Hạnh Phúc Đó Vốn Không Phải Của Em

Chương 71.7 - Chương 71.72

Chương 71


Sáng sớm Phương Hạo và cả Khải Trạch đã bị Lạc Y Sương tống cổ đi một lượt hai bố con vì tội sáng sớm đã quấy rầy cô, hai bố con cùng chung số phận, Khải Trạch ngồi trên xe được anh đưa sang ông bà nội liền lên tiếng.

“ Con sau này mà lấy vợ nhất định không sợ vợ như Daddy ”
“ Tiểu tử thối con được lắm, con thử đi rồi biết nhé ” Phương Hạo cũng muốn bó tay với Khải Trạch nhiều câu cậu bé phát ngôn ra khiến anh và Lạc Y Sương không đỡ nổi.

Khải Trạch liền tỏ thái độ nhìn Phương Hạo rồi nhẹ nhàng nói “ Dù có sợ cũng không sợ như Daddy đâu yên tâm nhé ”.

Phương Hạo bật cười nhìn thằng bé không nói gì, đúng là chỉ có người từng trải qua mới hiểu được, anh đây đợi xem thằng tiểu tử thối này sau này như thế nào.

Đưa Khải Trạch cho ông bà nội xong liền lái xe đến công ty, anh dự định sẽ đưa Khải Trạch sang cho ông bà nội và ông bà ngoại chăm, vài hôm nữa ba mẹ coi cũng sẽ lên đây ở cùng ba mẹ anh, hai ông có thể trò truyện đánh cờ, còn hai bà có thể nói chuyện phím với nhau cho đỡ buồn, sẵn tiện cũng sẽ dễ thăm cháu hơn nữa.

Anh vừa đi đến công ty thì đã nhắn tin cho Lạc Y Sương ngay, sáng nay hai bố con anh chọc giận cô liền bị cô thẳng tay đuổi đi.


[ Bà xã đang làm gì vậy? ]
Lạc Y Sương bên kia cũng đang ở shop thời trang của mình, liếc nhìn qua chiếc điện thoại hiển thị tin nhắn của anh liền hừ lạnh một cái rồi mới cầm điện thoại lên trả lời.

[ Đang ở cửa tiệm ]
[ Bà xã em đừng giận, anh biết sai rồi sau này không bênh vực Khải Trạch nữa ] Phương Hạo bên kia tha thiết nhắn tin lia lịa xin lỗi Lạc Y Sương.

[ Bà xã anh chuyển thằng bé sang nhà ông bà ở nhé, như vậy chúng ta mới có không gian riêng ] Phương Hạo thấy cô không trả lời liền nhắn tiếp.

[ Hai bố con anh đều về nhà chính ở đi, ở đây phiền chết đi được ] Lạc Y Sương cảm thấy như là ở nhà phải giữ hẳng hai đứa trẻ con vậy.

Phương Hạo bên kia chưa gì đã cuốn cuồn lên, anh không thể nào ngủ một mình được rất khó chịu, anh thật sự không muốn đâu, Khải Trạch ơi Daddy có lỗi với con.

[ Một mình Khải Trạch thôi, anh không sống xa em được đâu, bà xã anh không muốn ]
[ Xa tận 2 năm anh vẫn sống tốt mà ] Lạc Y Sương bên kia nhanh chóng đáp trả.

[ xin lỗi ] Phương Hạo thấy cô nhắn liền giật mình trầm mặc trả lời.

Lúc trước anh để cô chịu khổ chịu cực, bây giờ anh thật sự không muốn thế nữa, anh chỉ muốn dùng cả tâm can này ra bảo vệ và lo lắng cho cô.

Đầu dây bên kia không trả lời nữa, Phương Hạo liền bắt tay xử lí đống văn kiện chất chồng như núi suốt mấy ngày qua.

Còn Lạc Y Sương nhận xong tin nhắn cảm giác bản thân không nên nhắc lại chuyện đã qua, cô mặc kệ liền bắt tay vào vẽ mẫu thiết kế quần áo đã được khách đặt trước, dạo này tiệm của cô làm ăn rất được nha, đơn hàng lên liên tục đều mang bản quyền và thương hiệu của Lạc Y Sương cô đấy nhé.

