Hàng Phục Băng Sơn Mỹ Nhân

Chương 2

“Báo cáo kiểm tra mới đã làm xong, đặt ở trên bàn, kẹp trong tập hồ sơ màu xanh.”

Tiếng nói nữ tính nhẹ nhàng khí phái khiếp người vang lên trong phòng làm việc, gọn gàng lưu loát, không có một chút thanh âm mềm mại nữ tính.

“Ân.” Tiếng lật giấy rất nhanh, tiếng nói thanh thúy vang lên.

“Richard ở công ty chi nhánh Paris 9h gọi điện thoại đến đây, hỏi thời gian cụ thể báo cáo tháng này.”

“Nói cho cậu ta biết, ngày 5 tháng sau anh sẽ bay qua đó.”

“Dạ.” Ngón tay thon dài xinh đẹp di động trên PDA* màu bạc.

“Mười giờ, có một hội nghị cán bộ cao cấp, tư liệu đã đặt trên bàn, cái cặp màu xám; Mười hai giờ, dùng cơm trưa cùng Alex tiên sinh của A & T; Ba giờ, có hội nghị qua webcam khu vực Âu Châu và Châu Á; Bữa tối dùng cơm ở nhà hàng với Eewin tiên sinh.” Ngắn gọn rõ ràng đọc rõ từng chữ, rất nhanh đã báo cáo xong hành trình của một ngày.

“Anh còn 5 phút để chuẩn bị cho hội nghị lúc 10h.” Cầm lấy văn kiện mà ông chủ đã ký tên, Hứa Mạn Tuyết nhìn đồng hồ, nhắc nhở.

“Hủy bỏ bữa tối.”

Tay nhỏ dừng một chút, “Dạ.” Đặt bút trên màn hình, dự án hợp tác ba triệu đô la Mỹ cứ như vậy bị bỏ qua. Cô là thư ký, không có quyền hỏi đến quyết định của ông chủ .

“Bưng cà phê đến phòng họp của anh.”

“Dạ.” Lại liếc mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đang cúi đầu xử lý công vụ, cô im lặng đi ra ngoài.

Đây là tổng công ty xí nghiệp Khai Dương ở Newyork bận rộn từ sáng sớm, Hứa Mạn Tuyết cô là trợ thủ đắc lực của Bách Lăng Phong, trợ lý của tổng tài, bận rộn suốt ngày, ngay cả thời gian ngủ cũng phải cẩn thận tính toán. Có một ông chủ cuồng công việc, tuy rằng tiền lương cao khiến đồng nghiệp đỏ mắt không thôi, nhưng thời gian của cô, tất cả đều dành cho công việc.

Nhưng mà, cô cho tới bây giờ cũng không xem việc này là khổ cực.

Sáng sớm như mọi ngày sau khi báo cáo xong, nhìn chồng hồ sơ như núi trên bàn, mày nhỏ xinh đẹp hơi cau lại, đôi mắt bình lặng không một gợn sóng, một tia cảm xúc bên trong đều không có.

Đã bao lâu? Đi theo bên người anh đã bao lâu rồi? Cẩn thận nhớ lại, đến hết ngày hôm nay, vậy mà đã tròn tám năm, thật là dài đăng đẳng, thật vất vả, nhưng tám năm cũng thật hạnh phúc.

Thì ra, cô đã chờ đợi bên cạnh anh hết tám năm, tuổi trẻ ngây ngô đơn thuần đã qua, cho tới bây giờ, cô đã là một cô gái thành thục. Trong mắt nhiều người là một người phụ nữ xinh đẹp.

Tiếng vang rất nhỏ trong máy tính gọi tâm tư cô trở về, nhìn tin nhắn không ngừng lóe sáng kia, cô không tiếng động thở dài, Nghĩ mấy cái này làm gì? Vẫn là lo cho công tác đi, dù sao chỉ có cố gắng làm việc, mới có thể đổi lại một cái ngoái đầu của người kia.

