Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 37

Nhữ Dương vương ở trước cảnh đẹp bên bồn hoa cúc, thấy được người mà hắn tìm kiếm bấy lâu, thanh đạm như cúc, giống như cốc u lan yên tĩnh nở rộ, không giống Nhàn Nương sắc bén mũi nhọn, Triệu Dật Thanh nhìn chằm chằm người trước mặt đang nhẹ nhàng ngửi hương hoa.

Hắn không phải là tên vô sĩ đường đột tiếp cận mỹ nhân, cũng vì thể diện của Nhữ Dương vương, khiến hắn không thể bước đến bắt chuyện.

Hắn nhìn một hồi, bả vai rộng lớn xoay động một chút, phân phó tên tùy tùng đang ở bên cạnh:

- Đến hỏi rõ nàng là ai, có phải là muội muội của vương phi?

- Dạ!

Minh Yên luôn đi theo bên người Triệu Dật Thanh, đối với Triệu Dật Thanh hết sức trung thành.

Nhữ Dương vương xoay người rời đi, vì thể diện hắn sẽ không tiếp cận Trinh Nương, mà quay về Lạc Ngọc Đảo luyện chữ, một lúc sau Minh Yên trở về, bẩm báo:

- Là thứ xuất tiểu muội muội của vương phi, nàng tên là Trinh Nương, cùng Lâm phu nhân đến vương phủ thăm hỏi vương phi, còn có một đích nữ thất tiểu thư đang ở trong đình hóng mát, ngắm phong cảnh gọi là Huệ Nương.

Nhữ Dương vương đang viết chữ trên giấy Tuyên Thành, hắn nhớ lại lời Nhàn Nương nói, Huệ Nương gả vào vương phủ làm kế thất vương phi, còn người hắn ngẫu nhiên nhìn thoáng qua ở Vạn Phật là Trinh Nương, viết xong nét cuối cùng, Triệu Dật Thanh nhìn giấy Tuyên Thành, than nhẹ:

- Trong mộng tìm người trăm ngàn cách, người nọ lại ở chổ đèn đuốc suy tàn.

(Yul: tìm mọi cách không thấy cuối cùng lại gặp được)

Tìm được nàng, Nhữ Dương vương giống như thời thiếu niên xúc động vài phần, nhiều năm rèn luyện trầm ổn lại có cảm giác xúc động như vậy, hỏi câu rất hiếm khi hỏi:

- Thân mình vương phi thế nào?

- Không tốt lắm, nghe thái y nói, chỉ có thể chống đỡ qua năm nay.

Thần sắc Triệu Dật Thanh hơi tiếc hận, hắn cùng Nhàn Nương từng có những ngày ân ái, lúc tân hôn, khi Nhữ Dương vương phủ không có phú quý như bây giờ, bọn họ khắng khít gắn bó, tình nồng ý đậm hoa tiền nguyệt hạ.

Lúc đó hắn đối với Nhàn Nương có chút mơ hồ không nhớ rõ, chỉ khắc sâu trong lòng hắn là một đôi mắt phượng uy nghi vĩnh viễn khônh chịu thua.

『Thanh ca chỉ cần để ý chém giết trên chiến trường, mọi chuyệm trong vương phủ hãy giao cho ta xử lý, Nhữ Dương vương phủ ở trong tay chúng ta chắc chắn phục hưng.』

Lúc trước hắn cũng hào hùng vạn trượng, cũng có cảm động, đem vương phủ phó thác cho nàng, nhưng nàng như thế nào đối đáp tín nhiệm của hắn.

Ham hưởng lạc, kiêu ngạo ngang ngược, hắn đều cố gắng nhẫn nại, nhưng hắn sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho Nhàn Nương luôn luôn can thiệp vài chuyện của hắn, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho Nhàn Nương cùng tham quan cấu kết, vì mậu dịch trên biển tham ô hơn mười vạn lượng bạc.Triệu Dật Thanh bưng lên chén trà chu tử mạ vàng, uống một ngụm cực phẩm hồng bào, dựa lưng vào đệm do thiên hạ đệ nhất tú tú ra, bày trí ở Lạc Ngọc Đảo đều là Nhàn Nương đặt mua, Triệu Dật Thanh chỉ cần hưởng thụ là được.

- Bổn vương không thể để nàng giống như Uyển Như, bị vương phi hãm hại.

Minh Yên cúi đầu nghe, Triệu Dật Thanh tưởng niệm nhiều ngày nay trong mộng của hắn luôn gặp lại Uyển Như dần dần cùng Trinh Nương hòa hợp làm một, nàng đã trở lại, cùng hắn nối tiếp duyên phận.

Uyển Như đã từng ôn nhu săn sóc, từng giống như thố ti hoa gắt gao quấn quanh hắn, trong con mắt luôn luôn lượn lờ hơi nước...

