Hạnh Phúc Giữa Những Kẽ Tay

Chương 8

“Anh cả, em phát hiện người Nhật thật sự là rất biến thái nha!” Phương Trăn vừa giở giở tạp chí gì đó, vừa không nhịn được mà cảm thán, tiếng thở dài nghe đã biết cố ý lôi kéo sự chú ý của người khác, “Ai da! Thật là một dân tộc biến thái!”

“Em rốt cuộc muốn nói cái gì?” Phương Thiên buông tờ báo trên tay xuống, trừng mắt nhìn vẻ mặt tai quái của Phương Trăn, “Có phải em rảnh rỗi quá không? Anh không hiểu chuyện gì xảy ra với em. Quay về một tuần, không kè kè với “Quả Quả” của em đến biệt thự riêng mà lại ngày ngày ở đây, thoắt ẩn thoắt hiện dưới mắt anh. Em rốt cuộc muốn làm gì?”

“Ở nhà thì cũng được đi, lượn lờ trước mắt anh cũng được đi, em làm cái gì mà hăng hái tìm gia sư cho Tiểu Diệp, còn nói bổ túc cho em ấy về sau thi đại học? Em có biết Tiểu Diệp mới học xong lớp mười không? Em bắt em ấy hoàn thành gấp chương trình cấp ba là thế nào? Muốn cho em ấy mệt chết sao?”

Phương Trăn trề môi, nhìn Phương Thiên càng ngày càng kích động, mặt tỏ vẻ vô tội, hỏi, “Anh cả, anh chê em lắm chuyện phải không? Em bắt Tiểu Diệp đọc sách cũng là để tốt cho em ấy. Em ấy mới mười bảy tuổi, lẽ nào anh muốn nhốt em ấy cả đời ở Phương gia sao? Chẳng lẽ anh không thấy cách nghĩ như vậy của mình rất ích kỷ? Em ấy còn trẻ như vậy, anh hẳn là nên để em ấy biết một chút về thế giới bên ngoài, hưởng thụ một chút thời gian sung sướng trong trường đại học, kết giao vài bằng hữu. Anh cũng biết, thanh niên độ tuổi đó thích nhất là kết giao bạn bè. Tuy rằng em ấy mới học xong lớp mười nhưng em ấy rất thông minh. Nếu có thêm thời gian, bằng vào sức học đó, em đoán chương trình trung học ba năm, em ấy chỉ cần học ôn tại gia một năm là đủ. Đến lúc đó, cho em ấy đi thị đại học, cho em ấy hưởng thụ cuộc sống đúng như lứa tuổi của mình. Đây mới thực sự là vì em ấy. Sở dĩ thế nên em đi tìm gia sư cho em ấy. Nhà chúng ta không đến nỗi không chi trả được khoản này. Cha mẹ, anh hai, chị ba, chị tư đều không phản đối, vì sao anh hết lần này tới lần khác không đồng ý? Thực sự là kỳ quái! Tiểu Diệp ngày xưa vì gia cảnh khó khăn phải nghỉ học, anh cho là em ấy không muốn được đi học lại sao?”

” Vấn đề căn bản không phải ở chỗ này.” Phương Thiên tức giận đứng bật dậy, đi tới đi lui vài vòng.

“Thế vấn đề ở chỗ nào?” Phương Trăn xiên miếng dưa đưa lên miệng, cười hi hi hỏi.

“Vấn đề ở…” Phương Thiên oán hận lườm Phương Trăn.

Việc khiến anh tức giận không phải là vì Phương Trăn muốn cho Tiểu Diệp đi học tiếp mà là Phương Trăn nhúng tay vào vấn đề trông nom Tiểu Diệp. Trong cảm nhận của Phương Thiên, anh vẫn coi chăm sóc Tiểu Diệp là trách nhiệm của chính mình. Tất cả mọi việc của cậu phải do anh thu xếp. Anh đương nhiên sẽ cho Tiểu Diệp học gia sư, cho cậu đến trường, hết thảy mọi thứ, sắp xếp sinh hoạt của cậu. Đây là chuyện của anh – Phương Thiên. Bây giờ lại bị Phương Trăn cướp mất. Thế là thế nào?

Hết lần này tới lần khác Tiểu Diệp theo Phương Trăn không nghe lời anh. Bảo cậu không nên quá gần gũi với Phương Trăn, thế mà chỉ cần Phương Trăn vẫy tay một cái, Tiểu Diệp sẽ đỏ mặt, ngoan ngoãn đi tới. Chuyện này là thế nào?

Phương Thiên đương nhiên biết, nói về tuổi tác, ngoại trừ Lâm Quả, thì Phương Trăn suýt soát tuổi Tiểu Diệp nhất, nhưng khi nhìn Tiểu Diệp ngày càng gần gũi Phương Trăn, ngực anh như bị một cái gai đâm phải, khó chịu vô cùng.

Mà khó chịu vì cái gì? Chính Phương Thiên cũng không nói ra được. Đến bản thân mình còn không rõ đáp án thì làm sao có thể nói cho Phương Trăn? Vì sao Phương Thiên nghĩ là tức ngực? Tức ngực chính là tức ngực, nhưng một câu phản bác cũng nói không nên lời.

“Được rồi, anh cả. Không nghĩ ra thì tạm thời không nghĩ nữa.” Phương Trăn cười gian, vỗ vỗ vai Phương Thiên, “Vừa rồi em đang nói người Nhật biến thái, anh nhớ không?”

“Người Nhật biến thái hay không thì liên quan gì đến anh?” Phương Thiên chụp tay Phương Trăn, dữ tợn hỏi.

“Đương nhiên là có quan hệ.” Phương Trăn nheo mắt, nhìn Phương Thiên liên tục gật đầu, “Hơn nữa quan hệ rất lớn nha.”