Lại tập trung tinh thần vào công việc, đem không khí bận rộn che đậy lại vẻ khẩn trương, thời gian trôi qua rất nhanh, khi để ý đến thời gian, bên ngoài cửa, trời cũng đã tối, tháng 11 ở Newyork, đều tối sớm hơn bình thường.

Giương đôi mắt có vài phần mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa lòe lòe tỏa sáng từ trên cửa ánh lẹn 1 bóng người, nhìn thấy một đôi mắt nam tính đen nhánh, như pha lê sáng rực trong bóng đêm, nhanh chóng quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy, làm cô hoảng sợ, nhìn vào đôi mắt đen như hồ nước sâu không thấy đáy.

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng gương mặt nam tính trước mắt, không phải khôi ngô đẹp trai, không phải tao nhã cao quý, toàn thân cao thấp của anh, đều hiện lên hai chữ dương cương.

Đàn ông như Lục Phi Dương, chỉ là tà tà dựa vào một bên bàn công tác, thì đã tạo cho người khác cảm giác mạnh mẽ, không gian to như vậy, bởi vì sự tồn tại của anh, vậy mà lại nổi lên cảm giác bức bách đến kỳ lạ.

“Lục tổng, anh đến khi nào?” Cô ổn định nhịp tim đập nhanh vì bị kinh hách, nhìn người đàn ông một thân màu đen. Âu phục thủ công nổi tiếng của Ý, càng tôn lên khí thế bất phàm của anh, Lục Phi Dương, ở mức độ nào đó, cùng ông chủ không ai sánh bằng của cô, có loại khí phách kinh người giống nhau.

Trong đôi mắt đen láy, hiện lên một tia sắc thái phức tạp, “Mới đến.” tiếng nói nam tính trầm thấp, rất nhiều nữ nhân nghe thấy, đều cảm thấy vô cùng gợi cảm. Cô từng nghe qua một câu nói khó bề tưởng tượng, tại một bữa tiệc tư nhân, một cô gái nổi danh lớn mật trong giới xã giao, nói là chỉ dựa vào tiếng nói của Lục Phi Dương, đã có thể làm cho phụ nữ đạt đến cao trào.

Lúc cô nghe thấy câu này, xém tý nữa là phun rượu ra ngoài. Được rồi, cô thừa nhận, đối với nhân vật nổi tiếng ở Newyork cái mà mọi người gọi là thế giới thượng lưu, bên ngoài thì bày ra vẻ cao quý bất phàm, bên trong thì lại bạo dạn thối nát, đã ở đây suốt tám năm, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn dung nhập. Nhưng mà cho dù có lớn mật, phóng túng đến thế nào, trong trường hợp, công khai phát biểu ngôn luận như vậy, cũng thật sự là quá mức.

Cho nên, lúc đó cô thật là giật mình không ít.

Từ đó về sau, cô đối với giọng nói của Lục Phi Dương vô cùng mẫn cảm, mỗi lần nghe thấy giọng nói của anh, không tự chủ được nhớ đến câu nói kia.

Thanh âm của anh thực đặc biệt, không giống với Bách Lăng Phong, tràn ngập tao nhã và từ tính, thanh âm của anh là loại thấp trầm nam tính. Nghe qua một lần, liền vĩnh viễn khó quên.

“Tổng tài vừa mới đi ra ngoài.” Giơ tay nhìn đồng hồ, “Ước chừng nửa tiếng trước.” Cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc thoát khỏi thanh âm của anh, làm tròn bổn phận của một thư ký.

Lục Phi Dương và Bách Lăng Phong, là bạn cùng nhau lớn lên, cảm tình còn thân thiết hơn cả anh em, cho nên đối với hành vi không hẹn trước với tổng tài mà đã trực tiếp gặp mặt này, cô cũng không thấy kinh sợ. Tuy rằng, vị này là thiết huyết tổng tài nổi danh trong giới vận tải đường thủy, cũng không phải là người quá rãnh rỗi nên đến đây chơi.

“Tôi chờ cậu ta.” Lục Phi Dương yên lặng nhìn cô, nhưng không dời bước đi đến phòng của tổng tài.

