Hàng Phục Băng Sơn Mỹ Nhân

Chương 10

Kích cuồng làm cho người ta hít thở không thông, mãnh liệt làm cho người ta choáng váng mờ mắt trong tình ái, sau khi trãi qua hơn mười mấy giờ liên tiếp bị ép buộc, rốt cục, trong tiếng run rẩy cầu xin đáng thương của người phụ nữ, người nào đó mới tâm không cam tình không nguyện buông tha cho cô. Hứa Mạn Tuyết nặng nề thở hào hển, nhìn người đàn ông vẫn còn chưa thỏa mãn, âm thầm kêu khổ, quả nhiên, không nên bỏ đói anh lâu quá, bằng không người vất vả chịu khổ cuối cùng vẫn là cô.

Lục Phi Dương ôm thân mình kiều nhuyễn của cô, trong lòng dâng lên vô hạn nhu tình, lần này là cô chủ động đến cầu hòa, khóe miệng gợi lên độ cong vừa lòng. Ai, Lục Phi Dương, anh thật sự là xong đời, sau khi bị người phụ nữ này hung hăng nhục nhã như vậy, ngay lúc cô mềm giọng nhỏ nhẹ vài tiếng, lại rơi vào.

Hứa Mạn Tuyết, em thật sự là khắc tinh của anh, cô ôn nhu nằm trong lòng anh, cố gắng bình ổn hơi thở, sau một lúc lâu, hai người đều không nói chuyện, đều sa vào trong sự ấm áp tình yêu.

“Em gặp bà ấy.” Bỗng nhiên, cô mở miệng nhẹ nhàng mà nói.

“Ai?” Anh miễn cưỡng vỗ về cái lưng mềm mại như tơ lụa của cô, hoàn toàn thỏa mãn và thả lỏng.

“Mẹ.” Thân thể dưới thân đột nhiên cứng đờ, trong mắt cô hiện lên ý cười.

“…… Nha.” Tiếng nói nam tính rầu rĩ.

“Em cùng bà nói chuyện rất lâu, xem như đã giải khai khúc mắc nhiều năm.” Nhắm mắt lại, cúi đầu nói hết.

“Ân.” Nhu tình tiếp tục vuốt ve, nhưng mà tốc độ rõ ràng có nhanh hơn.

Sự tình qua nhiều năm như vậy, hận năm đó đã sớm đã qua đi, mãi cho đến khi gặp lại mẹ, cô mới biết được, thì ra thời gian chính là phương thuốc hiệu nghiệm nhất để chữa lành vết thương.

“Tiểu tuyết, thực xin lỗi, năm đó ta, rất yếu đuối không dám phản kháng ông ta, mới hại con.” Trên khuôn mặt dãi gió giầm mưa Kia che kín nước mắt hối hận.

Chuyện năm đó cha dượng làm, mẹ đều biết đến, Hứa Mạn Tuyết đương nhiên hiểu tính mẹ mình. Mẹ luôn luôn nhu nhược không thể tự mình chống đở cuộc sống, cho nên sau khi cha qua đời liền mang theo cô lập tức tái giá. Cô không oán mẹ. Nhưng là, lúc biết rõ cha dượng đối với cô có ý đồ bất lương, cho dù không thể phản kháng ông ta, cũng không nên mặc kệ làm như không biết, đến đêm đó, phát sinh chuyện tình như vậy, cô biết mẹ kỳ thật vẫn luôn biết.

Khó trách, sáng hôm đó khi cô đến trường, ánh mắt mẹ nhìn cô thống khổ và bi thương như vậy, mọi chuyện qua đi, cô mới suy nghĩ cẩn thận, từ đó về sau, thù hận khó quên.

“May mắn, tính cách của con không yếu đuối giống ta, kiên cường giống ba con.” Người đàn bà khóc, khuôn mặt hiện lên một tia an ủi.