“Em muốn nói cái gì thì nói mau đi.” Phương Thiên xoay lưng qua, khoanh tay trước ngực.

“Không phải là anh muốn nhận nuôi Tiểu Diệp sao??” Phương Trăn thở ra một hơi, cầm cái gì đó trong tay hướng về phía Phương Thiên vẫy vẫy, “Em mới phát hiện, hình như ở Nhật, nhận nuôi là có ý kết hôn đồng tính nha. Anh xem, Tiểu Diệp có biết điều này không?”

“Em nói cái gì?” Phương Thiên xoay người, bị Phương Trăn thả cho quả bom bất tỉnh luôn. Nhất thời không tỉnh lại nổi.

“Ai dà, anh vì Tiểu Diệp làm nhiều chuyện như vậy. Với tính cách của em ấy, lúc nào cũng nghĩ tốt cho người khác, có ân tất báo, nếu không thích anh chắc cũng không dám cự tuyệt đâu nhỉ!” Phương Trăn sờ sờ cảm, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm, “Thật đáng thương! Đúng là tránh mả lại ngã phải mồ nha. Ai dà, nói kiểu này, anh cả với bọn địa chủ thời xưa áp bức người ta bán vợ đợ con dường như không sai biệt lắm nha.”

“Em nói bậy bạ gì đó?” Phương Thiên quả thực bị Phương Trăn làm cho tức đến biến sắc mặt, “Anh có khi nào quá đáng như vậy? Anh mà là người hèn hạ như vậy sao? Em…Em nói bậy bạ với Tiểu Diệp lúc nào?”

“Em chỉ thuận miệng thôi. Anh cuống lên làm gì?” Phương Trăn quay đầu nhìn Phương Thiên như nhìn một kẻ cực kỳ bại hoại, đưa qua cho anh một chén nước, “Người không biết còn tưởng anh có tật giật mình.”

“Anh không có.”

“Không có là tốt nhất.” Nói đến đây, Phương Trăn nheo nheo mắt, “Anh lớn hơn Tiểu Diệp nhiều tuổi như thế. Nếu anh có ý này, người nhà Tiểu Diệp cũng sẽ không thích anh. Đến lúc em ấy lấy vợ sinh con, cùng người khác trải qua hạnh phúc chân chính, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến anh một chút. Nhớ về anh với những điều tốt đẹp. Có phải anh muốn vậy không? Phải không, anh cả?”

“Anh…” Phương Trăn thúc bách Phương Thiên một phen. Theo lý thuyết, hắn hẳn là nên gật đầu đồng ý mới đúng, thế nhưng, trong lòng luôn có một âm thanh khẩn thiết kêu không phải, không phải như thế. Rốt cuộc, có chỗ nào không đúng, xảy ra vấn đề gì rồi?

“A, không nói nữa. Quả Quả sắp tan học rồi. Em phải đi đón. Hay anh cả cũng mang hoa quả ướp lạnh cho Tiểu Diệp ăn một chút đi. Em ấy học lâu rồi, chắc cũng mệt.”

Phương Trăn cắt ngang câu chuyện, lượn như bươm bướm ra khỏi nhà, bỏ lại một mình Phương Thiên ngơ ngác nhìn quả dưa hấu trên bàn, trong đầu suy nghĩ lung tung.

“Tiểu Diệp sớm muộn gì cũng sẽ lấy vợ sinh con, cùng người khác trải qua hạnh phúc chân chính. Sau đó, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến anh một chút. Có phải anh muốn vậy không? Phải không, anh cả?”

Lời Phương Trăn nói cứ văng vẳng bên tai Phương Thiên. Đến khi anh tỉnh ra thì thấy mình đã bưng đĩa dưa hấu đứng trước cửa phòng Tiểu Diệp. Anh không đi vào mà chỉ lẳng lặng nghe động tĩnh bên trong.

Trong phòng, hình như Tiểu Diệp và gia sư đang tại nghỉ ngơi. Hai người thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái.

“Tiểu Diệp, em rất thông minh, học rất nhanh. Anh tin là chẳng bao lâu nữa, em sẽ vượt qua các bạn cùng tuổi.” gia sư của Tiểu Diệp là một thanh niên thanh tú, cười rộ lên có vài phần ngại ngùng giống Tiểu Diệp, rất hợp với cậu.

Đó cũng là một nguyên nhân khác khiến Phương Thiên khó chịu trong ngực. Cũng không biết Phương Trăn cố ý như vậy, hiểu rõ sở thích của Tiểu Diệp mà tìm cho cậu một người hợp ý như vậy. Hai điểm này làm cho Phương Thiên nhức cả đầu. Anh vô thức vểnh tai lên nghe lỏm cuộc nói chuyện bên trong.

“Em ngốc lắm. Là anh dạy dễ hiểu thôi.” Tiểu Diệp nhẹ nhàng cười. Xuyên qua khe cửa hẹp, Phương Thiên thậm chí còn nhìn thấy nụ cười xinh xinh trên môi cậu.

Cười đến vui vẻ như vậy, thực sự là…

“Con người em rất ham học, khả năng tiếp thu cũng rất cao. Chỉ cần chăm chỉ học, nhất định sẽ thi đỗ đại học hàng đầu.”

“Thật ạ? Em chỉ nghĩ về sau thi vào một trường gần nhà, mà còn không biết được không.”

Ngay cả nguyện vọng như thế cũng không nói với anh, lại nói cho người khác biết trước. Thật là quá….

Càng nghĩ, Phương Thiên lại càng cảm thấy đĩa hoa quả trên tay nặng trĩu.

“Chỉ cần em chịu khó, nhất định không có vấn đề.”

“Thật ạ? Vậy thì tốt quá.”

