Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 18


Editor: YuuBuổi tối trong phòng bếp, Khương Việt bận rộn một mình ở bên bếp, Khương Hoan Du thì ngồi trên ghế cạnh bàn ăn chơi điện thoại chờ ăn.
Không bao lâu sau, mùi thơm của cháo lan tỏa trong không gian, người cả một ngày không được ăn cái gì như Khương Hoan Du cảm thấy thật sự rất rất đói bụng.
Cô đặt điện thoại xuống nhìn Khương Việt vẫn luôn không ngừng nghỉ, đột nhiên cảm thấy em trai mình cũng không tệ, vào những thời điểm mấu chốt vẫn khá hữu dụng.
“Khương Việt, chị có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi em.”
“Chuyện gì cơ ạ?”
“Tại sao từ trước đến nay chị chưa thấy em dẫn bạn gái về nhà?”
Khương Việt dừng lại một chút, ra vẻ phiền chán nói: “Có bạn gái làm sao có thể chơi game được nữa, lại còn thêm một người quản em, quá phiền.”
“Cái lý do này chị nghe có vẻ không lọt tai lắm, có phải ý em là chị rất phiền đúng không?” Khương Hoan Du bắt được trọng điểm câu nói, hỏi lại.
“Không có, không có, không phải đang nói tới chuyện có bạn gái sao.”
Khương Việt cười hì hì, Khương Hoan Du cũng cười theo, cô nói đùa: “Từ trước đến nay chưa thấy em thân mật với cô gái nào.

Có phải em thích con trai đúng không?”
Khương Việt đang thái cải trắng, nghe Khương Hoan Du nói vậy, cậu ta thiếu chút nữa là cắt vào ngón tay mình: “Đồng chí Khương Hoan Du, trong đầu chị toàn nghĩ đâu đâu ý! Không thân mật với con gái chính là thích con trai.

Nếu nói vậy, em cũng không thấy chị thân mật với tên đàn ông nào, vậy chị cũng thích phụ nữ à?”
“…” Khương Hoan Du không còn lời nào để nói, cô cầm hộp khăn giấy trên bàn ném vào người Khương Việt: “Đi thái rau của em đi.”
Khương Việt đắc ý xoay người lại tiếp tục thái rau, sau đó nói: “Mấy ngày nữa chị vẫn nên xin nghỉ ngơi đi, đừng đi làm nữa.”
“Ừ, chị sẽ nghỉ ngơi một thời gian rất dài, không cần phải xin nghỉ.”
“Khó thấy nha, kỳ nghỉ của chị nhiều lắm không phải chỉ được một ngày sao?”
“Khương Việt, chị em hiện tại đang thất nghiệp, muốn phụ thuộc vào em.”
Khương Hoan Du nói một cách đáng thương, chỉ thiếu thêm vài giọt nước mắt nữa.

Khương Việt sững người, quay đầu lại nhìn Khương Hoan Du, hỏi: “Cái gì? Thất nghiệp? Ai dám để chị cuốn gói ra đi chứ? Cái mạng nhỏ của hắn ta cũng không muốn giữ nữa sao? Chị của em là người như thế nào chứ, đối với em trai mình còn có thể lấy dao phanh thây rồi đánh lộn nữa mà ——”
“Câm cái miệng của em lại đi!” Khương Hoan Du không thể nhịn được nữa, cô khom lưng nhặt dép lê của mình lên ném về phía Khương Việt, Khương Việt nhanh chóng chạy trốn.
“Chị, chị nghiêm túc sao? Thật sự là thất nghiệp à?”
“Từ chức.”
“Cũng vừa lúc cuối tuần này mẹ muốn đi khám răng, chị đưa mẹ đi đi.”
“…Chị vừa mới thất nghiệp, em liền an bài công việc cho chị sao?”

“Dù sao chị cũng đang rảnh rỗi mà.

Ở phòng khám nha khoa của Dư Thâm Lam, em đã hẹn trước rồi.

