hừ!

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh trên mặt của Tiêu Hùng, Tiêu Giáp hơi hơi nhíu mày, tuy rằng trong miệng khích lệ Ngô Đông Hạo như thế, nhưng mà Tiêu Giáp cũng cảm thấy Ngô Đông Hạo đã không phải là đối thủ của Tiêu Hùng.

Dựa theo tin tức về tất cả các trận chiến của Tiêu Hùng, Tiêu Hùng vốn đều lấy yếu thắng mạnh, có thậm chí là đối thủ cao hơn hắn nhiều cấp bậc, lại đều thua ở trong tay của hắn.

Thật ra Tiêu Giáp cũng muốn tự mình ra tay, nhưng nếu như việc mình tự ra tay, rơi vào trong tai Tiêu gia gia chủ, nói không chừng sẽ răn dạy mình một phen, tuy rằng Tiêu gia gia chủ đã chặn kinh mạch của Tiêu Hùng, nhưng mà hiện giờ hắn đối với Tiêu Hùng lại không hề có địch ý, thậm chí hành động của Tiêu Hùng đã làm cho hắn càng coi trọng.

Loại coi trọng này thậm chí làm cho Tiêu Giáp có ý nghĩ, chẳng lẽ gia chủ muốn cho Tiêu Hùng trở về Tiêu gia?

Suy nghĩ như vậy, nên Tiêu Giáp có cảm giác mình phải dạy dỗ Tiêu Hùng một phen, nhất là đang nhìn Tiêu Hùng trên võ đài kiếm lấy rất nhiều điểm cống hiến, loại suy nghĩ này càng trở nên mạnh mẽ.

Vì thế liền có Ngô Đông Hạo xuất hiện, nhưng mà không nghĩ tới thực lực của Tiêu Hùng lại phát triển nhanh như vậy, hôm nay xem ra Ngô Đông Hạo sẽ gặp phải xui xẻo, Tiêu Giáp lại đưa Trương Mãnh ra.

Trương Mãnh, thực lực Chiến Linh tứ trọng, xếp thứ chín mươi hai trên Sư Vương bảng, ở trong học viện cũng là người có danh tiếng, do hắn ra mặt, chắc chắn có thể thu phục Tiêu Hùng, làm cho Tiêu Hùng ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.

Giữa sân, Tiêu Hùng cùng Ngô Đông Hạo đứng đối mật, hai người đều không nói gì, ánh mắt hai người cũng như ánh kiếm trên không trung, tạo ra ma sát tóe lửa vô hình.

Tiêu Hùng lập tức lộ ra một chiếc búa mỏng: "Đến đây đi”.

Không cần nói gì vô nghĩa, Tiêu Hùng muốn dùng thắng lợi để rửa sạch khuất nhục mà mình từng nhận, mà Ngô Đông Hạo lại cần đánh bại Tiêu Hùng để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, nếu không, câu hứa hẹn nhanh thì ba tháng, lâu thì nửa năm của Tiêu Hùng ngày đó cũng coi như được thực hiện, đây là một cái tát vang dội.

Ngô Đông Hạo rút ra trường kiếm, cả người chiến khí kích động, kim hoàng sắc Chiến Hồn đã nổi lên, Kim Cương Sư Thứu Chiến Hồn bao vây lấy thân thể, trên đầu trên mặt cũng đều xuất hiện một ít đường vân kỳ lạ, hai mắt hắn cũng trở thành màu hơi hơi vàng, giống như ánh mắt của Kim Cương Sư Thứu vậy.

Ánh mắt Kim Cương Sư Thứu hiện ra màu cam, biểu hiện ra thực lực Chiến Linh nhị trọng của hắn.

Tiêu Hùng không chần chờ, kim hoàng sắc Cửu Dực Thiên Long Chiến Hồn trống rỗng hiện ra, trên hai cánh tay của Tiêu Hùng xuất hiện lân giáp rất nhò, lân giáp này cũng là màu vàng, làm cho tay của Tiêu Hùng có vài phần kim quang lóng lánh.

Nhìn kim hoàng sắc Chiến Hồn trên người Tiêu Hùng, người chung quanh lập tức phát ra một trận kinh hô.

"Quả nhiên là Chiến Linh Vũ Giả!

"Ta đã nói rồi, nếu không phải hắn đã thăng cấp Chiến Linh, hắn chắc chắn sẽ không chủ động khiêu chiến Ngô Đông Hạo...".