Xem ra, Bách Lăng Phong hủy bỏ bữa tối hôm nay, là vì hẹn với bạn tốt, nghĩ đến ông chủ của mình, trong đôi mắt thanh lệ hiện lên chút ấm áp.

Đôi mắt đen láy của anh khi nhìn thấy biểu hiện ôn nhu của cô, đột nhiên co rút, xoay người đi vào phòng tổng tài. (anchan: chị làm anh của ta đau lòng a)

Hứa Mạn Tuyết đối với hành vi đột ngột này của anh có chút không hiểu, Nhưng mà, Lục Phi Dương tính tình luôn luôn cổ quái, đối với sự hỉ nộ vô thường của anh, cô cũng không quá mức kinh ngạc, đứng dậy pha trà cho đại lão gia, đây thói quen trong cuộc sống của những người giàu có, nhiều năm trôi qua như vậy, cô hiễu rất rõ.

Bách Lăng Phong thích uống cà phê, càng đậm càng tốt, mà Lục Phi Dương, sinh ra và lớn lên ở Mỹ, lại yêu thích trà ô long. Hai người kia, đối với việc ăn uống, đều soi mói đến mức làm người giận đến sôi máu, đối với việc pha trà, sợ chỉ có những người nghiên cứu trà nghệ nhiều năm mới làm anh hài lòng.

Bồi dưỡng ở đây nhiều năm, Hứa Mạn Tuyết cũng luyện được một tay trà nghệ, Cô đem tách trà nóng hổi đặt lên mặt bàn, mùi thơm nồng đậm của trà từ từ khuếch tán khắp phòng.

Anh cầm chén trà, chậm rải uống một ngụm, cũng không lập tức buông xuống, ngón tay vuốt ve đồ sứ thượng hạng.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy, cô biết năng lực pha trà của mình cũng không tệ, có thể làm cho Lục Phi Dương nổi tiếng thích soi mói vừa lòng, cũng không phải ai cũng có thể làm được. Xem ra, làm thư ký của Bách Lăng Phong, không chỉ có thập phần toàn năng, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này, cũng phải giỏi. (anchan: chị cho anh uống thuốc độc anh cũng ko chê đâu)

“Lục tổng cứ tự nhiên, tôi ra ngoài trước.” Mang theo khay trà, cô hơi gật đầu đi ra ngoài, phía sau vắng lặng không tiếng động, cô cũng không nghĩ sẽ có người đáp lại. Người đàn ông kia quả nhiên là ít nói, hơn nữa khi đối mặt với cô, sự lãnh đạm của anh có thể đông lạnh người, ngay cả nói cũng không muốn mở miệng, cho nên, khi không cần thiết, cô cũng không tùy tiện bắt chuyện với anh.

Ở Khai Dương ai cũng nói cô lạnh như băng sơn nếu mọi người nhìn thấy Lục Phi Dương, so với sự lãnh đạm của cô, anh chỉ có hơn chứ không kém.

Ngón tay của người đàn ông, chậm rãi xoa tay cầm của cái tách tinh xảo, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại một chút nhiệt độ ấm áp……

Âm nhạc trầm thấp, ngọn đèn lờ mờ khiến cho không khí có chút thong dong lại thư thái.

Nơi đây là khu phố trung tâm của Newyork tại một hội nghị cao cấp tư nhân, người có thể vào ra nơi này, phi phú tức quý(không phải người giàu có thì cũng là địa vị cao sang). Có một câu nói không hề khoa trương chút nào, nếu chỉ là có tiền, chỉ sợ cả đời ngay cả cánh cửa cũng không sờ được, hội viên nơi này, thân thế của mỗi một người đều kinh người. Quý tộc phân biệt với bình dân, có đôi khi kỳ thật vẫn còn tồn tại. (anchan: quý tộc thì sao chứ nó cũng ăn cơm mà sống giống mình thôi, khinh thường bá tánh bình dân ta là ta cho ăn dép nhá)

“Nghe nói cậu định trở về Đài Loan?” Nghiêm Quân Nghiêu trời sinh đào hoa liếc mắt nói, cười nhìn bạn của mình, tuy rằng hơn mười năm nay tất cả tiền cũng đã đem chuyển đến tổng công ty ở Newyork, nhưng mà con cháu Bách gia vẫn ở tại Đài Loan, Bách lão thái gia còn thường trở về Đài Loan tụ tập cùng mấy ông bạn già.