Mấy ngày nay mẹ với ba đi du lịch còn chưa về, cuối tuần về rồi sẽ đi khám.”
Khương Hoan Du cúi đầu đặt tay lên mặt bàn, ngón tay di di trên khăn trải bàn, đáp lại: “Biết rồi.”
Cô lúc này đột nhiên có cái suy nghĩ, nếu mối quan hệ giữa Khương Việt và Dư Thâm Lam không tốt như vậy, thì cô sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại cậu.
Có lẽ nếu không có Khương Việt, cô cũng sẽ không biết Dư Thâm Lam.
Khương Việt nấu cháo xong, Khương Hoan Du ăn một chút, còn lại một chút để ngày mai ăn nốt.
Đã khuya, không còn việc gì nữa Khương Việt liền rời đi, Khương Hoan Du mang một cái chăn mỏng ra sofa nằm lên đó xem TV.

Đêm khuya trên TV cũng không có chương trình gì đặc sắc lắm, Khương Hoan Du ấn điều khiển từ xa mà không có mục tiêu nào, cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Cô nằm đó đến rạng sáng, định ấn điều khiển từ xa thêm một vòng nữa rồi sẽ đi ngủ.

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Khương Hoan Du vẫn nhìn TV, cầm lấy điện thoại, vô tình liếc mắt một cái, cả người liền cứng đờ lại.
Dãy số hiện tên: Dư Thâm Lam.
Dư Thâm Lam nhắn: “Ngủ rồi sao?”
Khương Hoan Du thật sự hiếm khi liên lạc với Dư Thâm Lam.

Trước kia có lưu số điện thoại của cậu ở trong máy, nhưng lúc đó cậu còn học trung học, không được dùng điện thoại, bọn họ cũng vì thế mà chưa từng liên lạc với nhau.
Sau đó chính Khương Hoan Du kéo Dư Thâm Lam vào danh sách đen, sau đó nữa chính là hiện tại.
Khương Hoan Du cầm điện thoại, cô chưa bao giờ có cái cảm giác như lúc này.

Muốn trả lời tin nhắn, nhưng trong lòng lại thấy ngứa ngáy, giống như là bị một con mèo con dùng móng vuốt nhỏ cào cào vào lòng khiến cô thật sự không thể chịu đựng nổi.

Ngón tay đặt ở trên bàn phím màn hình, rồi lại không biết mình có nên làm như vậy không.
Do dự một lúc lâu, Khương Hoan Du lại nhớ tới câu nói kia của Lâm Tiểu Nhu.
Con người chỉ sinh ra một lần duy nhất, tại sao không thể để bản thân mình sống một cuộc sống như mình muốn chứ?

Khương Hoan Du thề, ngay lúc này đây, đừng lý trí quá, đừng hèn nhát nữa, cũng không còn lần sau đâu.
Cô đơn giản viết ra hai chữ: “Chưa ngủ.”
Sau đó bấm gửi.
Khương Hoan Du ôm điện thoại vào trong lòng nằm lên trên ghế sofa, thỉnh thoảng lại cầm nó lên xem một cái, xem có tin nhắn trả lời nào không.
Rất lâu trước kia cô cũng từng có cái cảm giác như vậy, đó là lần đầu tiên nói chuyện phiếm với Dư Thâm Lam.

Thật ra cũng không nhắn gì nhiều, nhưng suốt đêm đó cô đã trộm cười ngây ngô.
Chung quy Khương Hoan Du vẫn là một cô gái, cô cũng có tình cảm thiếu nữ của riêng mình như bao cô gái khác.
Điện thoại reo lên, Khương Hoan Du vội vàng cầm nó lên xem, lại nhìn đến câu trả lời của Dư Thâm Lam, cô thất vọng mà bỏ điện thoại xuống.
Tin nhắn trả lời của Dư Thâm Lam là: “Vậy…Ngủ đi.”
Đây là cái thứ quái quỷ gì vậy…
Khương Hoan Du bĩu môi, đột nhiên cảm thấy mình vừa nãy thật giống một kẻ ngốc.
Cô một chút cũng không thấy buồn ngủ, sau đó nhớ tới cái gì đó, lại lần nữa cầm điện thoại lên.
Khương Hoan Du nhập số điện thoại của Dư Thâm Lam vào thanh tìm kiếm trên Wechat, liền tìm được Wechat của Dư Thâm Lam.
Tên Wechat rất đơn giản, chỉ một chữ L.
Khương Hoan Du do dự không biết có nên thêm Wechat của cậu không, nhưng nhớ lại bộ dạng ngốc nghếch của mình lúc chờ tin nhắn vừa rồi, lại rời khỏi chỗ tăng thêm bạn tốt với đối phương.
Khương Hoan Du vẫn lúng túng như vậy.
Cô không thể nuông chiều cảm xúc của mình, cô càng làm, càng không thể tự tẩy não chính mình được nữa.
Thuận tay lướt xem ‘vòng bạn bè’, rốt cuộc Khương Hoan Du cũng cảm thấy buồn ngủ, cô cầm lấy điện thoại rồi đi vào trong phòng ngủ.
Mà ở bên kia, Dư Thâm Lam cũng đang ngồi trên sofa nhà mình, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Cậu cũng dừng lại ở chỗ tăng thêm bạn tốt ở trên Wechat, rất muốn ấn cái nút màu xanh lá cây “Thêm vào danh sách bạn bè”.