Sau khi cô cùng Bách Lăng Phong đến Mỹ, luôn cố ý không quan tâm đến mẹ, bắt đầu từ đêm đó, cô coi như bản thân là một bé gái mồ côi, trên đời không còn người thân.

“Người kia thiếu mấy trăm vạn tiền đánh bạc, cuối cùng bị người chém chết, cũng không bất ngờ, ta đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.” Nói đến đoạn thời gian trải qua thống khổ, sắc mặt mẹ thực bình tĩnh, “Người của xã hội đen, làm sao có thể bỏ qua cho ta? Khi đã cùng đường, ta đã nghĩ, đây chắc là báo ứng, có thể bán đứng con gái ruột của mình, kết cục làm sao lại có thể tốt? Nhưng là, trong lúc ta đã tuyệt vọng, cậu con trai kia lại xuất hiện.”

“Cám ơn anh năm đó giúp bà ta.” Hứa Mạn Tuyết thật tình cảm ơn, lòng cô tràn ngập thoải mái cùng tự tại, thì ra bỏ qua thù hận, cũng không phải là một chuyện khó khăn.

“…… Bà nói cho em biết?” Thanh âm chan chát của Lục Phi Dương truyền đến.

“Ân.” Cọ cọ khuôn mặt trên bờ ngực trần rắn chắc, bộ ngực của anh từng khối từng khối đều là cơ bắp rắn chắc, cường tráng vô cùng.

Lục Phi Dương giúp mẹ rửa sạch nợ, còn an bài một công việc thoải mái cho bà ta.

“Nhiều năm như vậy ta, luôn luôn làm việc trong cô nhi viện, ở chung với mấy đứa nhỏ kia rất vui vẻ, có lẽ, là chuộc tội đi, ở nơi này, ta tìm được yên tĩnh chưa bao giờ từng có.” Bà không chiếu cố tốt cho con gái của mình, vậy thì chiếu cố tốt những đứa nhỏ khác xem như là một loại bồi thường.

“Em còn hận bà ấy không?” Ôm sát thắt lưng của cô, cúi đầu hỏi.

“Hận cái gì, yêu cái gì, nhiều năm trôi qua như vậy, đã sớm không còn.” Cô cười yếu ớt, sau khi nói chuyện với mẹ, cô cảm thấy rất thoải mái, khúc mắc được giải cảm giác thật sự là rất tốt.

“Mẹ nói cho em biết, có một người đàn ông, thì ra từ mười năm trước đã yêu em nha.” Tươi cười bỡn cợt xuất hiện trên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn từ trước ngực anh ngẩng lên, nhìn rõ người đàn ông không được tự nhiên kia, “Em đã nói, lúc trước anh tặng sao cho em, làm sao mà khéo như thế.” Tâm nguyện nho nhỏ khi cô năm tuổi, anh vừa vặn giúp cô hoàn thành, thì ra là do mẹ nói cho anh biết.

Người đàn ông này, thế nhưng yêu cô suốt mười năm, đây là si tình đến cỡ nào, lòng của cô tràn đầy, nhìn vào đôi mắt của anh, mềm mại đến nổi có thể chảy ra nước.

Trên khuôn mặt anh tuấn ngăm đen của Lục Phi Dương, thế nhưng lại xuất hiện một chút ngượng ngùng hiếm thấy, “Em đang nói cái gì?” Thanh âm vừa thô lại vội.

Người đàn ông này đang thẹn thùng, Hứa Mạn Tuyết cười khẽ, đưa tay xoa hai má anh, ”Phi Dương, cám ơn anh nguyện ý yêu em.” Yêu em như vậy, thậm chí yêu ai yêu cả đường đi yêu luôn cả mẹ em, Hứa Mạn Tuyết em có cái gì tốt, đáng giá để anh yêu em đến như vậy?

“Thật muốn cảm ơn anh, vậy theo anh đi nghỉ phép.”

