Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 40


Editor: YuuChủ nhân của chiếc xe màu đen đã uống rượu, đụng vào chiếc xe buýt trở hành khách, dẫn tới nhiều người đi đường và hành khách bị thương.

Cũng may là chỉ có thương tổn mà không có thương vong.
Tai nạn xe hơi bất ngờ này đã được đăng tải lên khắp các trang tin tức của thành phố ngay trong buổi tối ngày hôm đó.
Chiếc TV treo trong sảnh khoa nội trú của bệnh viện cũng đang phát tin tức về vụ tai nạn xe hơi này.

Khương Việt đang làm thủ tục tại ô cửa sổ ở quầy lễ tân, ngẩng đầu nhìn lên một chút, sau đó cầm các loại giấy tờ đi về hướng thang máy.
Trong phòng bệnh, Dư Thâm Lam đang nằm trên giường, đôi mắt cậu vẫn nhắm chặt lại, không có dấu hiệu tỉnh táo.

Đầu cậu bị bầm tím một chút, bác sĩ kiểm tra nói chỉ bị chấn động nhẹ, không có gì quá nghiêm trọng.
Khương Hoan Du ngồi trên ghế bên cạnh giường, cô ngả đầu xuống giường, nắm lấy tay Dư Thâm Lam.

Cô nhìn Dư Thâm Lam quấn rất nhiều lớp băng dày trên người, lặng lẽ khóc.
Đều là do cô không tốt, tự nhiên đòi ăn bánh ngọt hạt dẻ rồi bánh đậu xanh xốp giòn.

Sau này cô sẽ không ăn nó nữa, không bao giờ ăn nữa.
Khương Việt trở về, nhìn Khương Hoan Du khóc tự trách bản thân mình, liền đi tới an ủi cô: “Chị, bác sĩ đã nói cậu ấy không có gì nghiêm trọng cả mà.”
“Không có gì nghiêm trọng, tại sao giờ này cậu ấy còn chưa tỉnh lại? Đã lâu như vậy rồi mà…” Khương Hoan Du nói, nước mắt lại rơi xuống.

Cô không biết từ lúc nào mình lại trở nên dễ bị tổn thương như vậy.
“Đợi lát nữa sẽ tỉnh thôi.

Chị có đói không? Có muốn ăn chút gì trước không? Hoặc là chị ngủ một lát đi, lúc nào cậu ấy dậy em sẽ gọi chị.”
Khương Hoan Du lắc đầu, sụt sịt nói: “Chị không đói bụng, cũng không muốn ngủ.

Chị sẽ ngồi đây chờ cậu ấy tỉnh.”
Khương Việt thở dài, vỗ vỗ bả vai Khương Hoan Du, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Khương Việt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại.

Trời đã gần sáng rồi.

Cậu đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên giường bệnh quan sát một chút.

Dư Thâm Lam vẫn chưa tỉnh, còn Khương Hoan Du đã ngủ thiếp đi, nhưng cô vẫn nắm chặt tay cậu.
Nhưng nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt cô, xem chừng là cô khóc quá nhiều nên mệt mỏi mà thiếp đi.
Khương Việt chưa bao giờ thấy Khương Hoan Du khóc nhiều như vậy, cô vẫn luôn là người mạnh mẽ.

Ngay cả khi cô khóc, cô cũng sẽ tìm đủ lý do để chịu đựng điều đó.
Chị gái của cậu ta thật sự thay đổi quá nhiều.

Nó giống như là loại bỏ một bộ giáp khỏi cơ thể, chỉ còn lưu lại máu và thịt.

Khương Việt cởi áo khoác của mình ra đắp lên người Khương Hoan Du.

Khương Hoan Du bị đánh thức, phản ứng đầu tiên khi tỉnh lại chính là tìm Dư Thâm Lam: “Dư Thâm Lam —— Dư Thâm Lam ——”
“Chị, Dư Thâm Lam vẫn chưa tỉnh lại.” Khương Việt nói.
Khương Hoan Du ngồi dậy, nhìn Dư Thâm Lam vẫn còn đang nhắm chặt mắt, mũi cô lại thấy cay cay.