Ngón tay cậu dừng trên không thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định bấm vào.
Wechat của Khương Hoan Du yêu cầu xác minh, Dư Thâm Lam đợi một lúc lâu cũng không thấy có thông báo lại.
Cậu mệt mỏi xoa xoa sống mũi, nhận ra muốn tới gần một người cần phải có sự can đảm.
Khương Hoan Du ngủ một giấc đến sáng, bởi vì thói quen dậy sớm nên cô thức dậy sớm.


Lâm Tiểu Nhu bên cạnh vẫn còn đang ngủ, và thật sự có thể ngủ một lần đủ mười hai giờ.
Khương Hoan Du duỗi tay với lấy cái điện thoại đặt ở tủ đầu giường, rút bộ sạc mở ra xem, phát hiện ra có một số 1 màu đỏ trên góc giao diện Wechat.
Sau khi thấy L thêm mình vào, thiếu chút nữa Khương Hoan Du hoài nghi có phải mình vẫn còn chưa tỉnh ngủ không, có phải còn đang nằm mơ không.

Cô nhéo vào mặt Lâm Tiểu Nhu một cái, Lâm Tiểu Nhu rầm rì một chút, rồi xoay người lại tiếp tục ngủ.

Lúc này Khương Hoan Du mới tin mình đang không nằm mơ.
Nói đến cũng thật sự rất buồn cười.

Hai người quen biết nhau lâu như vậy, hiện tại mới thêm Wechat của nhau.
Bốn năm trước, Wechat vẫn chưa phổ biến, nó vẫn chưa trở thành công cụ giao tiếp như bây giờ.
Khương Hoan Du bấm đồng ý, cô nghĩ, dù sao Dư Thâm Lam cũng đã chủ động, cô cũng sẽ để lại cậu chút mặt mũi.
Thêm bạn bè thành công, Khương Hoan Du liền đi xem ‘vòng bạn bè’ của Dư Thâm Lam.
Kết quả…Không có một cái gì cả.
Trống không.
“Hoan Du…Mấy giờ rồi?”
Lâm Tiểu Nhu nghiêng người hỏi, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, giọng nói vẫn còn mơ mơ màng màng.
Khương Hoan Du nhìn điện thoại, nói: “Hơn 7 giờ.”
“8 giờ đánh thức tớ, sáng nay tớ có học sinh…”
Lâm Tiểu Nhu nói xong lại chìm vào giấc ngủ.

Đôi lúc Khương Hoan Du còn thấy hâm mộ giấc ngủ của Lâm Tiểu Nhu.
Hiện tại cô…Thật sự không ngủ được nữa.

Lại nhìn ‘vòng bạn bè’ trống không của Dư Thâm Lam, xem một hồi lâu, đôi mắt cũng đau nhức.
Khương Hoan Du cảm thấy người như cô không thể làm chuyện này được liền đặt điện thoại xuống rồi rời giường.
Cô không biết rằng, lúc này cũng có người không ngủ được mà thức dậy sớm, tâm tình lại vô cùng tốt.
Ánh nắng đầu tiên của buổi sáng mùa thu rọi xuống, Dư Thâm Lam liên tục cầm điện thoại để xác nhận, cuối cùng nhếch môi lên, khóe miệng không thể che giấu được ý cười.
Vào mùa thu luôn có sự chênh lệch nhiệt độ lớn giữa buổi sáng và buổi tối.