Lại là một nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Phương Thiên quả thực không nghe, không nhìn thêm nổi nữa. Anh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tiểu Diệp.

“Mời vào!” Tiểu Diệp vừa ngẩng đầu, thấy Phương Thiên bưng hoa quả đứng ở ngoài cửa, nhất thời vừa mừng vừa sợ, “Anh Phương, là anh ạ?”

Từ hôm ở nhà kính về, Phương Trăn tìm gia sư cho Tiểu Diệp, Phương Thiên cũng hết kỳ nghỉ đông. Hai người bọn họ tuy sống dưới một mái nhà nhưng cơ hội trò chuyện với nhau không được như xưa.

Cũng không biết Phương Trăn cố ý hay không mà đôi khi rõ ràng mắt thấy bọn họ sắp nói chuyện thì lại đột nhiên xuất hiện, xía ngang, lôi kéo Tiểu Diệp đi, không phải xem hoa lan thì cũng là học nấu cái gì đó cho Lâm Quả. Tuy chỉ có vài ngày ngắn ngủ nhưng đối với Tiểu Diệp mà nói, thật lâu quá chừng. Lúc này, nhận lấy đĩa dưa từ tay Phương Thiên. Đây là lần thứ hai cậu và Phương Thiên ở gần nhau trong vòng ba thước. Tiểu Diệp hài lòng đến mức tưởng như có loại lỗi giác trái tim mình hạnh phúc lẫn đau khổ ngấm ngầm.

“Đọc sách lâu vậy rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Phương Thiên đặt đĩa hoa quả lên trên cái bàn tròn, thản nhiên nói, “Chẳng mấy khi có chủ nhật nghỉ ngơi lại cắm đầu học thầy giáo. Thật vất vả quá!”

“Không cần khách khí. Anh Phương là bậc đàn anh, gọi Nhẫn Đông là được rồi.” Thanh niên tên Nhẫn Đông cúi đầu, bộ dáng xấu hổ giống hệt Tiểu Diệp. “Gọi em là thầy giáo, em không đảm đương nổi.”

“Nhưng cậu vốn là trợ giảng ở trường mà.” Phương Thiên nhàn nhạt cười, “Không quen nghe gọi là thầy thì không được.”

“Nhưng mà, anh Phương là đàn anh…” Nhẫn Đông càng nói thanh âm càng thấp. Đầu như sắp chạm đầu gối đến nơi. Dễ xấu hổ như vậy lại muốn làm giáo viên thực khiến người ta không nhịn được mà lo lắng. Chẳng trách Tiểu Diệp và cậu ta tâm đầu ý hợp đến thế. Tính cách thực sự là quá giống nhau.

Nghĩ tới đây, Phương Thiên rốt cuộc tìm ra cớ quay đầu lại nhìn Tiểu Diệp. Vừa thấy cậu còn cao hứng bừng bừng, thoáng cái đã giống như sương phủ, khuôn mặt trắng xanh, ngây ngốc nhìn Phương Thiên, trong ánh mắt tràn đầy nỗi chua xót đau khổ.

Nhưng vẻ mặt này, Phương Thiên chỉ thấy thoáng qua. Trong nháy mắt, Tiểu Diệp đã quay đầu đi tiếp tục xem sách. Một loạt động tác nhanh đến mức khiến cho Phương Thiên tưởng rằng chớp mắt đau lòng đó của cậu chỉ là ảo giác.

“Nghỉ ngơi một chút. Lát nữa đọc.” Phương Thiên đi tới phía sau Tiểu Diệp, e ngại có người ngoài ở đây nên không thể vô duyên mà sờ tóc cậu, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu, “Không phải em thích ăn dưa hấu nhất sao? Ngọt lắm đó.”

Trong sát na tay Phương Thiên chạm vào vai Tiểu Diệp, rõ ràng thân thể cậu đờ ra. Tiểu Diệp cũng không ngẩng đầu lên, trả lời Phương Thiên, “Không cần, em làm xong bài này sẽ ăn. Cảm ơn anh Phương.”

“Thế sao?” Phương Thiên nhẹ thở dài trong bụng, rút tay về.

Mới vừa rồi còn cười nói với Nhẫn Đông, bây giờ nhìn mình lại nói muốn làm bài? Vừa mới vài ngày mà đã bắt đầu ngại anh Phương làm vướng chân vướng tay sao? Phương Thiên tự giễu trong lòng. Nói cái gì mà thích anh nhất trần đời? Hiện tại chỉ sợ Phương Thiên này trong lòng Tiểu Diệp còn không bằng chậu hoa lan. Nghĩ đến đây, ngực Phương Thiên như bị dao đâm, rồi xát muối ớt lên. Đau đớn, xót xa muốn chết.

“Anh để ở đây. Lát làm bài xong thì ăn nhé.” Phương Thiên vừa nói vừa lui ra ngoài. thuận tay khép nhẹ cửa phòng Tiểu Diệp.

“Sao thế? Không phải là em vừa làm xong hết bài rồi sao?” Nhẫn Đông từ đầu đến cuối không biết chuyện gì xảy ra, hiếu kỳ cầm sách của Tiểu Diệp lên xem, bị một vết nước loang lổ làm cho giật mình, “Em…em khóc à? Không làm được bài sao?”

“Không phải thế!” Tiểu Diệp lấy tay gạt nước mắt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Hóa ra thầy và anh Phương học cùng trường ha.”

“Em khóc vì cái này à? Anh và anh Phương không có chuyện gì cả.” Nhẫn Đông sợ bị hiểu lầm, liên tục xua tay, vội vội vàng vàng giải thích, “Em đừng có hiểu lầm. Lúc Phương Trăn tìm anh đã nói rất rõ. Tuy em còn nhỏ tuổi nhưng xét về thân phận, em là “chị dâu” của nó. Hơn nữa, anh cũng có…có người…Em đừng hiểu lầm.”