“Được.” Ôn nhu đồng ý.

“……”

Lục Phi Dương không nói gì nhìn cô, không dám tin, vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói, cũng không nghĩ tới cô sẽ đồng ý. Hứa Mạn Tuyết nhiệt tâm, những người tự xưng là cuồng công tác cũng cảm thấy tự thẹn không bằng, cô làm việc ở xí nghiệp Khai Dương nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghĩ phép một ngày, căn bản chính là nữ cường nhân trăm phần trăm.

Nếu Hứa Mạn Tuyết đồng ý theo anh đi nghĩ phép, thật sự là trời đổ mưa to có khi còn là bảo nữa.

“Em là nói thật nha, đồ ngốc.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người đàn ông kia, cô không khỏi âm thầm xét lại mình, chẳng lẽ trước kia cô thực sự đối xử với anh rất tệ sao? Chỉ là đồng ý một việc nhỏ như vậy, lại có thể làm cho anh giật mình thành như vậy?

Phản ứng lại, không được tự nhiên vì bản thân thất thần như vậy, “Em nói ai ngốc, hả?” Tôn nghiêm của đàn ông không cho phép tiểu nữ tử vũ nhục, anh xoay người đem cô đặt ở phía dưới, dục vọng long tinh hổ mãnh nguy hiểm để ở nơi mềm mại của cô, mười phần đe dọa.

“Người ta nói sai rồi, tha cho em, được không?” Thanh âm kiều Kiều nhược nhược trên mặt tràn đầy đáng yêu.

Cô như vậy, chỉ càng kích thích Lục Phi Dương phát cuồng, trực tiếp cắm vào trong cơ thể ướt át của cô, không để ý tới cô kháng nghị và khóc lóc om sòm.

Người đàn ông này, xem ra là thật rất cao hứng a.

Đại chiến qua đi, cảnh tượng quang vinh một mảnh hòa bình vui sướng.

Lục Phi Dương luôn là người theo trường phái hành động, nói muốn nghỉ phép, liền lập tức quyết định địa điểm chờ xuất phát.

“New Zealand hiện tại đang là mùa hè, bầu trời sao khẳng định đặc biệt xinh đẹp.” Anh còn nhớ rõ lúc trước đáp ứng muốn cùng cô đi New Zealand ngắm sao.

Hứa Mạn Tuyết ngoan ngoãn mặc anh ôm, hai người đi đến bãi đổ xe bên ngoài của biệt thự xa hoa, Lục Phi Dương đã sớm chuẩn bị tốt máy bay chuyên dụng, bay thẳng đến New Zealand, hay đùa, anh đường đường là lão đại của giới thuỷ vận, cũng không phải là giả.

Lúc định mở cửa xe, điện thoại của cô xướng lên giai điệu quen thuộc, cái giai điệu kia làm cho Lục Phi Dương căm thù đến tận xương tuỷ.

“Không được nhận.” Anh hung ác trừng cái điện thoại của cô, giống như đó là kẻ thù của anh.

“Đừng như vậy.” Cô hôn anh một cái xem như trấn an, ấn nút trò chuyện, “Ông chủ.”

Nghe đầu bên kia điện thoại thản nhiên phân phó, cô không nói gì.

Trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng đáp ứng: “Được.”

Sau đó, gác điện thoại, lại là vẻ mặt xin lỗi nhìn Lục Phi Dương, “Kế hoạch nghỉ phép của chúng ta, chậm lại một khoảng thời gian nữa được không?”

Trời đánh, anh đã nói, Bách Lăng Phong là kẻ thù lớn nhất đời này của anh.

“Không được.” Lạnh như băng bỏ lại hai chữ, người phụ nữ này, luôn xem Bách Lăng Phong quan trọng hơn anh, tức chết người.

