Chương 100
Một năm sau, hợp đồng 5 năm của Trần Tĩnh với đài phát thanh thành phố N hết hạn, trong đài có cải tiến, không hợp tác nữa, Thẩm Xuân Hiền hy vọng Trần Tĩnh có thể trở về thành phố D hợp tác với ông, cùng điều hành đài phát thanh thành phố D.
Trần Tĩnh nói ý định của Thẩm Xuân Hiền cho Tiêu Yến Tranh, bị Tiêu Yến Tranh bác bỏ:
“Năm ngoái, trước khi anh tới thành phố N, ba mẹ đã hạ chỉ: Nếu không đưa được em và con về thành phố D, anh cũng không cần phải về. Hôm nay anh đã hoàn thành được ý chỉ của hoàng thượng, có thể quay về phục mệnh nhị lão. Phụ hoàng cùng mẫu hậu đã có ý định thoái vị, anh có hy vọng lên ngôi trở thành tân quân của Tiêu thị đế quốc, em là Hoàng hậu nương nương của anh, có lẽ phải khổ cực tiếp nhận công việc của mẫu hậu, sợ rằng chúng ta không có thời gian để làm việc cho người khác”
“Cái gì? Để em tiếp nhận công ty của mẹ á? Em… em… nhỡ em làm hỏng thì làm thế nào?”
Đùa gì thế, để cô điều hành một công ty nho nhỏ về phát thanh thì còn được, chứ của mẹ chồng là tập đoàn Ngôn thị đó, cô làm thế nào ở đó? Nhỡ làm ăn thua lỗ, cô chính là tội nhân của Tiêu gia.
Tiêu Yến Tranh ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, nhanh chóng trấn an nỗi lo của cô:
“Em rất giỏi, xuất thân từ nhân viên nghiệp vụ cơ bản mà vươn lên thành quản lý xuất sắc. Công ty của em mỗi năm lời 120 vạn, em còn nghĩ là nhỏ sao? Năng lực của em hoàn toàn không có vấn đề! Hơn nữa ở tập đoàn đã có sẵn các quy định, chế độ, so với lúc em bắt đầu khởi nghiệp tay trắng đã dễ dàng hơn. Em chỉ cần xem báo cáo, nắm chắc phương hướng, thích ứng đốc thúc quản lý các bộ phận là được, còn có anh nữa mà”
“Anh thật sự cảm thấy em làm được à?” Trần Tĩnh vẫn không đủ tự tin.
Tiêu Yến Tranh khẽ đẩy cô ra một cúi, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm trang: “Dĩ nhiên! Nếu như em còn không được thì có ai được?”
“Ha!” Trần Tĩnh bật cười: “Cái miệng này ngày càng ngọt nhe!”
“Đó là bởi vì em xứng đáng để anh nỗ lực dỗ dành! Nếu không phải sợ em tức giận, anh cũng muốn dỗ em giống như Qua Qua”
“Ba, con muốn ăn trái cây”, Trần Tĩnh bắt chước giọng của Qua Qua.
Tiêu Yến Tranh cảm thấy toàn thân tê dại, hung hăng hôn cô: “Em còn như vậy, anh sẽ ăn thịt em trước!”
**
Chờ sau khi Trần Tĩnh thu hồi toàn bộ tiền ở thành phố N, hoàn tất mọi công việc, một nhà ba người bọn họ quay về thành phố D.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Chấn Bang cùng Ngôn Thục Thanh, Tiêu Yến Tranh và Trần Tĩnh đồng ý dọn về ở trong biệt thự. Một mặt, hai ông bà muốn được sống cùng cháu trai, mặt khác, một nhà sống cùng như vậy rất náo nhiệt, ngay cả bữa cơm cũng nhiều màu sắc, khiến người ta phải ăn nhiều hơn một chút.
Ngôn Thục Thanh âm thầm nói với Tiêu Yến Tranh: “Các con cứ yên tâm dọn tới ở, mẹ với ba ở lầu một, hai lầu bên trên là của các con, muốn ở thế nào thì ở, chúng ta đảm bảo không đi lên quấy rầy”
Tiêu Yến Tranh lần đầu tiên có cảm giác, không phải mẹ lúc nào cũng là một nữ cường nhân chỉ có công việc, mà còn rất đáng yêu.
Tống San San hạ chỉ cho Trần Tĩnh thu xếp mọi thứ xong phải mang con nuôi đến gặp cô.
“Ôi yêu yêu yêu, tớ muốn yêu anh bạn nhỏ này quá!” Từ lúc Qua Qua bước vào cửa, Tống San San ôm nó không buông, tiểu soái ca rất bất đắc dĩ:
“Mẹ nuôi, nam nữ khác biệt, nữ nhân không thể quá chủ động”
“Ha ha ha……”
Tống San San cười gần chết: "Tiểu tử này, con học những lời này ở đâu ra? Con gái không chủ động, làm sao có thể đuổi được con trai?”