“Thầy…”

“Vừa rồi anh còn ngạc nhiên vì sao hai người không nói được mấy câu, thái độ của em đã trở nên kỳ quái như thế.” Nhẫn Đông vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi, “Thì ra là em ghen ha?”

“Thầy…” Tiểu Diệp bị nói trúng tim đen, cúi đầu thấp như muốn đụng mặt bàn đến nơi, “Em không phải….Em…”

“Haiz, thật ra, tính cách của em và anh rất giống nhau. Thế nên anh hoàn toàn hiểu tâm trạng của em.” Nhẫn Đông vỗ vỗ vai Tiểu Diệp, nhẹ nhàng cười, “Người hướng nội chính là như thế. Có chuyện gì không thích cũng không nói với người khác, lại thích lén khóc một mình, tự chịu đựng tất cả. Thật ra, đôi khi nói ra cũng không phải không tốt hay tận thế đâu, mà ngược lại sẽ có hiệu quả không ngờ đó.”

“Nhưng mà ép buộc người khác thích mình không phải là bất công với người ta sao? Buộc người khác tiếp nhận tình cảm của mình chẳng lẽ sẽ không làm phiền người ta sao?”

“Người hiền lành lúc nào cũng sợ đầu sợ đuôi.” Nhẫn Đông nhẹ nhàng cười, đuôi mắt hơi nheo lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói, “Nhưng nếu em không thử, làm sao em biết cái em đưa cho người ta không phải cỏ dại mà là hoa tươi? Không thử, làm sao em biết em làm phiền người ta chứ không phải mang đến hạnh phúc cho họ? Chuyện tình cảm của em mà em còn không có lòng tin thì tốt nhất là em chuẩn bị tinh thần mà thất tình đi. Chỉ có thể len lén khóc một mình, đúng không?”

“Thầy…” Tiểu Diệp ngẩng đầu, nhìn vẻ tươi cười mang theo hạnh phúc của Nhẫn Đông, tựa hồ có thể lý giải vì sao Phương Trăn tìm người này đến dạy mình. Người dũng cảm xông pha như Phương Trăn làm sao hiểu được cảm giác mâu thuẫn trong lòng khi yêu một người. Vì thế mới mời một người biết từng bước tiến lên trong tình yêu đến khuyên giải và giúp đỡ cậu.

Nếu người có tính cách giống cậu đã tìm được hạnh phúc bằng cách từng bước tiến lên, đó sẽ là tấm gương cho cậu noi vào để có dũng khí đối diện với chuyện tình cảm này.

Chưa bao giờ Tiểu Diệp lại cảm kích tấm lòng của Phương Trăn đến thế!

“Cảm ơn anh, thầy giáo!”

“Nếu như có thể giúp em hiểu rõ vấn đề thì tốt rồi. Những lời này cũng là người khác nói cho anh biết. Người đó nói, đôi khi dũng cảm một chút, em sẽ gần hạnh phúc thêm một chút.”

“Đôi khi dũng cảm một chút, em sẽ gần hạnh phúc hơn một chút. Nhẫn Đông nói thế với em sao?” Trong nhà kính, Phương Trăn vừa cầm cái xẻng nhỏ trong tay vừa hỏi Tiểu Diệp, không nhịn được mà tự khen mình, “Anh quả nhiên là quá thông minh, tìm được gia sư chuẩn luôn ha. Giờ em định cảm ơn anh thế nào, Tiểu Diệp? Nếu em và anh cả thực sự thành đôi, chẳng lẽ em không thể thưởng cho anh thứ gì hay sao?”

“Em với anh Phương nào có nhẹ nhàng như vậy là có thể xong chuyện?” Tiểu Diệp thở dài, không tự tin nói, “Tuy rằng thầy giáo nói không sai, cũng gợi ý cho em rất nhiều nhưng hoàn cảnh của em với anh ấy không giống nhau. Hơn nữa, em làm gì có gì tặng anh năm?”

“Chuyện này sau tính. Anh chỉ em đáp ứng anh nếu như em và anh cả thành đôi, em sẽ cho anh cây hoa lan ba cho em hồi trước. Nói thật cho em biết, không phải anh lấy cho anh, mà là cho mẹ Quả Quả. Dạo này bà rất thích loại này. Ba thì keo chết đi được, chỉ biết có em. Đến lúc đó, em cho anh chậu lan coi như quà cảm ơn, được không?” Phương Trăn sớm có mưu đồ, rốt cục giấu đầu lòi đuôi.

Đáng tiếc Tiểu Diệp ngây thơ không để ý, nhất thời chưa phát hiện ra, còn mải suy nghĩ về lời đề nghị này. “Nhưng mà bồn hoa đó là của ba cho em. Nếu em cho anh thì thật không phải. Ba sẽ không vui nha.” Tiểu Diệp chăm chú suy nghĩ một chút rồi cho ra kết luận.

Thấy Phương Trăn có vẻ thất vọng, cậu mềm lòng nói thêm, “Hay là em xin ba cho anh một chậu? Để em hỏi ba nha? Anh đừng mất hứng như thế. Em nhất định sẽ nghĩ biện pháp xin ba đồng ý, được không?”

“Tiểu Diệp, em tốt nhất. Anh cảm ơn em.” Vừa nghe lời này, Phương Trăn mới rạng rỡ lên, “Anh biết mà, trên thế giới này, em là đứa bé thiện lương nhất đáng yêu nhất. Anh cả nhất định là tu nhân tích đức từ kiếp trước mới gặp được em. Em có lòng như thế, anh cả tuyệt đối không thể thoát khỏi bàn tay em. Bây giờ em yên tâm thổ lộ với anh ấy đi. Nếu như anh ấy không đáp ứng, em cứ quấn lấy anh ấy cho đến khi ảnh đáp ứng mới thôi. Chiêu này anh đã xài thử rồi, rất hiệu quả. Quả Quả nhà anh chính là bị anh quấn lấy. Nếu em muốn gạo nấu thành cơm với anh ấy…ờ ờ..sau đó anh sẽ nói bồi thêm vào với anh cả. Khẳng định anh ấy sẽ yêu em trung trinh trước sau như một.”