Bách Lăng Phong thản nhiên gật đầu, tà tà tựa vào trên sô pha, ngón tay thon dài xinh đẹp vững vàng cầm ly rượu chân dài trong suốt, rượu màu vàng óng ánh sóng sánh trong ly, cùng với mùi rượu nồng đậm. Anh lúc này, tựa như một con báo hoang dã đang nghĩ ngơi, ở trước mặt đồng loại, thản nhiên tùy ý.

Nghiêm Quân Nghiêu tràn đầy ý tứ hàm xúc liếc mắt nhìn người đàn ông từ lúc vào cửa đến giờ vẫn không nói một câu, lại hỏi Bách Lăng Phong, “Sẽ mang Mạn Tuyết đi cùng sao?”

“Ân.” Nhấp một ngụm Whisky, hương vị nồng đậm làm cho đôi mày anh tuấn giãn ra.

Mấy năm nay Hứa Mạn Tuyết đi theo bên người anh, theo anh bay đến các nơi trên thế giới, mỗi lần anh đến các công ty chi nhánh xử lý công việc, đều mang theo cô. Trải qua nhiều năm rèn luyện kinh nghiệm như vậy, Hứa Mạn Tuyết từ một cô gái ngây ngô không biết gì năm đó, biến thành một người phụ nữ khôn khéo giỏi giang thành thục, sự trưởng thành của cô, anh đều nhìn thấy.

“Lần này đi bao lâu?” Không tiếng động thở dài trong lòng, Nghiêm Quân Nghiêu đành phải lại tám nhảm một hồi, ai bảo, anh tâm tư tinh tế, không muốn nhìn thấy bạn tốt khổ sở làm chi?

“Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?”

“Ai, quan tâm một chút thôi mà.” Khuôn mặt nhã nhặn tuấn lãng hiện lên một chút bướng bỉnh bỡn cợt, “Lâu như vậy không gặp, tớ sẽ nhớ cậu.”

“Hừ!” Bách Lăng Phong lạnh lùng hừ một tiếng, Nghiêm Quân Nghiêu cho tới bây giờ cũng không có chút đứng đắn, ai sẽ tin tưởng người đàn ông này là “Thiên tài” tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học?

“Mọi chuyện sao rồi?” Lười cùng người kia nói nhảm, Bách Lăng Phong trực tiếp hỏi người đàn ông từ đầu đến giờ vẫn chưa từng mở miệng.

Lục Phi Dương trả lời anh bằng một cái hừ lạnh, không để ý tới anh.

“Làm sao vậy!” Bách Lăng Phong tính tình xưa nay cũng chẳng tốt hơn là bao cũng đáp lễ lại anh bằng một cái liếc mắt, mấy năm qua, cảm tình của anh và Lục Phi Dương, càng ngày càng kỳ quái. Có khi cảm giác vẫn giống như lúc trước, lúc mọi người là bạn lớn lên từ nhỏ; Nhưng có khi, anh lại mãnh liệt cảm giác được địch ý của Lục Phi Dương, lúc tốt lúc xấu, mấy từ này có thể dùng để hình dung tình bạn của họ trong mấy năm nay.

Đột nhiên cửa lớn bị đẩy ra, cắt đứt tình trạng giương cung bạt kiếm của bọn họ, Nghiêm Quân Nghiêu tiếc hận thở dài, Nhậm Hạo Đông ngồi bên cạnh Lục Phi Dương, “Phi Dương các cậu có phải là chuẩn bị đấu thầu dự án hàng không của Ý?”

“Ân.”

“Gia tộc Mã Leith cũng cạnh tranh, cậu phải cẩn thận.” Nhậm Hạo Đông rót một ly rượu, nhẹ nhàng lắc lắc nước đá trong ly, tiếng va chạm thanh thúy truyền đến.

