Hạnh Phúc Của Em

Chương 30

Liễu Trinh vùng vằn, mắt vờn liếc nhìn Hoàng Ân, rồi liếc sang Sa Sa

 - cái con kì đà này, chướng tai gai mắt (nghĩ trong đầu)

Dìu phu nhân vào phòng, Sa Sa chẳng dám bước lên phòng mình nữa, cô xin phép Vú Hoa cho cô được đi dạo vòng quanh đường 1 chốt, hôm nay tâm trạng cô rất "vui vẻ"

Chiếc váy voan hoa xòe màu nhẹ được Sa Sa chọn để đi ra ngoài, trời gió thổi mang mán. nắng không gắt như mọi ngày. Cô đi tản bộ, bước từng bước thật chậm, nhìn Khải gia từ phía xa cổng nhà. Cô chỉ nở 1 nụ cười thật nhạt

Đây là ngôi nhà suốt 4 tháng trời cô ở đây sao? Cô lại sắp tròn 18t rồi, 1 cái tuổi trường thành ngập tràn trong biển nước mắt

Cô giơ bàn tay của mình che nửa khuôn mặt, ánh nắng le lói chiếu thẳng vào mắt cô như đang lóe lên niềm hy vọng về tương lai tươi sáng nào đó. Chỉ là hôm nay, tâm trạng cô lại mau chóng thay đổi quá, cô cảm thấy mình trở nên ích kỉ nhường nào. Cô không muốn giành cha của 1 sinh linh sắp sửa chào đời trong vài tháng tới

Lo mải mê nghỉ vẩn vơ, cô không chú ý đến chiếc moto đang chạy kế mình. "Ầm"- tiếng ngã của cả 2 người

- a, đau quá... (Sa Sa nhăn mặt)

Đối diện là 1 chàng trai cao to. lực lưỡng, ánh mắt vô cùng cuốn hút đối phương, khi giọng nói cất lên không cần dùng vũ khí cũng đánh cắp được trái tim người khác

- cô có sao không? (Chí Dĩnh tiến đến đỡ Sa Sa dậy) xin lỗi... tôi thật không biết là cô đang đi phía trước

Sa Sa thật tình không đứng dậy nỗi, chắc là chân bị bông gân mất rồi. Nhưng cô vẫn vô tư đáp lại

- không sao đâu, xin lỗi anh nhiều lắm, tôi .... (cười to lên)

Chí Dĩnh hơi bất ngờ với cô bé đang đứng trước mặt mình, cô ấy thật thú vị. Bị té đau đến như vậy, đáng lẽ ra phải đứng lên chửi mắng người làm mình ngã hoặc là ngồi ăn vạ để bắt đền thuốc than hay những điều khác nữa. Cô gái này hoàn toàn không giống họ

Anh bất ngờ nở 1 nụ cười tỏa nắng theo đúng nghĩ của nó. Không nói gì, anh nhấc cả người Sa Sa lên tay mình rồi đặt lên xe, mở chiếc túi để lấy đồ băng bó vết thương cho Sa Sa

- ráng chịu đau 1 chút, sẽ qua nhanh thôi, tạm thời là vậy, để tôi chở cô đến bệnh viện (ngồi xuống làm tất cả công đoạn băng bó)

Chí Dĩnh - một chàng bác sỉ vừa mời trở về sau chuyến làm việc và công tác ở các bệnh viện nổi tiếng ở Mỹ về, anh có kinh nghiệm xuất sắc trong tất cả các khoa

- Không cần phải đến đó đâu, vết thương này chẳng nhằm nhò gì so với.... (cô định nói là vết thương lòng cô đang mang)

Bình Luận (0)
Comment