Vừa nghĩ tới âm mưu mình thiết kế bấy lâu sắp được thực hiện, Phương Trăn cực kỳ hưng phấn, miệng lưỡi lưu loát thuyết phục Tiểu Diệp, cũng không quản gương mặt cậu đã nóng bừng lên, vẫn tự biên tự diễn một tràng. Vì quá hưng phấn, khua chân múa tay loạn xạ, không để ý dẫm phải vật gì đó, “ối” một tiếng, nhào vào Tiểu Diệp, ngã xuống đất. Tiểu Diệp thân hình nhỏ gầy, Phương Trăn vóc người thon dài, hai người áp vào nhau, nhìn qua cực kỳ mờ ám.

“Hai người đang làm cái gì đó?”

Một tiếng quát vang lên, hai người đang ngã nằm trên mặt đất giật nảy mình.

Không kịp phản ứng, Phương Trăn đã bị người đó kéo lên, hung hăng ném sang bên cạnh.

“Anh cả, kích động gì mà ghê thế?” vừa xoa cánh tay bị đau, Phương Trăn vừa oán giận, “Nhìn cũng biết mà. Bọn em bị ngã sấp xuống. Chứ anh nghĩ bọn em đang làm gì?”

“Ngã sấp xuống? Ngã sấp xuống mà cả người anh đè lên em ấy sao?”

“Quả Quả?” Phương Trăn quay đầu, phát hiện người vừa nói chính là người mình không muốn nhìn thấy tình huống này nhất – Lâm Quả. “Không phải là em đang nói chuyện khai thác Tây Bộ gì gì đó với ba sao?”

“Nói cái đầu anh. Phương Trăn, tôi phát hiện da mặt anh thực sự là càng ngày càng dầy. Quấn quít lấy tôi còn chưa đủ, giờ lại xuống tay với cả bé trai nữa à? Anh có biết …hổ thẹn một chút không hả?” Lâm Quả nổi trận lôi đình, “Tôi đang không hiểu vì sao mấy ngày nay anh biết nghe lời như thế, không đến làm phiền tôi. Té ra anh vớ vẩn bên ngoài…A!”

“Quả Quả, em hiểu lầm rồi! Anh với Tiểu Diệp làm sao có chuyện gì. Anh quấn quít lấy Tiểu Diệp nhưng thật ra là vì em nha…”

“Vì cái đầu tôi á. Đừng có theo tôi nữa!”

“Quả Quả. . .”

“Đã bảo đừng có theo tôi, anh …”

” Quả Quả, chúng ta vào phòng nói chuyện. Ở đây nhiều người, anh không giải thích cho em hiểu được.”

“Anh thôi đi…”

Mắt thấy một đôi hoan hỉ oan gia đi xa dần, Phương Thiên quay đầu hỏi Tiểu Diệp bên cạnh, “Em không sao chứ?”

“Không. . . Không. . . ” Tiểu Diệp nhẹ nhàng lắc đầu, len lén nhìn Phương Trăn rồi nhanh chóng cúi đầu. Cậu vốn là người dễ xấu hổ, cúi đầu trốn tránh một hồi trong mắt Phương Thiên lại hiểu thành cậu đang thấp thỏm không yên khiến tâm tình của anh khó chịu tới cực điểm.

“Phương Trăn đã có Lâm Quả!”

“Dạ?”

Đột nhiên nghe được câu này, Tiểu Diệp sửng sốt nửa ngày, nỗ lực nghĩ nửa ngày vẫn chẳng hiểu ra sao.

“Anh nói Phương Trăn đã có Lâm Quả. Em đừng có tìm cách gì đó với nó nữa.” Phương Thiên tâm phiền ý loạn vội nói, cố đè ép hoảng loạn trong lòng. Anh gắng hít thở nhưng gần như lời nói đơn giản nhất cũng lộn xộn, “Ý của anh là em không thể thích Phương Trăn, em biết…”

“Không phải như thế. ” thấy hiểu lầm ngày càng lớn, Tiểu Diệp cố lấy dũng khí cắt đứt suy đoán lung tung của Phương Thiên, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nhẹ giọng giải thích, “Em và anh năm không phải quan hệ như thế.”

“Thế sao em gần gũi với nó vậy? Ngày nào cũng thì thầm to nhỏ. Bao nhiêu người như vậy mà chưa thấy em gần gũi thế với ai.” Hờn dỗi một ngày, cùng lắm là một tuần rốt cục bộc phát, Phương Thiên không mảy may phát hiện giọng điệu của mình đang rất giống một ông chồng ghen tuông.

“Đó là bởi vì…vì…” Tiểu Diệp ngẩng đầu nhìn Phương Thiên rồi lại cụp mắt. Cậu có mặt mũi nào nói cho Phương Thiên biết sở dĩ cậu và Phương Trăn gần gũi như thế hoàn toàn là vì Phương Trăn nói muốn giúp cậu có được Phương Thiên?

“Lẽ nào là bởi vì nó muốn lôi kéo em vào con đường kỳ quái gì đó?” với gia sư hôm nay chẳng hạn? Trong đầu Phương Thiên chợt hiện lên hình ảnh” Tiểu Diệp và Nhẫn Đông dưới sự tác hợp của Phương Trăn, ngày càng gần gũi… Hình ảnh này quả thực khiến Phương Thiên có cảm giác sắp phát điên không thể kiềm chế nổi. “Phương Trăn rốt cuộc muốn làm gì? Nó rốt cuộc…hai người rốt cuộc có mục đích gì không muốn người khác biết?”