Hôm nay Dương Tử Văn phải về mỹ, anh không nói cho Lạc Y Sương biết vì ở hiện tại chắc chắn Phương Hạo sẽ mang lại hạnh phúc cho cô, anh lái xe đến tiệm của cô, đậu bên lề đường nhìn vào trong, ở khoản cách xa như vậy anh vẫn có thể nhìn thấy cô bé năm nào đang ở trước mắt.

Tử Văn đã thích cô từ lúc còn đi học, đến giờ vẫn thích, chỉ là anh đến sau Phương Hạo một bước liền không thể bên cạnh cô, yêu đơn phương là như vậy, chỉ có thể ở phía sau đứng nhìn người mình yêu bên người khác, vui buồn đều tự chịu.

Gác lại tình yêu này, Tử Văn anh phải bắt đầu một cuộc sống mới, huống hồ chi bây giờ anh cũng có hôn thê rồi, dù là không có tình cảm thì anh cũng không muốn người khác nói hôn thê của mình chỉ là bức bình phong.

“ Sương Nhi phải thật hạnh phúc nhé.

Tạm biệt! ”
Dương Tử Văn cuối cùng cũng không vào trong, ở bên ngoài nhìn một lúc liền lái xe đi thẳng đến sân bay, không một lời từ biệt nào cả.

Lạc Y Sương trong tiệm đột nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài, sao cô cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình vậy nhỉ? Chẳng lẽ bọn bắt cóc đó lại đến theo dõi cô nữa hay sao vậy trời?
Đột nhiên Trình Vy Vy ở bên ngoài bước vào, sắc mặt không hề tốt chút nào cả, đều mang nét mang mát buồn.

“ Sao lại đến đây? Không ở nhà với Chu Thiếu nhà cậu sao? ” Lạc Y Sương đứng dựa vào bàn nhìn Trình Vy Vy đang đến lại gần mình không một chút mùa xuân liền lên tiếng trêu chọc.


“ Cậu đừng có nhắc anh ta nữa ” Trình Vy Vy đi thẳng lại sofa ngã lưng xuống, nhắm mắt trả lời, cô mệt chết đi được, Chu Hạc Hiên giận dai thật đến giờ còn không thèm nói chuyện đến cô, mà cô cũng chẳng quan tâm, mặc kệ anh ta, dù sao anh ta cũng có phụ nữ mới rồi liên quan gì đến cô chứ.

“ Sao? Cãi nhau rồi ” Lạc Y Sương đi lại sofa ngồi xuống hỏi nhỏ.

Trình Vy Vy mở mắt ngồi lại ngay ngắn, sắc mắt lạnh tanh trả lời “ Tớ và anh ta sao này không liên quan đến nhau nữa, cậu đừng nhắc anh ta với tớ, anh ta có người khác rồi ”.

“ Ồ Tiểu Bảo Bảo đừng buồn, tôi nuôi cậu được yên tâm ” Lạc Y Sương vỗ vỗ vai an ủi Trình Vy Vy cô biết, hai người này giận nhau chắc chăn cũng không lâu được.

Trình Vy Vy liền bật cười vui vẻ nhìn Lạc Y Sương đúng là bạn thân cô thật không uổng công cô chơi với Lạc Y Sương bấy lâu mà, thật đáng yêu.

Cả hai nói chuyện rôm rả đến mức Vy Vy quên đi chuyện của Chu Hạc Hiên, Lạc Y Sương còn kể cho Vy Vy nghe chuyện hai bố con của Khải Trạch sáng nay làm Vy Vy cười đến nổi đau bụng luôn, Trình Vy Vy cô không ngờ Lạc Y Sương yếu đuối ngày nào bây giờ là nóc nhà cực kỳ quyền lực nói một là một hai là hai mà.


Chương 72


Tan làm Phương Hạo đến Phương Gia ngồi nói chuyện với Khải Trạch, anh là đang cố gắng đá đích thằng con trai này đi đây mà, hai bố con ngồi thương lượng, thế nào Khải Trạch cũng không chịu.

“ Con muốn có em không? ” Phương Hạo lên tiếng dụ dỗ.

Khải Trạch gật gật đầu “ Nhưng em gái con mới thích ”.