“Chuyện này cho tới bây giờ tớ chưa từng lo lắng.”

“Jerry, không phải dễ chọc.” Nói bao nhiêu đó là đủ rồi.

Lục Phi Dương là người nào, từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, ai cũng không xem vào trong mắt, đương nhiên sẽ không sợ bối cảnh của đối thủ cạnh tranh là hắc đạo, nếu không cậu ta cần gì phải tranh?

“Ông già nhà tớ đã từng nói, không thể đối đầu chính diện với gia tộc Mã Leith.” Nhậm Hạo Đông thoải mái tựa vào sô pha bằng da mềm mại, thản nhiên nhắc nhở.

“Dự án kia, tớ nhất định phải đoạt được.” Trước mắt Lục thị bọn họ nằm trong giới vận chuyển Âu Châu, tuy rằng phát triển rất tốt, nhưng cuộc đấu thầu đường hàng không mới này, là một cơ hội rất lớn, có thể làm cho lãnh thổ sự nghiệp của anh bành trướng thêm, anh sẽ không bỏ qua.

“Phi Dương, cậu có biết, tớ rất thích giọng điệu này của cậu.” Nghiêm Quân Nghiêu cười đưa cho Lục Phi Dương một ly Absolut mà anh thích nhất.

Lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp nhận rượu ngửa đầu uống hết, mùi vị ngọt ngào kia làm cho khóe miệng anh bất giác cong lên.

“Cẩn thận một chút.” Nhậm Hạo Đông cẩn thận dặn dò một tiếng, anh xuất thân từ gia đình hắc đạo, đối với thủ đoạn của người trong hắc đạo rõ như lòng bàn tay, hơn nữa lần này Lục Phi Dương chống lại Jerry, tên kia nổi tiếng là bất chấp mọi thủ đoạn. Anh biết trong chuyện làm ăn Lục Phi Dương nổi tiếng lạnh lùng cứng rắn, anh chính là lo lắng Phi Dương có khi quá mức vô tình, chỉ sợ sẽ mang đến tai họa về sau.

“Yên tâm.” Lần này trả lời anh, là Nghiêm Quân Nghiêu, anh vỗ nhẹ lên bả vai Nhậm Hạo Đông, “Người có thể đánh bại Lục Phi Dương, cũng không phải là gia tộc Mã Leith.”

Tiếng nói vừa dứt, trên ghế ngồi xa hoa, vang lên tiếng cười nam tính, cùng với thanh âm vang dội của nắm đấm.

Yêu thương một người, cần phải có thời gian dài hơn nữa sao?

Mơn trớn chén trà đang tỏa hơi nghi ngút, Hứa Mạn Tuyết đột nhiên nhớ tới một câu trong quyển sách nào đó mà cô từng xem qua, liếc mắt một cái đã là vạn năm. Đúng vậy, thật chính xác, liếc mắt một cái đã là vạn năm. Đã từng cố gắng hết sức, trong lòng luôn chắc chắn, vẫn luôn là người kia.

Trở lại Đài Loan cũng đã một tháng, đối với hòn đảo nhỏ nơi mình sinh ra và lớn lên, tình cảm của cô rất phức tạp, ở tại nơi này có hồi ức thống khổ nhất, nhưng đồng thời cũng là ngọt ngào nhất, vui vẻ nhất.

Đã bao lâu cô chưa từng nhớ đến chuyện này? Nhiều năm như vậy trôi qua, cô vẫn hối hả ngược xuôi đi theo Bách Lăng Phong, mỗi lần đến công ty chi nhánh ở Đài Bắc đều ở lại vài ngày rồi mới rời đi.

Nhưng là, lần này lại không giống, lần này là cô chủ động xin ở lại nơi này xử lý công việc, nguyên nhân là vì một tháng trước, cô nhìn thấy trong mắt của Bách Lăng Phong xuất hiện một người phụ nữ khác.