Cô trả lại áo cho Khương Việt, nói: “Em mặc đi, đừng để bị lạnh.”
“Chị, chị quá mệt rồi, nên đi ngủ một chút đi.”
Khương Hoan Du lắc đầu.
Làm sao cô có thể ngủ vào lúc này chứ? Nếu Dư Thâm Lam không tỉnh lại, cô cũng không thể thấy yên tâm được.
Lúc này, Dư Thâm Lam đang hôn mê hơi nhíu lông mày lại, thân thể cũng bắt đầu có một vài động tác nhỏ.
Khương Hoan Du vội vàng đứng dậy, cúi người nhìn Dư Thâm Lam.

Khi nhìn thấy cậu mở mắt ra, nước mắt cô lại không tự chủ được mà rơi xuống.

Nhìn cô vừa khóc vừa cười, Dư Thâm Lam cau mày lại, muốn đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
Khương Hoan Du vội vàng nắm lấy tay cậu, nắm chặt hai bàn tay cậu trong tay cô, cảm thấy may mắn, nói: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi.

May quá, anh không xảy ra chuyện gì cả…”
Dư Thâm Lam nhớ lại vụ tai nạn trước khi mất đi hoàn toàn nhận thức, sự va chạm trong nháy mắt cùng cơn đau đớn vẫn quá rõ ràng.

Nhưng cậu vẫn nói như thể không có chuyện gì xảy ra: “Chẳng phải anh đã nói không có chuyện gì rồi sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.

Đừng khóc, em mà khóc anh sẽ thấy đau lòng lắm.”
Nhưng những giọt nước mắt của Khương Hoan Du vẫn giống như con đê bị vỡ, cô nói: “Một đêm vừa rồi em nghĩ mình đã khóc cạn hết nước mắt của đời này…Anh không biết em đã sợ như thế nào đâu, em rất sợ anh cứ như vậy mà bỏ em lại…”
Khương Việt thấy dường như hai người có rất nhiều điều muốn nói với nhau.

Cậu ta lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, một mình đi ra ngoài hành lang để hút thuốc.
Cũng may, Dư Thâm Lam không xảy ra chuyện gì cả, cậu ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Dư Thâm Lam rút tay mình ra, vuốt ve gương mặt Khương Hoan Du.

Gương mặt cô ướt đẫm nước mắt, điều này thật sự làm cậu vô cùng đau lòng.
“Anh sẽ không bao giờ rời xa em.

Đừng khóc, anh không đau chút nào cả.

Nhìn em khóc như này, anh mới thấy đau.”
“Chỗ nào đau? Em không khóc nữa, anh đau ở đâu, có cần em gọi bác sĩ không?”
Khương Hoan Du lập tức trở nên lo lắng, cô vội vàng lau nước mắt, hỏi Dư Thâm Lam.
Dư Thâm Lam bật cười, đặt tay lên ngực mình, nói: “Nhìn em khóc như này, trái tim anh đau vô cùng.”
Khương Hoan Du nín khóc mà mỉm cười.


Cô ngồi xuống giường, dựa mặt vào cánh tay của Dư Thâm Lam.

Cô cảm nhận được nhiệt độ của cậu, cảm nhận cái cảm giác sống sót sau tai nạn kia.
“Bác sĩ nói não anh bị chấn động nhẹ.

Em đã sợ anh sẽ giống như trên phim truyền hình, khi anh tỉnh lại, anh sẽ bị mất trí nhớ, anh sẽ quên em là ai.”
“Vậy anh cũng phải giống nhân vật nam chính trên phim truyền hình mới được.”
“Có phải anh muốn quên em đi đúng không?!”
Khương Hoan Du có chút sốt ruột, nhưng Dư Thâm Lam lại bật cười lớn.

Bây giờ cậu vẫn còn chút choáng đầu, cả người cũng không có nhiều năng lượng.

Nhưng cậu vẫn nắm chặt tay Khương Hoan Du, hối lối: “Anh xin lỗi, anh đã không mua được món bánh ngọt hạt dẻ mà em muốn ăn.”
Nước mắt của Khương Hoan Du thật vất vả mới ngừng lại được, lại bị Dư Thâm Lam khơi gợi ra.
Cô cúi đầu, buồn bực nói: “Đừng nhắc đến bánh ngọt hạt dẻ nữa.

Đều tại nó, hại anh phải nằm ở đây.”
“…Em rất lo lắng sao?”
“Nói nhảm, em không lo lắng cho anh thì lo lắng cho ai chứ!”
“Sau này, anh sẽ không để em phải lo lắng nữa.