“ Vậy bây giờ con ở lại với ông bà, Daddy và mẹ tìm em gái cho con được không? Bảo đảm em gái rất đáng yêu luôn ” Phương Hạo không ngừng lên tiếng dụ dỗ cậu bé.

Cậu bé ngay thơ nghe anh nói liền chấp nhận ở lại với ông bà, thế là Phương Hạo đạt được mục đích trong vui vẻ, mấy ngày nay không chạm vào cô khiến cơ thể anh khó chịu vô cùng, bây giờ Khải Trạch ở nhà ông bà anh sẽ cho cô khỏi xuống giường.

Phương Hạo dặn dò Khải Trạch xong liền lái xe trở về nhà trong sự vui vẻ, trong lòng vô cùng mong đợi mau đến buổi tối, Lạc Y Sương đã về nhà từ sớm rồi, thấy anh về nhưng không thấy Khải Trạch liền thắc mắc.

“ Thằng bé đâu? Không về với anh à? ”

“ Nó ở nhà ông bà nội rồi, không chịu về ” Phương Hạo liền gật gù lên tiếng, vừa dứt câu đã chạy tới ôm cô vào lòng.

“ Bà xã! Khải Trạch muốn có em rồi ” Phương Hạo hôn lên môi cô một cái, gục đầu xuống hõm cổ hít lấy hít để mùi hương của cô như một con nghiện vậy.

Lạc Y Sương nghe xong liền rùng mình, đẩy đẩy đầu anh ra, nhưng bất ngờ bị anh hôn đến không kịp phản kháng, Phương Hạo dường như muốn giải toả hết tất cả, hôn cô một cách dịu dàng nhưng lại khiến cô thở muốn không nổi.

Bước chân di chuyển đến sofa, Phương Hạo để cô ngồi dựa vào sofa ở dưới thân mình, tay nới lỏng cà vạt, rồi tiếp tục gục đầu xuống cổ cô hôn lấy mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu hôn đỏ chót.

Dạo đầu suông sẻ quá nên Phương Hạo cứ liên tục ra vào bên trong cô một cách không thương tiếc, mặc kệ cho cô mắng cô đánh anh vẫn miệt mài làm việc của mình.

“ Phương Hạo tên lưu manh nhà anh lừa em ” Lạc Y Sương không ngừng đánh vào vai anh.

“ Bà xã anh làm sao biết được, tại em cấm túc nó lâu quá mà, sao lại bảo anh lừa em chứ ” Phương Hạo nói xong liền áp môi mình lên môi cô bên dưới vẫn làm việc để giúp Khải Trạch có em.

Từ sofa đến nhà bếp, bàn ăn, đến vào phòng không có chổ nào mà Phương Hạo không muốn thử, đến tận cô mệt vì ngất thì anh mới chịu buông tha cho cô. Anh để cô ngủ xong liền dọn dẹp bãi chiến trường mà họ bày ra.

Thế nào ngày mai cô thức dậy anh cũng sẽ bị cô mắng cho một trận mà xem, nhưng dù bị mắng Phương Hạo anh cũng cam lòng.

Ôm cô vào lòng Phương Hạo cảm giác được anh yêu cô biết nhường nào, từ bé cô đã bám theo anh rồi, vậy mà anh không nhận ra để cô tổn thương.

“ Bà xã ngoan! Anh mỗi ngày sẽ yêu em nhiều hơn một chút, thương em hơn một chút, mỗi ngày đều sẽ tăng dần, đến kiếp sau anh nhất định sẽ thích em trước, không để em phải đợi rồi tổn thương như ở thế này nữa, đời đời kiếp kiếp chỉ muốn lấy một mình em ”.

Đúng như Phương Hạo dự đoán, anh bị cô mắng một trận, giận mấy ngày không thèm nhìn mặt anh, nữa tháng trời không cho anh động vào người khiến anh khổ sở biết nhường nào.

“ Này Chu Hạc Hiên tôi nên mua nhẫn đính bao nhiêu kim cương để cầu hôn cô ấy bây giờ? Ít quá tôi thấy thiệt thòi cho cô ấy ”

“ Tôi chưa cầu hôn ai bao giờ ” Chu Hạc Hiên mệt mỏi trả lời anh.