Rõ ràng, chỉ là một cuộc báo cáo công tác tháng bình thường, vì sao lại phát sinh chuyện như vậy? Cô nhìn thấy trong đối mắt đen không gợn sóng của Bách Lăng Phong, lóe lên hứng thú mãnh liệt với người phụ nữ tên Hạ Di Hàng. Cô ở bên cạnh Bách Lăng Phong suốt tám năm, khoảng thời gian dài như vậy, cho dù Bách Lăng Phong có phức tạp khó hiểu đi nữa, nhưng ở một mức độ nào đó, cô tự nhận có thể hiểu được anh.

Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy trong mắt anh hiện quang mang, đó là loại yêu thích thuần túy của đàn ông dành cho phụ nữ, cô nỗ lực bên cạnh anh lâu như vậy cũng chỉ vì ánh mắt đó, nó là thứ mà cô ao ước từ lâu, nhưng ánh mắt kia lại dành cho người phụ nữ khác.

Mặc dù sau cuộc họp anh không tỏ vẻ gì, sau hôm đó liền bay trở về Newyork, nhưng cô biết, đã có chuyện âm thầm phát sinh, sự thay đổi này, chỉ sợ sẽ làm tan vỡ niềm tin bấy lâu nay của cô, cô không chịu nổi kết cục như vậy. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tình cảm chiến thắng lý trí, cô hi vọng Bách Lăng Phong, cho cô ở lại Đài Loan một thời gian ngắn.

Cô là một cấp dưới không có nhiều đòi hỏi, cho nên đối với thỉnh cầu của cô, anh không hỏi nguyên nhân, trực tiếp đồng ý.

Cô suy nghĩ muốn biết, người phụ nữ làm cho anh sinh ra hứng thú, rốt cuộc là có mị lực gì.

Chuyện này là cỡ nào buồn cười, cỡ nào khó tin, ai có thể nghĩ đến, Hứa Mạn Tuyết của xí nghiệp Khai Dương nổi tiếng tuyệt tình lạnh như băng, thế nhưng lại ấn tượng sâu sắc với một người phụ nữ chỉ vừa nhìn thấy một lần.

Nhiều năm như vậy trôi qua, trong lòng cô cũng chỉ có một người, người kia, tên là Bách Lăng Phong, từng chữ đều khắc sâu trong lòng cô

Không mộng ảo ngọt ngào như tiểu thuyết tình yêu, cô và anh gặp nhau, không phải là ngày rực rỡ màu hồng, ngọt ngào lãng mạn. Đó là ngày tối tăm nhất trong cuộc đời của cô, là một ngày tuyệt vọng.

Tình tiết giống hệt như mấy vở kịch máu chó hay chiếu vào lúc tám giờ, lúc cô còn nhỏ cha liền bị tai nạn xe cộ mà qua đời, không kịp để lại một chút tiền cho mẹ con cô, thiếu phụ không có năng lực đành phải đem theo con tái giá.

Sau đó, chuỗi ngày bi thảm của cô bắt đầu.

Toàn bộ câu chuyện nghèo túng thiếu thốn đến người ta ngay cả ham muốn liếc nhìn một cái cũng không có, có lẽ, không phải tất cả cha dượng đều là người xấu, không phải tất cả cha dượng đều thấy con riêng của vợ xinh đẹp mà nổi lòng tà dâm, thế nhưng tiền là thứ bắt đầu câu chuyện.

Năm ấy khi cô 17 tuổi, ngày đó mẹ tăng ca không về nhà, vì nợ cờ bạc cô bị người đàn ông vô sỉ kia đem ra làm vật thế chấp, chuẩn bị bán cô vào hộp đêm. Đương nhiên, ông ta cũng chuẩn bị tốt, lúc đem cô bán đi, cũng sẽ cao bay xa chạy.

Vì thế, sau khi ra sức giãy dụa và cắt đứt dây, cô may mắn trốn thoát.

Về sau mỗi lần cô nhớ đến việc này, trong đêm tối tăm âm u kia, trong đầu cô không biết vì sao lại tin tưởng rằng, sẽ có một ngọn đèn, tuy vàng vọt ảm đạm, nhưng sẽ chiếu sáng cuộc đời cô.