“Đừng nóng giận. ” Ông chủ muốn cùng bạn gái sống trong thế giới của hai người, cô làm cấp dưới, đương nhiên phải thay người san sẻ, hơn nữa cô lại không nói không đi nghỉ phép, chỉ là chậm lại vài ngày, có sao đâu chứ?

“Em luôn……” Còn chưa kịp nổi bảo, điện thoại của anh vang lên, không định để ý, nhưng là số di động này chỉ có vài người bạn thân biết, không nhận không được, anh khó chịu nhận điện thoại, “Nói!”

“Jerry vượt ngục.” Thanh âm tinh tường của Nhậm Hạo Đông truyền ra từ di động, nói ra tin tức lớn đến kinh thiên động địa.

“Khi nào?” Chết tiệt, cái tên Ater kia làm ăn kiểu gì? Thế nhưng lại sơ suất để bại lộ?

“Tối hôm qua.” Thanh âm của Nhậm Hạo Đông cực kỳ nghiêm túc, “Hắn khẳng định là tới tìm cậu tính sổ, cậu phải cẩn thận.” Jerry lúc đó bị Lục Phi Dương chơi, bị cảnh sát ở Zehder bỏ tù, bị phán hình có khả năng hắn sẽ ngồi tù chung thân, tên kia đem mọi chuyện đều đổ lên đầu Lục Phi Dương, lần này vượt ngục, chỉ sợ là vì báo thù mà đến.

“Tớ biết rồi.” Anh ngắt điện thoại, trên màn hình màu đen hiện lên một tia sáng quỷ dị, trong lòng anh dâng lên cảnh giác, rất nhanh xoay người.

Hứa Mạn Tuyết từ trong kính chiếu hậu của xe nhìn thấy một thân ảnh cao lớn cầm súng, họng súng thẳng tắp nhắm ngay tim Lục Phi Dương, trên mặt người đàn ông nở nụ cười lãnh khốc, bóp cò.

Sự tình, toàn bộ phát sinh chỉ trong nháy mắt.

Khi cô nhìn thấy khẩu súng, toàn bộ máu nghịch lưu, không một chút do dự trực tiếp nhào vào lòng anh, bảo hộ anh. Nhưng là, thân thủ của Lục Phi Dương, nhanh hơn nhiều so với cô, anh ôm lấy cô lưu loát xoay người một cái, đem cô gục trên mặt đất.

Viên đạn bắn nát cửa kính xe, kế tiếp vô số tiếng bắn liên tục, cô sợ hãi nhìn người đàn ông gắt gao bảo hộ cô trong ngực, sau khi ngừng lăn, cô liên tục hỏi: “Lục Phi Dương, anh có sao hay không?” Thủ pháp nổ súng của người kia như muốn dồn bọn họ vào chỗ chết, liên tục bắn, tuy rằng anh ôm cô lăn vài vòng, nhưng rốt cuộc là có bị thương hay không?

Đám người được huấn luyện để bảo vệ Lục Phi Dương khi nghe thấy tiếng súng đầu tiên đã vọt ra, vì thế bọn họ bắn nhau kịch liệt.

Hứa Mạn Tuyết không có tâm tư để ý bọn họ ai thắng ai thua, cô chỉ lo lắng người đàn ông đang ôm mình có bị gì hay không, ”Phi Dương, Phi dương, anh trả lời em đi.”

Tay nhỏ xoa lưng của anh, tay lại chạm đến một vùng ẩm ướt, tim, đột nhiên nhảy thót lên, đây là, đây là…… Khuôn mặt của cô trong nháy mắt trở nên trắng bệt.

“Lục Phi Dương, ai cho anh ôm lấy em?” Cô nghẹn ngào, đau lòng đến không thể hô hấp, “Anh sao ngu như vậy, ngốc như vậy.”

“Em……” Anh ho nhẹ, phổi đau quá, có khả năng phát súng đầu tiên đã trúng vào phổi, bằng không vì sao ngay cả hô hấp cũng đau, “Còn muốn một người đàn ông có thể dùng cả sinh mệnh đến yêu em không, muốn không?”