Những lời này thật sự làm tổn thương Tiểu Diệp. Cậu ngẩng đầu. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Phương Thiên không chớp, hung hăng cắn chặt môi dưới, hồi lâu mới thốt lên.

“Thích một người không thể cho ai biết.” Gương mặt Tiểu Diệp trắng bệch như tờ giấy. Cậu hắn gắt gao nhìn thẳng Phương Thiên, hít sâu một hơi, bất chấp tất cả nói: “Mục đích của bọn em chính làoạnh. Bởi vì em thích anh, giống như anh năm thích anh Lâm Quả. Sở dĩ anh năm giúp em là vì em biết anh không thích em nhưng tại sao em không thể nói cho ai biết mục đích? Tại sao việc em thích anh lại đáng xấu hổ chứ? Tại sao, anh nói đi?”

“Em…” Phương Thiên quả thực được những lời này của Tiểu Diệp khai thông tư tưởng. Dùng hình ảnh ngũ lôi oanh đỉnh để hình dung tâm tình anh lúc này cũng còn là nhẹ. Cho tới bây giờ, ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ sự tình phát triển tới mức này. Anh chỉ biết đối xử tốt với Tiểu Diệp, thế nhưng tại sao muốn đối xử tốt với cậu, rồi về sau ra sao, anh chưa từng nghĩ tới.

Giờ này khắc này, Phương Thiên đột nhiên liên tưởng tới lời châm biếm Phương Trăn từng nói với mình, quả thực như tỉnh ra tư cơn mộng mị. Hết thảy mọi chuyện trước mắt trở nên rõ ràng, đáp án rành rành giấy trắng mực đen, thực sự là chuyện cực kỳ đơn giản dễ hiểu, đi một vòng lớn đột nhiên ngộ ra.

Tại sao phải đối xử tốt với Tiểu Diệp như vậy? Tại sao phải để ý trong lòng Tiểu Diệp mình xếp thứ mấy? Tại sao vì thái độ của Tiểu Diệp mà bực mình đến ăn cơm không ngon? Vì cái gì dù mình có đau lòng cũng không dám nặng lời với em ấy? Lý do rõ ràng rất đơn giản – là bởi vì thích.

Từ lúc nhìn thấy Tiểu Diệp lẻ loi một mình đứng đó, hình bóng ấy đã khắc sâu vào lòng. Giờ này khắc này, Phương Thiên đã hoàn toàn hiểu rõ, thậm chí còn nhớ rõ cái đêm mới gặp Tiểu Diệp về nằm mơ. Trong mộng là bóng người cô độc đứng dưới đèn đường. Cái bóng hắt dài trên đất.

Dường như trong một khắc kia, tim anh cũng đã hiểu, và cũng quyết định sẽ không bao giờ khiến cậu rơi nước mắt nữa, không bao giờ bị tổn thương nữa. Hết thảy mọi thứ đều chỉ có duy nhất một nguyên do – thích. Hóa ra, đã thích cậu ấy từ rất lâu rồi.

Quanh đi quẩn lại mới phát hiện ra, thậm chí là sau khi nghe Tiểu Diệp thổ lộ mới tỉnh ngộ. Trên thế giới này có người ngu ngốc, vô phương cứu chữa hơn mình hay sao?

“Hiện tại anh Phương đã biết. Dù sao, em đối với anh Phương chính là thích như vậy. Anh cũng không cần miễn cưỡng làm bất cứ chuyện gì. Nếu anh cảm thấy em ở đây khiến anh áy náy, em sẽ về nhà cũ ở. Nói chung…ưm…”

Đôi môi hồng phấn vì lo lắng mà nói liên hồi, rốt cục bị Phương Thiên ngăn chặn, bằng môi.

Hiểu ra vấn đề mình vốn là “Rắp tâm bất lương”, Phương Thiên có một loại khoái cảm dương dương đắc ý, hạ thủ tốc độ cực nhanh ngay cả chính anh cũng giật mình. Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt này, ngay từ lần đầu gặp gỡ, anh đã đặc biệt lưu tâm, xót thương màu tím tái vì lạnh của làn môi ấy. Hiện tại, rốt cục đã ngậm trong miệng, thưởng thức vị ngon tinh tế của nó, thực tuyệt vời không thể tả, vừa thơm vừa ngọt. Trong cuộc sống có vô số hương vị ngọt ngào, nhưng không gì sánh được mỹ vị tuyệt vời khi môi lưỡi giao nhau thế này.

Nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Diệp đang nhũn cả tay chân, đầu cậu lẳng lặng dựa vào lồng ngực, trên mặt Phương Thiên nở một nụ cười mỹ mãn, “Anh đúng là đại ngốc. Cảm ơn Tiểu Diệp đã yêu thằng ngốc này. Thật ra, tên ngốc này cũng thích em, rất rất thích em, thích kiểu đó đó…”

“Anh Phương?” Tiểu Diệp ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt dịu dàng tươi cười của Phương Thiên, lòng tràn đầy nghi hoặc nhìn anh. “Anh…”

Phương Thiên nắm chặt tay Tiểu Diệp, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cậu, khẽ thở dài, ôm đầu Tiểu Diệp vào ngực, “Thế mới nói anh ngốc. Nếu không có em nói cho anh biết, anh căn bản không biết tình cảm đối với em hóa ra gọi là thích. Em xem anh có ngu dốt không? Anh nghĩ có lẽ từ lần đầu nhìn thấy em, anh đã thích em rồi. Ấy thế mà anh tuyệt nhiên không hiểu, không hề nghĩ đến vấn đề này. Em thất vọng với anh sao? Anh đối với em tốt như vậy, thực ra nguyên nhân rất không đơn thuần. Tuy trước đây anh không nghĩ như thế nhưng trên thực tế anh đã có “dã tâm” với em. Anh cũng đã nghĩ như thế không thể gọi là một người tốt. Anh như thế em cũng thích sao? Em còn trẻ như vậy, chỉ là cảm xúc thoáng qua, có lẽ chỉ là muốn báo ân, anh nói…”

Vốn dĩ phải thổ lộ, cũng không biết chuyện gì xảy ra mà Phương Thiên nói thành lung tung hết cả. Trên cái thế giới này đại khái không có người đàn ông nào không biết ngon ngọt như anh.