Trần Tĩnh liếc bạn thân một cái: “Cũng lớn rồi mà còn nói năng lung tung, không được dạy hư con trai tớ”
“Ha ha ha… Yên tâm đi, nhìn xem tớ dạy mẹ của con nuôi tốt như thế nào, khẳng định con nuôi cũng không kém!”
“Thôi đi, cậu đừng có dạy con tớ trở thành hoa hoa công tử, sau này không có cô gái nào muốn là nguy đó”
“Sao có thể chứ, nếu không thì để tớ sinh một đứa con gái rồi gả cho con nuôi được không? Ổn luôn đúng không nào?” Tống San San tiếp tục chọc ghẹo Tiểu Qua Qua đáng thương.
“Cái gì? Nhìn có vẻ như cậu đã tìm được ba cho con gái cậu rồi à?” Trần Tĩnh cảm giác như không phải Tống San San chỉ tuỳ tiện nói cho xong.
“A… a a, làm gì có, cậu đừng có suy nghĩ nhiều” Tống San San ngượng ngùng cười cười, lấp liếm cho qua, trong lòng thấy rất phiền! Bạn thân vừa quay về, tốt nhất đừng làm phiền cô ấy, để mình suy nghĩ thêm chút nữa.
“Này, nếu cậu thật không có mục tiêu nào, tớ sẽ bảo Tiêu Yến Tranh để ý ở công ty anh ấy xem. À đúng rồi, mấy hôm nữa tớ cũng đi làm ở Ngôn thị, bên đó hẳn có không ít thanh niên tài giỏi đẹp trai, tớ cũng sẽ để ý giúp cậu, yên tâm, đảm bảo đều là con nhà giàu đẹp trai!”
**
Ngôn Thục Thanh vừa đưa Trần Tĩnh đến học cách quản lý ở tập đoàn, vừa thương lượng cùng con trai và con dâu, thừa dịp bây giờ bà chưa giao toàn bộ tập đoàn cho con dâu, bọn họ có nên có thêm một đứa nữa không?
“Mẹ thấy Tiểu Tĩnh cùng em trai lớn cùng nhau làm bạn lớn lên, sau này khi ông bà không còn nữa, có 2 đứa chăm sóc nhau tốt biết bao! Nếu hồi đó Tiểu Tranh có một anh chị em để bầu bạn, có lẽ tính tình nó đã không như thế”
Thật ra thì vấn đề này Tiêu Yến Tranh và Trần Tĩnh cũng đã bàn với nhau, bọn họ đã không ngừa thai 2 tháng qua, chờ xem duyên phận của bé thứ hai như thế nào.
Cuối cùng 3 tháng sau, Trần Tĩnh cảm thấy cơ thể khang khác, tự mua que thử, quả nhiên 2 vạch.
Sáng sớm, Tiêu Yến Tranh muốn vào phòng vệ sinh, đột nhiên cánh cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra làm hắn giật mình, mọi mơ mơ màng màng trong đầu lập tức biến mất, trước mắt hắn xuất hiện 2 vạch đỏ.
Giống như đoạn phim quay chậm trên TV, đôi mắt hơi trũng của hắn mở ngày càng lớn, ánh mắt mới tỉnh ngủ chưa kịp thích ứng với bóng đèn trong nhà vệ sinh, có chút cay cay, phải chớp chớp vài cái mới xác nhận, không sai, đúng là 2 vạch!
Người đàn ông giơ tay nhẹ nhàng ôm người phụ nữ vào ngực, hôn lên tóc, gáy, má cô.
“Chúc mừng mẹ bé thứ hai!” Hắn thì thầm vào tai cô.
“Chúc mừng ba bé thứ hai!” cô dịu dàng đáp lại.
Hắn đưa một tay chạm vào cái bụng phẳng lì của cô, sau đó kéo cô vào lòng, ôm lại ôm, cảm thấy ôm thế nào cũng không đủ, chỉ muốn cứ ôm cô mãi như vậy, muốn cô trở thành một thể với hắn.
“Lát nữa nói với ba mẹ, rồi anh đưa em tới bệnh viện kiểm tra. Sau này anh sẽ cố gắng thu xếp nhiều thời gian hơn cho em và con, anh phải bù đắp tất cả những gì còn thiếu trước đây cho em”
Tiêu Yến Tranh từng có kinh nghiệm với phụ nữ mang thai, hoàn toàn hiểu những cảm xúc và tâm lý phức tạp ngoài tầm kiểm soát của phụ nữ khi mang thai, cho nên hắn càng cảm thấy có lỗi khi để Trần Tĩnh phải chịu đựng một mình lúc mang thai Qua Qua, nhất là còn lại phải xem scandal của mình và vợ cũ bay đầy trời. Hắn thật hối hận lúc đầu vì sao lại để cho đoàn đội làm những việc đó, hắn nên kiên trì đến cùng mới phải. Nhưng bây giờ có nói ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả, giờ phút này tranh thủ mọi thời gian ở bên cô ấy mới là sự bồi thường tốt nhất.