Con ngươi mang lệ của cô cứ như vậy trừng anh, choáng váng.

Mà anh, cũng không đợi cô trả lời, trầm trọng gục đầu xuống.

“Lục Phi Dương!” Tiếng kêu thê lương, kinh hãi xé trời, tê tâm liệt phế.

KhiNghiêm Quân Nghiêu đến, trên tay vẫn còn nắm tay một cô bé tròn trịa đáng yêu.

Trên mặt luôn luôn mang theo tươi cười nhã nhặn, lần đầu mất đi tươi cười, “Tình huống như thế nào?”

“Trúng ba vết thương, phổi, cánh tay, còn có…… Gần tim.” Bách Lăng Phong nhìn người phụ nữ vẻ mặt đờ đẫn, trả lời, trên thực tế, khi đưa Lục Phi Dương đến bệnh viện, đã mất một lượng máu lớn, có một lần, còn ngừng thở, tình huống so với lời của anh nghiêm trọng hơn nhiều.

Khi anh nói ra hai chữ trái tim, rõ ràng nhìn thấy đồng tử của Hứa Mạn Tuyết gắt gao co rút lại, cô hình như đã biết, không thể gạt được a, không thể gạt được, Hứa Mạn Tuyết là một cô gái băng tuyết thông minh a.

Nghiêm Quân Nghiêu thẳng tắp đi đến phòng giải phẫu, cô bé kia vội vàng theo sau, lại bị anh ngăn lại, “Em chờ ở bên ngoài.”

“Không muốn.” Bĩu môi, không thuận theo kháng nghị.

Thời gian ép sát, không thể nhiều lời, Nghiêm Quân Nghiêu kéo cô sang một bên, cúi đầu nói vài câu, cô gái ban đầu còn không nghe, sau lại ngoan ngoãn gật đầu, trong tay còn bị nhét vào một thứ.

Nghiêm Quân Nghiêu xoay người đi đến phòng giải phẫu, khi đi ngang qua người Hứa Mạn Tuyết, thản nhiên bỏ lại hai chữ, “Yên tâm.”

Cửa lớn phòng giải phẫu “Phanh” Một tiếng đóng lại, một lúc sau, đèn đỏ sáng lên.

“Mạn Tuyết, em có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút không?” Nhìn cô gái từ lúc đi vào bệnh viện, thì không nói một lời, Bách Lăng Phong nhẹ giọng nói.

Hứa Mạn Tuyết giống như không nghe thấy, đứng thẳng tắp, sắc mặt so với vách tường còn trắng hơn, trên quần áo dính đầy vết máu, mắt to xinh đẹp si ngốc, bên trong không có một chút thần thái.

Cúi đầu thở dài, vừa vặn di động vang lên, Bách Lăng Phong đi đến một bên nhận điện thoại, sau một lúc lâu, trở về nói với cô, “Là Nhậm điện thoại, cậu ấy nói Jerry vừa bị bắn chết.”

Khi bọn họ nhận được tin tức đuổi tới, hiện trường đã không thể khống chế được, bảo vệ của Lục Phi Dương, Ater chủ sự đương nhiệm của gia tộc Mã Leith mang theo rất nhiều thủ hạ đến, còn có cảnh sát, nghe nói trong lúc bắn nhau, Jerry cũng bị thương, trên đường đưa đi cấp cứu đã tắt thở.

Nhậm Hạo Đông lưu lại xử lý tốt hậu quả, còn bọn họ trực tiếp đem Lục Phi Dương bị thương hôn mê đưa đến bệnh viện.

Ngón tay mảnh khảnh của Hứa Mạn Tuyết nắm lại thật chặt, vẫn như cũ không nói gì.