Nhưng nghe một tràng chẳng ra đâu vào đâu như t hế, nước mắt Tiểu Diệp lại rơi xuống như mưa. Cậu vươn tay, nhẹ nhàng che cái miệng đang nói không ngừng của Phương Thiên, không cho anh nói tiếp, dịu dàng mở miệng: “Anh Phương, em hiểu, em hiểu. Bất kể anh là người như thế nào, bất kể anh đối xử với em tốt xuất phát từ mục đích gì, em vẫn thích anh. Anh là người tốt cũng tốt, là người xấu cũng tốt. Trong lòng em, anh Phương là anh Phương. Trên thế gian này, em chỉ yêu mình anh. Em biết em thích anh như thế nào, không phải là báo ân, lại càng không phải rung động nhất thời. Em biết rõ mình đang làm gì. Em đang rất hạnh phúc. Em quả thực không thể tin được mình sẽ hạnh phúc như vậy. Em đã sớm quyết định, dù anh Phương không thích em, em cũng sẽ yên lặng thích anh, vẫn tiếp tục như thees. Vậy nên anh đừng hoài nghi em, có được không?”

“Tiểu Diệp. . .”

Chắc chắn rằng, không một người đàn ông nào trên đời nghe một phen bày tỏ như vậy lại không cảm động, huống chi người nói lại là người mình thích.

Phương Thiên ôm thân hình nhỏ nhắn trong lòng, tưởng như hòa lẫn người đó vào với mình. Ngoại trừ chăm chú ôm Tiểu Diệp ra,

anh quả thực không biết mình còn có thể làm tiếp những gì. Trong thời khắc này, mọi ngôn ngữ đều trở nên vô lực, mọi động tác đều trờ thành thừa thãi. Chăm chú người trước mắt, nồng nhiệt trong ngực, nơi da thịt chạm nhau truyền nhau xung động – xung động của trái tim.

“Anh cả, đêm qua anh và Tiểu Diệp rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không nên lừa bà mối này nha. Cả tối qua không thấy hai người về phòng, nhất định là mải nói chuyện yêu đương đến quên thời gian rồi.” Tuy không thể che hết vết thâm trên mắt, Phương Trăn vẫn cười đắc ý như mọi ngày: “Không ngủ một đêm mà tinh thần vẫn sảng khoái thế kia, nhất định là xảy ra chuyện tốt. Nói em nghe chút coi!”

Toàn bộ người trên bàn ăn vì câu nói của Phương Trăn mà đồng loạt ném ánh mắt về phía Phương Thiên.

Phương Thiên vừa trấn định cầm lấy hai cái bánh quẩy, một chén cháo hoa và mấy đĩa rau nhỏ đặt vào khay vừa bày ra vẻ mặt rất không cho là đúng trả lời Phương Trăn: “Em soi mói chuyện của anh và Tiểu Diệp làm gì? Nếu anh không đoán sai, đêm qua, hẳn là em phải giải thích với Quả Quả nhà em chuyện đã xảy ra? Không biết “quá trình giải thích” và cái mắt bầm tím của em có quan hệ hay không?”

Những ánh mắt mới rồi còn nhất tề nhìn Phương Thiên giờ đã đồng loạt chuyển hướng sang Lâm Quả đang suýt bị sặc cháo và Phương Trăn mặt đỏ hựng.

“Anh cả, sao anh có thể như vậy cơ chứ?” Phương Trăn vừa thẹn vừa gấp, tức giận đến vung loạn hai tay.

Phương Địa tà tà húp cháp, khe khẽ thở dài rồi lắc lắc đầu vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của Phương Trăn: “Lẽ nào em không biết đây là truyền thống nhà ta? Đàn ông khi yêu sẽ biến thành mạnh mẽ. Em quên hồi em mới quen Lâm Quả cũng vèo cái hóa thành lão hổ à? Anh cả đang đang biến thân, em chọc vào ảnh làm gì?”

“Em cũng chỉ là hỏi thăm thôi mà. Đúng là qua cầu rút ván, không biết người ta tốn bao nhiêu công sức đả thông tư tưởng hai cái đầu gỗ đó, xém chút nữa bị Quả Quả hiểu lầm. Kết quả bọn họ đối với em như vậy đấy. Đúng là vừa vào động phòng đã vứt bà mối qua tường mà. Thật quá đáng!” Phương Trăn nhăn nhó, chỉ thiếu điều nhào vào lòng Lâm Quả tìm kiếm sự an ủi.

“Em tưởng anh không biết em chắc?” Phương Địa không cho là đúng, lắc đầu: “Em ngắm trúng chậu lan của Tiểu Diệp cũng không phải ngày một ngày hai. Anh chỉ nghe nói con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Không ngờ con trai cũng chỉ hướng về nhà chồng nha.”

“Anh hai, anh mà còn nói thêm… đừng trách em trở mặt nha.” Phương Trăn đã chịu không nổi, hơi nheo mắt lại, quay sang Phương Địa, mắt lộ hung quang: “Em còn cần nhờ đến Tiểu Diệp, chứ với anh thì không cần nể nang gì đâu nhá.”