Khương Hoan Du chỉ mặc đồ ngủ mỏng đi ra ban công để lấy khăn trải giường và thảm mà thiếu chút nữa đóng băng ở ngoài đó luôn.
Cô nhanh chóng ôm khăn trải giường và thảm về phòng, khịt mũi một cái, trời quá lạnh.
Sáng sớm chuông cửa đã vang lên leng keng, Khương Việt lại tới.

Khương Hoan Du nhìn Khương Việt mới sáng sớm mà đã tay xách nách mang đủ các loại đồ, có chút kinh ngạc: “Em…Làm cái gì vậy?”
“Mang đồ ăn lên sớm một chút, bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy, tất cả đều có.

Lâm Tiểu Nhu vẫn còn ở đây chứ?”
“Còn đang ngủ.”
“Ồ, vậy tốt rồi.”
“Hả?”
“Em nói là vừa lúc chúng ta có thể ăn cùng nhau.”
Khương Việt vẫn cười hì hì, nhưng Khương Hoan Du lại mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Trước kia chưa từng thấy em trai mình mua đồ ăn sáng sớm như vậy mang lên cho mình, cùng lắm cô thấy không thoải mái cậu ta liền nấu cháo mang lên, giống như buổi sáng hôm qua.
“Bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi.”
Khương Hoan Du tạm thời không miệt mài theo đuổi ý nghĩ của mình nữa, để Khương Việt đi vào rồi trở về phòng ngủ mặc thêm quần áo.
Lúc cô đang mặc quần áo, Lâm Tiểu Nhu tỉnh lại, lại hỏi bây giờ mấy giờ rồi.
Điện thoại Khương Hoan Du vẫn để ở trên giường, cô nói: “Cậu tự xem đi, điện thoại tớ ở ngay bên cạnh cậu.”
Lâm Tiểu Nhu trở mình cầm lấy điện thoại của Khương Hoan Du xem, sau đó nói: “Mới có 7 rưỡi…Nhưng mà Hoan Du, cậu định đi hẹn hò bây giờ sao? Cùng với cái người tên L?”
Động tác mặc quần áo của Khương Hoan Du cứng lại, nhanh chóng kéo áo qua đầu, lại hỏi: “Cậu nói cái gì?”
“Tớ nói, cậu định đi hen hò với cái người tên là L sao?” Lâm Tiểu Nhu chỉ vào tin nhắn hiển thị trên màn hình khóa của điện thoại Khương Hoan Du, nói: “Không phải anh ta nhắn hỏi cậu có muốn đi ăn sáng cùng không còn gì? Cậu còn đang thay quần áo nữa.”
Khương Hoan Du nhanh chóng bò lên trên giường, lấy điện thoại trong tay Lâm Tiểu Nhu xem một cái, cái người tên L thật sự hỏi cô có muốn cùng đi ăn sáng không.
Thời gian là 5 phút trước.
Dư Thâm Lam…Muốn đi ăn sáng cùng cô?
Ăn sáng?
Kỳ lạ vậy?
Tính tò mò của Lâm Tiểu Nhu lập tức thức tỉnh, cô ấy túm lấy Khương Hoan Du, hỏi: “Người này là ai? Còn không mau thành thật khai báo hả!”
“Không ai cả, không quen biết.” Khương Hoan Du thuận miệng đáp, mở khóa màn hình ra bấm vào giao điện Wechat, cũng không biết nên trả lời lại như thế nào.
Lâm Tiểu Nhu còn lâu mới tin Khương Hoan Du, cô ấy mà tin Khương Hoan Du thì cô ấy chính là con heo.
“Cậu còn giả bộ nữa hả.

Có phải là Dư Thâm Lam đúng không? Cậu và cậu ta lại ——”
Khương Hoan Du lập tức bịt miệng Lâm Tiểu Nhu lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nào, cậu đừng nói bậy, Khương Việt đang ở bên ngoài.”
“Mặc kệ có đang ở bên ngoài không tớ cũng nói.

Tớ muốn hỏi là, hiện tại cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào? Có phải cậu đối với cậu ta vẫn còn……”.

Bình Luận (0)
Comment