Anh bất đắc dĩ nhu nhu thái dương, tựa vào trên tường, ánh mắt quét sang cô gái Nghiêm Quân Nghiêu mang đến, nha đầu kia cầm di động không biết đang làm gì, mà anh vốn không phải là người đôn hậu hòa thuận gì, tình huống bây giờ loạn thành một đoàn, anh cũng lười đến chào hỏi.

Lại nhìn sang người phụ nữ tiều tụy làm cho người ta đau lòng, “Mạn Tuyết, Phi dương yêu em như vậy, sẽ không rời đi như vậy đâu.” Nói xong, anh thấy Hứa Mạn Tuyết cả người chấn động, sau đó, một giọt lại một giọt nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng không khống chế được.

Bả vai co rúm, thanh âm nghẹn ngào không kiềm chế được từ trong yết hầu của cô tràn ra, càng ngày càng rõ ràng, một lúc sau, cô ngồi xổm xuống, khóc hệt như trẻ con.

Sợi tóc hỗn độn dính trên gương mặt, nước mắt điên cuồng chảy, cô khóc ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn, bi thương muốn chết.

“Sao…… Làm sao bây giờ?” Tiếng khóc làm cho cô ngay cả nói cũng nói không rõ ràng lắm, “Anh ấy…… Nếu có việc gì, phải làm sao bây giờ……”

Một tiếng một tiếng, phát ra từ nơi sâu nhất trong đáy lòng, ruột gan đứt từng khúc, ngay cả người đàn ông kiên cường nhất nghe thấy loại thanh âm cũng cảm thấy mũi đau xót.

“Em còn…… Còn chưa nói với anh ấy, em…… Em yêu anh ấy.” Nước mắt hệt như vĩnh viễn cũng không thể ngừng được, tay cầm thành nắm đấm điên cuồng đấm xuống mặt đất, “Em cũng chưa có nói, vẫn luôn chưa nói qua, em làm sao có thể như vậy!”

“Mạn Tuyết.” Lo lắng cô tự tổn thương mình, Bách Lăng Phong tiến lên giữ chặt cô.

Nhưng là, hoa máu đỏ tươi đã nở rộ trên mặt đất, toàn thân cô kịch liệt run rẩy, môi khó khăn mở ra thở hổn hển, “Lục Phi Dương, em yêu anh, em yêu anh!” Một tiếng một tiếng, vừa thâm tình lại thương xót, “Anh nếu chết, em tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!” Sống phải cùng một bầu trời chết phải cùng ở hoàng tuyền, cô muốn ở cùng với anh.

Giờ khắc này, không ai hoài nghi lời nói của cô.

Nghiêm Quân Nghiêu kỹ thuật, tỉ mỉ đến làm cho người ta không thể tưởng tượng được, trong giới y học danh hào là “Quỷ y”, cũng không phải chỉ là trầm trồ khen ngợi cho có.

Hôn mê suốt năm ngày sau, Lục Phi Dương mở ra đôi mắt đen thuần.

“Tốt lắm, thoát ly khỏi thời kì nguy hiểm.” Nghiêm Quân Nghiêu nhìn nhìn con số trên màn ảnh, “Hiện tại bây giờ, nghỉ ngơi tốt, rất nhanh, là cậu có thể sinh long hoạt hổ.”

Mặc kệ là bệnh nhân hay là, người nhà, đều hoàn toàn không để ý đến ân nhân cứu mạng là anh, bọn họ nhìn đối phương thật sâu, giống như trên thế giới chỉ có hai người bọn họ.

Được rồi, anh là người thông minh, hiểu rõ đạo lý khi nào nên biến mất khi nào thì xuất hiện, nhún nhún vai, chuẩn bị về nhà ngủ ba ngày ba đêm, đã nhiều ngày quan tâm, cho dù là anh, cũng mệt mỏi.

Trước khi đóng cửa, lành lạnh bỏ lại một câu, “Cẩn thận một chút, cảm xúc đừng quá kích động.”