“ Hỏi cậu cũng như không, tôi đã mua cái đắt nhất cho cô ấy rồi, còn cậu lo mà đi tìm bảo bối nhà cậu đi, để chạy theo người khác lúc đó xem cậu còn dám làm giá không ” Phương Hạo hỏi cho vui thôi chứ ông đây mua cái đắt nhất ở cửa tiệm kim cương rồi nhé, xong liền trỉ trích một tràn Chu Hạc Hiên cái tên này làm giá đến khi người ta bỏ đi liền ngày ngày tìm anh uống rượu muốn anh chết vì rượu chắc.

Phương Hạo ra khỏi quán bar trở về nhà, anh tranh thủ về sớm hơn cô một chút, để chuẩn bị cầu hôn cô, về đến nhà liền cầm đoá hoa hồng đi vào rất vui vẻ, trong đầu còn nghĩ tối nay lại được hành sự rồi, nghĩ thôi tâm trạng đã thấy hưng phấn.

Anh chuẩn bị xong liền gọi điện cho cô “ Bà xã em về chưa vậy? Anh đói sắp chết đến nơi rồi ”.

“ Về rồi vài bước nữa là đến nhà, hôm nay em có chuyện muốn nói với anh ” Giọng Lạc Y Sương vô cùng nghiêm túc.

Cô cúp máy thì Phương Hạo cảm thấy bất an, không biết là cô muốn nói chuyện gì, nhưng kệ đi anh cầu hôn cô trước đã, đây mới là chuyện quan trọng.

Lạc Y Sương vừa mở cánh cửa ra thì đã thấy hoa hồng đã rải khắp lối vào ở giữa còn có hình trái tim của nến, ngẩn đầu lên thấy Phương Hạo trên tay cầm hoa hồng mỉm cười ngọt ngào nhìn cô.

Bước đi đến lại gần anh, Lạc Y Sương sắp khóc đến nơi rồi, nước mắt lưng tròng, Phương Hạo nắm lấy tay cô, hôn lên đôi mắt ngấn lệ của Lạc Y Sương xong liền quỵ một chân xuống, ánh tau còn lại lấy chiếc hộp nhung hình vuông màu đỏ ra, bên trong là chiếc nhẫn mà anh chính tay chọn.

“ Sương Nhi! Lấy anh nhé? ” Phương Hạo đầy dịu dàng nhìn cô.

Lạc Y Sương nghe xong liền bật khóc nức nở khiến Phương Hạo hoảng loạn không biết làm thế nào “ Sao lại khóc? Không muốn lấy anh à? ”.

Lạc Y Sương lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi ra, giọng đầy ngèn ngẹn do khóc “ Anh nói em còn có thể không đồng ý sao? Anh nhìn xem đây là cái gì? Hức...hức đều là anh ức hiếp em ”.

Cô chìa tay đưa anh chiếc que thử thai hiện lên hai vạch đỏ chót, khiến Phương Hạo ngây người ra, lúc sau liền bật cười trong sung sướng.

“ Bà xã! Anh yêu em nhất ” Anh hôn lên khắp mặt mũi cô rồi cầm lấy tay cô đeo chiếc nhẫn vào, đoá hoa hồng cũng đưa cho cô.

Phương Hạo phấn khích vô cùng, hoá ra đây là cảm giác được biết vợ mình mang thai, lúc trước mang thai Khải Trạch cô giấu anh, bây giờ anh nhất định chăm sóc cô thật tốt.

Thấy anh tâm tình vui vẻ Lạc Y Sương cũng vui theo, anh đỡ cô ngồi xuống sofa, sau đó liền cúi đầu nhìn chiếc bụng nhỏ của cô rồi lại cười ngây ngốc như đứa trẻ được nhận quà vậy.

“ Bà xã! Anh muốn con gái ” Phương Hạo nhìn cô lên tiếng.

“ Anh còn phân biệt giới tính? Anh không thích con trai phải không? ” Lạc Y Sương đánh vào tay anh mắng.

“ Không có bà xã, sanh con trai anh sợ mất vợ lắm, anh không muốn ” Phương Hạo liền minh oan cho mình, rõ ràng anh không có ý đó, anh chỉ là sợ mất vợ thôi vậy mà cô cũng mắng anh. Vẻ mặt Phương Hạo uất ức như một đứa trẻ khiến Lạc Y Sương bật cười.