Đèn xe chói mắt rọi vào mắt cô, sau đó lại là thanh âm bén nhọn của xe và thân thể cô bị đụng vào, rất kỳ quái, rõ ràng là cô bị xe đụng, nhưng trong lúc đó, cô không hề cảm giác được đau đớn.

Đèn đường ấm áp, chiếu sáng lên người đàn ông đang mở cửa xe đi về phía cô, trẻ trung, tuấn mỹ, tao nhã, hệt như vị thần hộ mệnh, đi vào sinh mệnh của cô.

“…… Hứa Mạn Tuyết.” Tiếng nói nam tính tao nhã, vang lên bên tai cô, giật mình lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt tối đen như mực kia.

Cô có chút chần chờ nhìn anh, đôi mắt khôn khéo ngày thường giờ đây có chút mờ mịt, dường như có chút mơ hồ, người đàn ông vừa nãy còn ở trong đầu cô, sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

“Hợp đồng FJ, đã dự tính ổn thỏa chưa?” Dường như không nhìn thấy cô thất thần, người đàn ông trước sau như một thản nhiên đặt câu hỏi.

“…… Đã làm xong.” Huấn luyện vất vả mấy năm nay cũng không phải là không có kết quả, tuy rằng trên mặt còn chưa hết ngơ ngác, nhưng Hứa Mạn Tuyết vẫn lưu loát rút ra một trang rời màu xanh từ đống hồ sơ, đưa cho người đàn ông không kiên nhẫn chờ.

“Bảo David đến gặp anh.” Bỏ lại mệnh lệnh, Bách Lăng Phong mang theo văn kiện rời đi.

Cô vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn bắt đầu quay số, sau khi bật điện thoại, cô lại ngây ngốc không muốn buông điện thoại ra, chỉ vì, thanh âm từ tính vọng ra từ trong microphone.

Một bóng đen xuất hiện trên bàn công tác của cô, mới gọi gọi về thần trí đang lơ lửng của cô.

“Lục tổng.” Đập vào mắt, là khuôn mặt nam tính. Quen thuộc lập tức làm cho thân thể của cô trở nên cứng ngắc. Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần cô thất thần, thì anh đều đột nhiên xuất hiện.

“Anh đến khi nào?” Cô nhăn mày, nhìn người đàn ông vẻ mặt bí hiểm. Anh không phải ở nước Mỹ sao? Làm sao có thể đi theo tổng tài đến Đài Loan? Chẳng lẽ sáng sớm hôm nay ngồi máy bay qua cùng tổng tài?

Anh không trả lời vấn đề của cô, chỉ gắt gao nhìn cô chằm chằm, nhìn không ra cảm xúc gì, ánh mắt như vậy, làm cho trong lòng cô từng đợt lạnh cả người, nhưng là trời sinh ngông nghênh, làm cô lấy lại bộ dáng bình tĩnh, cô bây giờ, chính là Hứa Mạn Tuyết mà mọi người quen thuộc, cao ngạo, lạnh như băng mà xinh đẹp, dường như người vừa thất thần khi nãy là người khác.

Sâu trong đôi mắt đen láy, hiện lên một tia sáng phức tạp, sau đó, quay đầu bước đi.

Anh ta không phải đến tìm Bách Lăng Phong sao? Cứ như vậy rời đi? Hứa Mạn Tuyết trừng mắt nhìn cánh cửa bị đóng thật mạnh, không rõ người đàn ông trầm mặc kia, anh ta hình như đột nhiên tức giận, tức giận? Lục Phi Dương sẽ tức giận? Cô nhún vai, âm thầm tự trách mình hoa mắt nghĩ nhiều, người đàn ông không hề có biểu tình kia sẽ có một ngày tức giận, vậy thật kỳ quái.