“Anh hiểu rồi, hiểu rồi. “Phương Địa giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng: “Anh cũng không dám trêu chọc em. Coi như anh chưa nói gì, được chưa?”

“Mấy đứa vừa nói gì, ba mẹ nghe không hiểu?” Cha Phương và mẹ Phương ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, cùng kêu lên hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Không phải chỉ là Tiểu Diệp không xuống ăn sáng thôi sao? Thế nào mà nghe mấy đứa nói lại thành kỳ quái như thế?”

” Mẹ, ba, hai người vẫn chưa rõ sao?” Mãi mới thấy Phương Viên và Phương Lăng lên tiếng, lắc đầu: “Anh Thiên nhà mình coi như vẫn ở đây, Tiểu Trăn thì sẽ gả đi đi, vậy nên Tiểu Diệp nhà của chúng ta là thành hòa.”

“Hả?” Cha Phương, mẹ Phương nghe mà như lọt vào trong sương mù: “Hòa là sao?”

“Ba mẹ mắt kém quá đi. Bọn con đang nói anh cả và Tiểu Diệp là một đôi, là một đôi rồi.”

“Hả?” Lần này không riêng cha Phương và mẹ Phương, ngay cả vú Trương đang ở phòng bếp cũng đồng thời há hốc miệng, vẻ không tin nổi.

“Mẹ, ba, hai người cũng không cần quá thất vọng. Muốn có cháu nội bế… Không phải là còn có con sao?” Phương Địa chậm rì rì đặt bát xuống, nhẹ giọng cười nói: “Từ nay về sau, ba mẹ nhớ đối xử tử tế hơn với thằng con cha không thương mẹ không xót này nha. Bởi vì dòng dõi nhà họ Phương nghe chừng chỉ còn mỗi con đây có thể duy trì thôi.”

Bầu không khí trong phòng ăn khác hẳn trong phòng Tiểu Diệp. Giờ này khắc này, căn phòng cậu tràn đầy yêu thương dịu dàng.

Phương Thiên ngồi ở đầu giường, sung sướng nhìn Tiểu Diệp húp cháo. Trong ánh mắt anh, vẻ cưng chiều gần như có thể khiến người ta nhìn vào mà say ngất luôn: “Ăn cháo xong thì ngủ một giấc. Đều tại anh đêm qua quá kích động, bế em suốt cả tối, hại em cả đêm không ngủ. Mệt không?” (Xin lỗi nhưng editor nhịn không nổi mà phải nói câu này: anh bế mà không làm gì thật hả? Không thể tin nổi.)

“Em không sao. Ở cùng một chỗ với anh, em rất vui. Quả thực không biết thời gian qua nhanh như vậy.” Tiểu Diệp le lưỡi, san cháo trong chén ra đút cho Phương Thiên ăn: “Em còn không phát hiện trời sắp sáng.”

“Anh cũng vậy.” Phương Thiên hôn nhẹ lên trán Tiểu Diệp, dịu dàng nở nụ cười: “Cảm giác cùng nhau ngắm mặt trời mọc cũng không tệ ha?”

“Đúng vậy.” Tiểu Diệp cũng cười, một tay bát, tay kia nhẹ nhàng kéo tay Phương Thiên: “Em nói vậy không phải là để giữ anh lại không làm việc khác đâu. Nhưng mà em thực sự được ở cùng anh một chỗ mỗi phút mỗi giây đều thật vui vẻ, thật hạnh phúc.”

“Bé ngốc!” Phương Thiên nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai mềm mại của Tiểu Diệp vừa ôm cậu vào lòng: “Anh cũng vậy. Anh cũng vậy.”

“Anh cũng ngốc. Đại ngốc.” Tiểu Diệp cười khẽ một tiếng, hơi giãy khỏi lòng Phương Thiên, xòe bàn tay ra trước cửa sổ, hứng lấy ánh mặt trời, nói: “Trước đây, em và bác sĩ từng nói chuyện với nhau. Em chẳng đòi hỏi quá nhiều. Nếu như ai ai cũng hạnh phúc như lời họ nói…Thì em chỉ muốn một chút thôi, tựa như ánh sáng mặt trời lọt qua kẽ ngón tay. Chỉ một chút hạnh phúc đó là đủ rồi. Thế nhưng, hiện tại anh cho em nhiều như vậy, nhiều hạnh phúc như vậy, em thật không biết phải cảm tạ anh thế nào. Tuy em biết nói vậy là rất ngốc nghếch nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết. Cảm ơn anh, anh Phương. Cảm ơn anh tiếp nhận tình cảm của em. Cảm ơn anh cho em nhiều hạnh phúc như vậy.”

“Ngốc! Biết rõ nói như vậy là rất ngốc vậy mà còn cố nói.” Phương Thiên kéo Tiểu Diệp lại, ôm cậu trong ngực mình, giơ bàn tay xương xương của cậu lên, hôn vào lòng bàn tay, rồi hôn từng ngón từng ngón tay. Sau cùng, anh đưa bàn tay ấy lên đón ánh mặt trời, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Nếu em chỉ cần hạnh phúc giữa những kẽ tay… Vậy thì hãy mở tay ra… Em sẽ thấy vô hạn hạnh phúc rơi xuống, đúng không nào?”

Lại một lần nữa môi tìm đến môi, triền miên quấn quít. Ánh mặt trời lẳng lặng chiếu lên hai người. Cả căn phòng ngập tràn ấm áp, ngập tràn ý nghĩ yêu thương.

Ngoài cửa sổ, khắp nơi sự sống sinh sôi. Mùa xuân tới rồi. Vậy hãy để chúng ta yêu thương thật yêu, nha!
Bình Luận (0)
Comment