Anh sẽ sớm khỏe lại thôi, để còn…”
“Để còn làm gì?”
“Để còn tiếp tục dọn đồ qua nhà em.

Hy vọng chủ nhà này sẽ không tăng tiền thuê nhà lên.”
Khương Hoan Du bật cười, nước mắt bị nén trở lại.
“Kể cả anh không khỏe anh cũng có thể dọn qua mà.

Chờ anh xuất viện, về nhà em rồi em sẽ bồi bổ cho anh.

Em sẽ chăm chỉ học cách chăm sóc bệnh nhân, em cũng sẽ cố gắng học nấu thật nhiều món ngon.

Em nhất định sẽ vỗ béo để anh trở nên mập mạp.”
“Được.” Dư Thâm Lam gật đầu.

Nhìn Khương Hoan Du như thế này, dường như vết thương trên đầu không còn đau chút nào nữa.
Hai người nói chuyện rất lâu, cuối cùng Khương Hoan Du cũng thấy mệt mỏi.

Cô dựa vào bên giường Dư Thâm Lam, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Cánh tay của Dư Thâm Lam bị cô gối lên, nhưng cậu cũng không muốn ngủ.

Cậu chỉ muốn nhìn cô như vậy.
Không một ai có thể biết được, khi tai nạn xảy ra, trong đầu cậu đã suy nghĩ những gì.
Cậu sợ, rất sợ.
Cậu sợ mình cứ ngã xuống đất rồi tan vỡ như vậy.

Cậu sợ sẽ bỏ lại Khương Hoan Du một mình.

Cậu sợ mình sẽ không thể cùng cô vượt qua quãng đời còn lại.

Cậu sợ rằng giây phút này sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình.
May mắn thay, đây chưa phải là kết thúc.
Bụng cá trắng xuất hiện ở đường chân trời (*), một ngày mới lại đến.
(*) Bụng cá trắng xuất hiện ở đường chân trời: Từ sáng sớm đến sáng hẳn, bầu trời sẽ từ từ sáng lên, và những đám mây ở phía xa sẽ dần chuyển sang màu trắng.

Hình dạng của đám mây giống như vảy cá.

Cá thường có lưng màu đen và bụng trắng.

Do đó, câu này dùng để mô tả những đám mây trên bầu trời lúc bình minh (Nguồn: iknow.baidu.com)
Khương Hoan Du ở lại bệnh viện cả buổi sáng, cô dành chút thời gian để gọi xin từ chức với quản lý Phạm.
Quản lý Phạm không giữ cô lại, cũng không hỏi quá nhiều.

Nhưng sau khi cúp máy, Khương Hoan Du lại nhận được điện thoại của Trang Tự.
Vẫn là một dãy số xa lạ, Khương Hoan Du nhận cuộc gọi mới biết đó là Trang Tự.
“Anh nghe nói em đã từ chức?” Trang Tự nghe quản lý Phạm nói Khương Hoan Du đã xin từ chức nên lập tức gọi điện cho cô để hỏi.
Khương Hoan Du suy nghĩ một chút, nói: “Vâng, bạn trai tôi bị tai nạn giao thông, tôi cần phải ở bên chăm sóc cậu ấy mỗi ngày.”
“Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng lắm.

Cảm ơn vì anh đã quan tâm.”
“…Thật, thật ra…Em có thể xin nghỉ phép.

Em cũng biết bây giờ tìm việc làm không dễ dàng gì…”
“Cảm ơn anh, nhưng tôi muốn sử dụng quãng đời có hạn của mình để làm việc gì đó có nghĩa hơn.

Công việc ở văn phòng dường như không hợp với tôi lắm.”
Trang Tự không biết nên nói gì, chỉ có thể nói: “Được rồi…Anh hy vọng bạn trai em sẽ sớm khỏe lại.”
Khương Hoan Du nói “cảm ơn” lần nữa rồi cúp máy.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình thích hợp với công việc nào nữa.

Cuộc sống của cô giống như đã bắt đầu từ rất lâu, thế nhưng cô lại có cảm giác bây giờ nó mới bắt đầu.
Khi cô tốt nghiệp đại học, cô không quá bối rối về công việc trong tương lai như những sinh viên tốt nghiệp khác.