Mặc dù ở thương giới, mọi người đều nói Phi dương Lục Phi Dương cùng Khai Dương Bách Lăng Phong, là hai người khó tính nhất thế giới, tính tình xấu đến không ai bì nổi, nhưng theo cô thấy, kỳ thật Bách Lăng Phong ở phương diện nào đó so với Lục Phi Dương mà nói thì dễ chơi hơn. (anchan: hok dám, Dương ca tốt tính hơn Phong ca nhìu, ko tin đi mà hỏi Hạ Di Hàng xem, tỷ ấy bị anh hành hạ đến thảm)

Lục Phi Dương ở thương giới, là nhân vật truyền kỳ. Năm anh hai mươi tuổi liều mạng học tập như điên, trong hai năm cầm bốn học vị tiến sĩ, trở thành thần thoại MIT* đến nay vẫn chưa có người nào có thể vượt qua. Anh vừa ra khỏi cổng trường học đại, liền dứt khoát hẳn hoi tiến hành cải cách xí nghiệp của gia tộc, thậm chí còn kiêu ngạo đổi tên xí nghiệp Lục thị thành xí nghiệp Phi Dương, có thể thấy rõ tính tình người này tự cao tự đại.

Mỗi lần gặp gỡ Lục Phi Dương, cô đều cảm thấy cả người không được tự nhiên, bởi vì ánh mắt của người đàn ông kia, tạo cho cô áp lực quá lớn.

Ánh mắt của anh, là màu đen thuần, không có một chút tạp sắc, giống như hắc diệu thạch quý báu nhất, trơn bóng rực rỡ. Ngoại trừ ngũ quan thâm thúy và dáng người cao lớn, toàn thân cao thấp của anh tìm không thấy một chút gen ngoại quốc, tóc đen mắt đen, di truyền của đàn ông Lục gia, xem ra thực là đáng sợ.

Cô cũng rất sợ đối diện với ánh mắt của anh, bởi vì mỗi lần ánh mắt gặp nhau, cô đều có một loại ảo giác, giống như bí mật trong lòng cô, bị anh nhìn thấu, những thứ ấy đã bị cô chôn vùi thật sâu, cất giấu thật kỹ.

Nhưng là, mỗi lần dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô đều có một loại cảm giác kỳ lạ, việc này với cô mà nói, thật sự là không ổn. Cuộc sống vất vả từ nhỏ, dạy cô cách che dấu tâm tư của mình, chỉ có lúc đem tâm tư chân thật, tình cảm thật sự cất giấu thật kỹ, như vậy mới sẽ không bị thương tổn.

Lần dũng cảm thổ lộ duy nhất trong đời cô, đã bị Bách Lăng Phong cự tuyệt, tất cả hóa thành hư ảo. Từ đó về sau, cô luôn cất giấu thật kỹ tình cảm say đắm của mình, biểu hiện bên ngoài cũng chỉ là trợ thủ đắc lực trong công việc của anh, bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể tiếp tục ở bên cạnh anh.

Nhưng cứ trốn như vậy, trước mặt Lục Phi Dương, giống như một chút tác dụng cũng không có, ánh mắt của anh, làm cho cô cảm giác rất sợ hãi.

Bản năng nói cho cô biết, người đàn ông này rất nguy hiểm, cô không nên đụng vào, đó là bản năng sinh tồn của con người, nói cho bản thân biết cái gì là nguy hiểm nhất định phải tránh đi. Lục Phi Dương, chính là thứ nguy hiểm mà cô phải tránh xa, cho dù, sinh mệnh của bọn họ chẳng có chút quan hệ, nhưng cô vẫn tận lực cố gắng không tiếp xúc với anh, hơn nữa cơ hội cô xuất hiện trước mặt người đàn ông này không nhiều, cho nên cho dù có giống Bách Lăng Phong, bọn họ cũng nhận biết nhau tám năm, nhưng trong lúc đó cô và anh, lại không hề quen nhau.

Đèn trên bàn sáng lên gọi lại suy nghĩ của cô, cô âm thầm bảo không xong, gần đây bản thân cứ hay thất thần, đây chính là thói quen không tốt, rất nhanh ấn nút trò chuyện, tiếng nói nam tính trầm thấp từ bên trong truyền đến: “ Bảo Hạ Di Hàng của bộ phận nghiệp vụ đến đây.”

Chỉ một câu đơn giản, thế giới của cô, từ nay về sau sụp đổ.
Bình Luận (0)
Comment