"Chiến Linh nhất trọng, nhưng mà ta vẫn tin tưởng Tiêu Hùng sẽ thắng, cho tới bây giờ hắn đều là vượt cấp khiêu chiến...".

"Tốc độ thăng cấp của Tiêu Hùng cũng quá nhanh đi, lúc này mới hơn nửa năm, hắn từ Chiến Hồn lục trọng thăng cấp đến Chiến Linh nhất trọng, quả thật là khủng bố.”.

Chung quanh vang lên tiếng bàn tán, căn bản không có ảnh hưởng đến Tiêu Hùng cùng Ngô Đông Hạo, trên mặt Ngô Đông Hạo toát ra vài phần ngưng trọng, nhìn Cửu Dực Thiên Long Chiến Hồn thật lớn trên người Tiêu Hùng, trong lòng Ngô Đông Hạo trực tiếp chìm vào vực sâu.

Tiêu Hùng chủ động đánh về phía Ngô Đông Hạo, ngắn chuôi mỏng búa mỏng giống như gió mạnh quét về phía Ngô Đông Hạo, đụng thật mạnh vào thân kiếm của Ngô Đông Hạo.

Ngô Đông Hạo chỉ cảm thấy trường kiếm của mình giống như bị sấm sét đánh trúng, một cỗ lực lượng không thể ngăn cản từ búa mỏng của Tiêu Hùng truyền đến, làm cho trường kiếm của Ngô Đông Hạo văng ra.

Trong lòng Ngô Đông Hạo chấn động, điều này sao có thể?

Hắn biết được sức chiến đấu của đối phương vượt qua thực lực hắn biểu hiện ra ngoài, nhưng khi kết quả va chạm hiện ra trước mặt hắn, lại làm cho hắn có một cảm giác khó có thể chấp nhận như trước.

Ngay cả khi thực lực của đối phương vượt qua Chiến Linh nhất trọng, Ngô Đông Hạo vẫn cho là mình còn có khả năng chống lại, nhưng vừa va chạm trực tiếp, lại làm cho Ngô Đông Hạo hoàn toàn tuyệt vọng.

Người chung quanh đều mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin được chuyện này.

Không ngờ Tiêu Hùng lại chiếm ưu thế khi đánh bừa với Ngô Đông Hạo!

Thật lợi hại.

Rốt cuộc Tiêu Hùng tu luyện như thế nào, rốt cuộc là do ai dạy bảo Tiêu Hùng?

Nghĩ đến vấn đề này, mọi người lại không hẹn mà có cùng ý tưởng, hình như cho tới bây giờ mọi người đều chưa từng thấy qua có ai chỉ điểm cho Tiêu Hùng, nhưng mà vì sao thực lực của Tiêu Hùng lại đều đang không ngừng tăng lên?

Tiêu Hùng cùng Ngô Đông Hạo đã ở trong ánh mắt khiếp sợ mọi người, trường kiếm cùng búa mỏng không ngừng va chạm thật mạnh trên không trung, chiến khí mãnh liệt xé rách không khí, xé rách mặt đất, xé rách tất cả mọi thứ chung quanh.

Chi va chạm vài lần, Tiêu Hùng đã chiếm được ưu thế áp đảo, tất cả mọi người đang vây xem luận võ đều đã nhìn ra, Ngô Đông Hạo đã không ngăn cản nổi bao lâu nữa.

Tiêu Giáp đứng ở phía sau đám người, nhìn Ngô Đông Hạo ngăn cản một cách khó khăn, trong ánh mắt lộ ra vẻ mặt hơi ngưng trọng.

Hắn cho là mình đã rất chú ý đến Tiêu Hùng rồi, nhưng mà trên thực tế, Tiêu Giáp phát hiện ra mình còn đánh giá thấp Tiêu Hùng.

Ngô Đông Hạo có thực lực Chiến Linh nhị trọng, ở trước mặt Tiêu Hùng lại không hề chống lại được tí nào, thậm chí Tiêu Giáp còn cảm thấy được Tiêu Hùng còn chưa dùng hết khả năng!

Trong lòng Tiêu Hùng cùng có chút hưng phấn, có lẽ là do khi trước ở Yêu Tộc gặp được kẻ địch đều quá mạnh mẽ, thực lực của Tiêu Hùng luôn bị chèn ép, giống như ở trong tuyệt cảnh lớn dần, làm cho Tiêu Hùng không thể cảm giác được thực lực của chính mình tiến bộ tới đâu.