Cô hôn lên má anh một cái thì đột nhiên anh nhớ ra, nếu cô mang thai vậy tức là anh không được động vào người cô? Lại bị cấm túc sao? Anh chết mất, đột nhiên lại yểu xìu gương mặt xuống.

Từ ngày hôm đó Phương Hạo vừa vui vừa khổ sở, anh cho hẳng Khải Trạch ở nhà với ông bà, để thằng bé không quấy rầy mẹ nó.

Lạc Y Sương mang thai tính khí thay đổi rất thất thường khiến Phương Hạo thật sự không biết đường đỡ, lúc thì cô oà khóc như đứa trẻ vậy, lúc thì lôi anh ra đánh giải toả, lúc lại rất ngoan ngoãn nghe lời.

Vì vậy mà Phương Hạo đã lên mạng tìm hiểu về phụ nữ mang thai và cách chăm sóc, còn đặt mua cả đóng sách về đọc để tìm hiểu, nhiều hôm anh cảm thấy rất thương cô vì mang thai mà không thể ngủ ngon giấc, nữa đêm là giật mình vì tê chân, cũng vì thế mà Phương Hạo cũng tập cho mình thói quen, anh mỗi ngày đề bóp chân cho cô thoải mái dễ ngủ, cô giật mình thức giấc là oà khóc lên.

Phương Hạo bây giờ mới nhìn thấy được mang thai rất cực vậy mà lúc trước anh để cô một mình chịu đựng tất cả mà không có anh bên cạnh, anh thật sự hối hận vô cùng.

“ Bà xã! Anh yêu em ”

Trong tâm trí Phương Hạo, những suy ngẫm loé lên.

Gia đình anh và gia đình cô vốn thân thiết, lúc nhỏ anh hay cùng cô đưa xích đu, cùng cô đi công viên, nhớ có lần đi chơi anh không may suýt bị đuối nước là nhờ Lạc Y Sương cứu anh, nhưng về sau gia đình anh chuyển đi nơi khác không còn gặp lại, lúc anh ở trong bệnh viện tỉnh dậy thì đã cb xong hết rồi chỉ còn đợi một mình anh, từ đó anh rất ít gặp Y Sương khi gặp lại chính là lúc anh và cô kết hôn.

Cô là vì biết Mộc Đồng lợi dụng anh nên mới muốn kết hôn giúp anh tránh xa, nhưng anh lúc đó lại quá ngu ngốc quá cố chấp để cô khổ sở, tổn thương, cô mang bao nhiêu uất ức mà rời khỏi anh. Anh rõ ràng biết cô thích mình lại lợi dụng vào điểm đấy mà hành hạ cô, anh lúc trước chẳng hiểu sao lại có thể làm ra loại chuyện này.

Nhưng bây giờ dù trời có sập anh cũng sẽ bảo vệ cô, muốn chết thì anh cũng sẽ chết trước để sấp xếp ổn thoả rồi mới mang cô theo cùng, dù ở kiếp này hay kiếp sau anh đều muốn cô và anh mãi mãi không tách rời.

Lạc Y Sương mơ hồ nhớ lại những chuyện lúc trước.

Hình ảnh anh đưa xích đu cho cô, cùng cô đi dạo công viên, còn mua bánh cho cô, bao nhiêu ký ức tươi đẹp đó đều hiện lên trong giấc mơ của cô.

Từ nhỏ vốn dĩ đã muốn mau lớn lên để gã cho anh, lúc trước gã được rồi thì nhận ra hôn nhân đầy đau khổ, nhưng bây giờ khác rồi, trải qua bao nhiêu sóng gió như vậy, anh và cô cũng đường đường chính chính mà thật lòng yêu nhau, là vợ chồng với nhau, anh của hiện tại cũng thay đổi, bá đạo, chỉ muốn độc sủng cô cho riêng anh.

Hướng Dương Chung Thủy Luôn Hướng Về Phía Mặt Trời. Cô/ anh cũng vậy cũng sẽ bao dung mà tha thứ một lòng hướng về phía anh/ cô.

Hôn Nhân này là từ đầu không phải dành cho cô, nhưng hiện tại của cuộc hôn nhân này đã dành cho cô và anh, để cô và anh bên nhau lần nữa, nhất định sẽ trân trọng nó.

Bình Luận (0)
Comment