Trên bàn ăn sáng, Tiêu Yến Tranh công bố tin này với mọi người, tất cả náo nhiệt như nồi cháo đang sôi.
“A, tốt quá! Tiểu Tĩnh, chuyện công ty cứ để đó cho mẹ, con không cần phải lo! Tiểu Tranh, hôm nay con không cần phải đến công ty, đưa Tiểu Tĩnh đến bệnh viện, để lát mẹ gọi cho dì Lục, con tìm đến bà ấy cho yên tâm”
Nói xong Ngôn Thục Thanh mới cầm đũa gắp đồ ăn, vừa được một miếng nhỏ, bà đã sốt ruột đứng dậy: “Ai, không chờ được, để mẹ gọi điện thoại luôn!”
Cuối cùng vẫn là Tiêu Chấn Bang trầm ổn, một tay nắm tay vợ kéo ngồi xuống ghế: “Em ăn trước đi đã, lúc này lão Lục hoặc đang bận bịu chuẩn bị đi làm, hoặc đang lái xe trên đường đi làm, em gọi điện thoại được à? Chờ cô ấy đến bệnh viện em gọi vẫn còn kịp, còn có thể dặn dò thêm mấy câu”
Ngôn Thục Thanh suy nghĩ một chút: “Ừ, vẫn là anh cân nhắc chu đáo, em đúng là phải dặn cô ấy mấy câu”
Trần Tĩnh cùng Tiêu Yến Tranh không nói gì, vừa ăn vừa cười.
Ngồi giữa ông bà nội, thấy mọi người nói qua nói lại, Qua Qua không nói câu nào, cuối cùng cũng đến lượt nó lên tiếng. Lúc ba vừa nói mẹ có thai, nó đã muốn hoan hô, nhưng mẹ dạy: Người lớn nói chuyện, con nít không được tuỳ ý chen ngang, không lễ phép, vì thế nó phải nhịn lại.
“Mẹ, có phải con sẽ có em trai em gái đúng không?” Đứa nhỏ không giấu được phấn khích, đôi chân nhỏ đá đung đưa dưới gầm bàn.
“Ôi, xem kìa! Chúng ta đúng là sắp có em trai em gái! Con thích em trai hay em gái hơn?” Ngôn Thục Thanh rất vui, cúi người hôn cháu trai một cái.
Qua Qua mắt sáng rực: “Em trai em gái con đều thích! Mẹ yên tâm, con sẽ giúp mẹ chăm sóc em thật tốt, con là anh mà!”
Mọi người trong nhà đều vui vẻ với đứa nhỏ đáng yêu này.
Ăn sáng xong, Tiêu Yến Tranh cùng Trần Tĩnh đưa Qua Qua đến vườn trẻ trước rồi đến bệnh viện phụ sản.
Tiêu Yến Tranh nhạy bén phát hiện người phụ nữ của mình có chút bất an.
“Thế nào? Không thoải mái à?” Hắn nhất thời khẩn trương.
“Không… không có”
Cơ thể Trần Tĩnh không khó chịu, nhưng trong lòng cô khó chịu. Cô nhớ tới những gì mình phải trải qua khi tới bệnh viện phụ sản trước đây, đó là nỗi đau lớn nhất cô từng có trong suốt 30 năm cuộc đời! Chính vì lần đó mà cô phải xa rời người mình yêu, cảm giác cuộc sống thật vô vọng, bây giờ phải đến lần nữa, đây có phải là phản xạ có điều kiện không?
Trong bãi đậu xe của bệnh viện, Tiêu Yến Tranh nắm bàn tay mềm mại như không có xương của người phụ nữ, bàn tay hơi lạnh, không có chuyện mới là lạ!
“Ài!” Tiêu Yến Tranh thở một tiếng thật dài, khiến cô gái nhỏ kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
“Người ta nói phụ nữ có thai ngốc nghếch trong 3 năm, em vừa có bầu đã ngốc rồi, 3 năm, làm thế nào bây giờ, không phải ngốc 1 năm mà tận 3 năm! Ôi!”
Trần Tĩnh rút tay ra, đập cho người đàn ông một phát: “Nói lăng nhăng gì đấy, anh mới ngốc!”
Tiêu Yến Tranh nhẹ cười, khẽ vuốt mặt cô: “Em không ngốc, thế em thấy chồng em ngốc à? Rõ ràng trong lòng em có chuyện mà không nói với anh, hai chúng ta ai mới ngốc? Em có chuyện không nói, anh sẽ lo lắng, em có biết không?”
“Em…”