Nhưng cô không bao giờ nghĩ sự nhầm lẫn của mình tới quá muộn.
Có lẽ sẽ có điều gì đó thích hợp với cô, chờ đợi cô làm.


Nhưng bây giờ cô không suy nghĩ quá nhiều về tương lai, bởi vì điều quan trọng nhất bây giờ đối với cô chính là chăm sóc Dư Thâm Lam.
Nghĩ như vậy, Khương Hoan Du trở lại phòng bệnh.

Dư Thâm Lam cũng đang nghe điện thoại.
Hai người liếc nhìn nhau.

Khương Hoan Du đi đến bên giường, Dư Thâm Lam miễn cưỡng cong môi với cô, sau đó “vâng, vâng” trả lời với người ở bên kia điện thoại.
Qua một hai phút, Dư Thâm Lam cúp điện thoại, khẽ thở dài.
Khương Hoan Du đang rót nước cho cậu, thấy vậy liền hỏi: “Sao vậy? Ai vừa mới gọi điện thế?”
“Là mẹ anh.

Không biết bà ấy nghe tin ở đâu mà biết anh đang nằm viện, bảo là ngày mai sẽ bay tới đây.”
Tay đang rót nước của Khương Hoan Du run lên một chút, cô mở to hai mắt: “Ngày mai bà ấy tới đây sao?!”
“Ừ.” Dư Thâm Lam gật đầu, sau đó cười xấu xa với Khương Hoan Du: “Em đang sợ chuyện gì vậy?”
Khương Hoan Du nhanh chóng phủ nhận, nói: “Em có sợ gì đâu, mẹ anh cũng không thể ăn thịt được em.”
“Anh rất vui.”
“?”
“Ngày mai, hai người phụ nữ mà anh yêu nhất sẽ gặp nhau.”
Khương Hoan Du thật sự muốn đánh cho Dư Thâm Lam một trận, thật sự không chịu nổi cậu nữa mà.
Thật ra, cô vẫn có chút lo lắng trong lòng.

Cô không biết mẹ của Dư Thâm Lam là người như thế nào, liệu bà ấy có dễ tính không? Liệu có để ý tới chuyện cô lớn hơn Dư Thâm Lam hai tuổi không…
Làm sao bây giờ, cô bây giờ cũng bắt đầu lo lắng thật rồi.
Nhìn Khương Hoan Du đang suy tư gì đó, Dư Thâm Lam nắm lấy tay cô, nói: “Mẹ anh rất dễ nói chuyện.

Ngoại trừ ba anh ra, bà ấy đều tươi cười, đối xử vui vẻ với mọi người.”
“Vậy, ba anh cũng tới sao?”
“Cái này thì anh không rõ lắm.

Nhưng anh biết, hai người họ chắc chắc sẽ không xuất hiện cùng lúc.”
“Mối quan hệ giữa ba mẹ anh thật sự tệ như vậy sao?”
Dư Thâm Lam mỉm cười bất lực: “Có lẽ vậy, khá tệ.”
Khương Hoan Du thở dài, đưa cốc nước cho Dư Thâm Lam, sau đó đặt thuốc đã được kê đơn vào trong lòng bàn tay cậu, nói: “Thôi nào, uống thuốc đi.”
Dư Thâm Lam ngoan ngoãn uống thuốc.

Sau khi cậu uống xong, Khương Hoan Du nhận lại cốc nước, đặt xuống tủ ở đầu giường.
Dư Thâm Lam nhìn chằm chằm Khương Hoan Du, sau đó, cười vui vẻ.

Khương Hoan Du bị cậu nhìn có chút bối rối, liền hỏi: “Anh đang cười cái gì vậy? Đầu bị đụng nên hư rồi à, nằm viện mà còn có tâm trạng để cười nữa.”
“Chỉ là anh cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Hạnh phúc vì cái gì?”
“Hạnh phúc vì mỗi giây em đều ở bên cạnh anh.

Có lẽ…Cái này cũng có thể nói là trong cái rủi có cái may nhỉ.”
Khương Hoan Du cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi Dư Thâm Lam, nhìn vào mắt cậu, nói: “Em không thích cái gọi là trong cái rủi có cái may này chút nào.

Nhưng…Sau này, em sẽ luôn ở bên cạnh anh mỗi phút mỗi giây.”.

Bình Luận (0)
Comment