Rời đi.

Lục Phi Dương ngây ngốc nhìn người phụ nữ kia, cô đã gầy đi nhiều. Vốn là mắt to sáng ngời, nay lõm xuống thật sâu, anh thích gương mặt trong sáng, nhỏ.

“Tay…… Làm sao vậy?” Nhìn tay cô quấn băng gạc, mày anh nhíu lại, vừa nói xong câu đó, ngực liền truyền đến từng đợt đau đớn.

Hứa Mạn Tuyết vội vàng cầm tay anh, “Anh đừng nói nữa.” Anh vừa mới vừa tỉnh lại, không thể nói nhiều, cô cầm lấy bông băng, làm trơn môi anh.

“Tuyết……”

Ánh mắt sắc bén của cô, làm cho anh ngoan ngoãn câm miệng, anh lớn như vậy, chưa từng nghe lời như vậy, thật là.

“Lục Phi Dương, em rất tức giận, anh biết không?” Cô còn thật chăm chú hung hăng trừng anh.

Anh cũng ôn nhu ánh mắt thâm tình nhìn lại cô.

“Anh khi đó hỏi em, có còn cần một người dùng cả sinh mệnh đến yêu em không, em bây giờ có thể nói cho anh biết, em không cần!” Một chữ một chữ vô cùng rõ ràng nói.

Nhìn ánh sáng trong mắt anh ảm đạm xuống.

“Hứa Mạn Tuyết em muốn một người đàn ông, có thể ở bên cạnh em, cùng nhau đi qua nửa đời còn lại, anh ấy nhất định phải yêu em, sủng em, mỗi ngày đều ôm em vào lòng, nấu thức ăn ngon cho em, vào lúc em thương tâm phải an ủi em, buổi tối phải cùng em xem phim truyền hình, có thể cười cùng em, mỗi đêm đều ôm nhau ngủ.” Ánh sáng vừa mới ảm đạm nay lại từ từ sáng lên.

“Anh ấy mỗi ngày đều phải nói cho em biết, anh ấy yêu em, không thể chết sớm hơn em, thân thể nhất định phải cường tráng sống đến trăm tuổi.” Nụ cười yếu ớt nổi lên trên hai má anh, đôi mắt đen bóng, sáng rực hơn bất cứ lúc nào.

“Anh đây…… Có được không, Tuyết nhi?”

“Anh……” Thanh âm của cô run rẩy lên, đôi mắt trở nên ướt át, “Anh dám không cần em thử xem.”

Nước mắt lại rơi xuống, cô đem khuôn mặt vùi vào lòng bàn tay của anh, bừa bãi khóc lớn, thật tốt quá, anh tỉnh lại, cám ơn trời đất, cô còn có cơ hội ở cùng với anh.

Anh lại làm cho cô khóc, chỉ là lần này, trong lòng có cảm giác ngọt ngào, thật sự là chết tiệt tốt.

Cô khóc thật lâu thật lâu, khóc đến yết hầu đều khàn khàn, khóc đến ánh mắt sưng lên còn to hơn trái hạch đào, khóc đến chăn trên giường anh đều ẩm ướt một mảng lớn, mới chậm rãi nức nở, một tiếng một tiếng, rất đáng thương.

“Tuyết nhi.”

“Làm…… Làm sao?” Ánh mắt hồng, cái mũi hồng, khuôn mặt trướng đỏ bừng, Tuyết nhi của anh, đáng yêu đến nổi làm cho anh thật muốn hung hăng hôn cô.

“Em yêu anh, đúng không?” Đáp án, kỳ thật anh đã biết.

“…… Không đúng!” Thanh âm trảm đinh tiệt thiết(chém đinh chặt sắt hay chắc như đinh đóng cột) kiên định truyền đến.

“Anh đã biết.” Ý cười càng ngày càng sâu, anh thỏa mãn.

HẾT
Bình Luận (0)
Comment