Nhưng mà hiện giờ đối mặt với đối thủ mới đạt tới Chiến Linh nhị trọng như Ngô Đông Hạo, Tiêu Hùng lại cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như có cảm giác, chính mình hoàn toàn có thể quyết định toàn bộ quá trình chiến đấu, bất cứ lúc nào thì mình đều có thể giết chết đối phương!

Lúc này sắc mặt của Ngô Đông Hạo đã thay đổi, dần có chút tái nhợt.

Dũng khí trước khi tới đây của hắn, đã trôi qua từng chút một khi chiến đấu, rốt cuộc đã không còn chút nào.

Hắn đã thấy tuyệt vọng.

Thất bại đã là chuyện xác định, tất cả sỉ nhục mà hắn từng tạo cho Tiêu Hùng, vào hôm nay nhất định phải nhận lại toàn bộ, hơn nữa là gấp đôi!

Ánh mắt Ngô Đông Hạo theo bản năng liếc về phía Tiêu Giáp, đến khi hắn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng đứng ở bên sân của Tiêu Giáp, thấy Tiêu Giáp cũng không có bất kỳ động tác gì, thì Ngô Đông Hạo đã không còn chút hi vọng nào.

"Keng", một tiếng kêu thanh thúy vang lên, trường kiếm của Ngô Đông Hạo bị đánh bật ra, Tiêu Hùng thuận thế áp sát, đá một đá thật mạnh vào ngực Ngô Đông Hạo.

Ngô Đông Hạo ngửa mặt lên trời bay lên, xương ngực gãy mất ít nhất là hai cây, khóe miệng cùng chảy ra máu tươi, vừa thấy sẽ rơi thật mạnh lên mặt đất, một thân ảnh đột nhiên từ trong đám người phóng ra, khẽ vươn tay đỡ được Ngô Đông Hạo.

Tiêu Hùng hơi hơi nheo lại ánh mắt, nhìn chằm chằm người khách không mời mà đến mới từ trong đám người bỗng nhiên lao ra này.

Một vị thanh niên thân hình cao lớn khỏe mạnh, đem Ngô Đông Hạo thả xuống mặt đất bên cạnh, ngẩng đầu, ánh mắt giống như kiếm sắc bỉnh thường nhìn chằm chằm Tiêu Hùng.

Ngay tại thời điểm Tiêu Hùng còn đang suy đoán lai lịch cùng thân phận của người này, trong đám người đã có không ít đệ tử la lên.

"Trương Mãnh!".

"Haha, thế này thì có trò hay để nhìn.".

"Cao thủ trên Sư Vương bảng, hắn vì Ngô Đông Hạo mà ra mặt sao?".

"Không có nghe nói Trương Mãnh cùng Ngô Đông Hạo có quan hệ gì? Thật là kỳ quái...".

"Nếu đánh một trận, thì trận so đấu hôm nay thật tuyệt, Ê, các ngươi nói nếu Tiêu Hùng cùng Trương Mãnh đánh một trận, ai sẽ thắng?".

"Trương Mãnh là Chiến Linh tứ trọng rồi, ngay cả khi thực lực của Tiêu Hùng vượt qua Chiến Linh nhất trọng, cùng không thể là đối thủ của Trương Mãnh được.".

Lông mi của Tiêu Hùng hơi hơi giơ lên, người trên Sư Vương bảng?

Chiến Linh tứ trọng?

Tiêu Hùng vốn còn đang suy đoán sau khi mình đánh bại Ngô Đông Hạo, thì Tiêu Giáp sẽ tự mình ra tay hay không, nhưng mà Tiêu Hùng cùng hiểu được khả năng đó là không lớn, dù sao Tiêu gia gia chủ bề ngoài tỏ ra, không coi chính mình là kẻ địch, hơn nữa bởi vì hai thân phận của mình là Dược Thiện công hội phó hội trưởng cùng người hợp tác với Gia Cát gia, đều làm cho bọn họ vẫn có chút kiêng kị.

Xem ra tên Trương Mãnh bỗng nhiên xuất hiện này, là bố trí của Tiêu Giáp.

Nếu Ngô Đông Hạo thua, vậy phái người lợi hại hơn ra, lại sỉ nhục chính mình lần nữa, chắc Tiêu Giáp nghĩ như vậy thôi.

Tiêu Hùng nghĩ đến đó, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.

Hắn vốn chuẩn bị khiêu chiến người trên Sư Vương bảng, giờ người đã tới tận cửa, vậy thì quá tốt rồi, đỡ phải phiền toái!
Bình Luận (0)
Comment