Triệu Dật Thanh không muốn nghĩ tới nữa, hắn không có cách nào vì nàng mà trả thù Nhàn Nương.

Triệu Dật Thanh thật lòng kính trọng Nhàn Nương, dù Nhàn Nương có sai lầm, dù hắn là trượng phu của nàng, cũng không thể hưu thê, Triệu Dật Thanh thống khổ nhắm mắt, hắn thật sự có lỗi với Uyển Như.

- Một khi thất tiểu thư gả cho chủ tử, cửu tiểu thư có thể làm đằng thiếp...

Triệu Dật Thanh mở ra đôi mắt đầy phẫn nộ, Minh Yên không dám nhiều lời nữa:

- Nô tài sai rồi.

- Bổn vương sẽ không để nàng chịu ủy khuất.

Triệu Dật Thanh đứng dậy, ở trong phòng di chuyển một vòng, giống như đã hạ quyết định gì đó, rồi mới bước ra khỏi cửa:

- Đi gặp vương phi.

- Dạ!

Lúc này Trinh Nương cùng Huệ Nương cũng đã trở lại bên cạnh Nhàn Nương, Nhàn Nương sắc mặt ngưng trọng, Huệ Nương xấu hổ cúi đầu, Trinh Nương cũng dè dặt cẩn trọng.

Ở trong đình hóng mát, Huệ Nương định bỏ lại Trinh Nương, đi Lạc Ngọc Đảo, lại bị Trinh Nương phá hủy.

- Khởi bẩm vương phi, vương gia đến.

Bóng dáng cao lớn của Nhữ Dương vương xuất hiện ở cửa, Yên Nhiên nhìn thấy Nhàn Nương nhíu mày, trên người lộ một loại đau thương tĩnh mịch:

- Hắn đến?

Đôi mắt Nhàn Nương trống rỗng vô hồn, Yên Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy Nhàn Nương như vậy, rất lo lắng nhìn Nhàn Nương.

Nàng sẽ không lỗ mãng nhưng để Trinh Nương đi hậu viện ngắm hoa cúc, nhất định có ẩn ý, nàng khinh thường làm hỏng danh tiết của Trinh Nương, dù khiến nàng chỉ có thể làm thiếp, cũng sẽ không làm hư tổn danh tiếng của Nhữ Dương vương, rốt cục nàng vì cái gì?

Nàng nhớ đã rất nhiều ngày Nhữ Dương vương không từng thăm hỏi Nhàn Nương.

Hôm nay lại cố tình đến, là vì ai? Là Nhàn Nương? Hay là Trinh Nương?

Yên Nhiên nắm chặt cổ tay áo, nếu nàng có thể cường đại một chút, có thể khiến đại di đừng thương tâm vì Nhữ Dương vương nữa thì tốt biết mấy.

Yên Nhiên đứng dậy, thừa dịp Nhữ Dương vương chưa vào cửa, trực tiếp ra đằng sau bình phong, dùng bình phong che giấu thân thể.

Trinh Nương buông mí mắt, nghĩ Yên Nhiên e ngại Nhữ Dương vương mới trốn đi, trước kia lúc nàng cùng Yên Nhiên có quan hệ tốt, luôn nghe Yên Nhiên nói Nhữ Dương vương như thế nào nghiêm cẩn đáng sợ, nói Trinh Nương cách xa một chút, Yên Nhiên nắm cổ tay nàng nói:

『Người khác khi dễ Trinh di, ta còn có thể giúp ngươi trút giận, nhưng đối với đại di phu... Ta không giúp được ngươi.』

Hiện tại Yên Nhiên lại không còn thân thiết với nàng như thế, có phải Yên Nhiên cũng bị người khác xuyên qua chiếm lấy thân thể?

Nhưng xem cách Yên Nhiên đối xử với Nhàn Nương, đối với phụ mẫu chưa từng xa lạ, người xuyên qua đều là người ích kỷ, cũng rất khó quên cha mẹ kiếp trước, sao có thể không khúc mắc đâu?

- Vương gia an.

Tiếng Huệ Nương kéo lại suy nghĩ của Trinh Nương, theo nàng phúc thân:

- Vương gia an.

Giọng nói nhẹ nhàng giống như có thể xua tan hết tất cả phù hoa xa hoa lãng phí, xua tan nổi buồn khổ trong lòng Triệu Dật Thanh.

Nàng giống như một gốc cây hoa cúc thanh nhã đứng ở nơi đó, tuy kính cẩn cúi đầu lại lộ ra cái trán trơn bóng, đồ trang sức cũng rất đơn giản, nhìn vẫn con non nớt, giống như một tiểu cô nương ngây thơ chưa lớn.

Khóe miệng Nhữ Dương vương cong lên, nàng hồn nhiên tốt đẹp, trên người nàng lộ ra khí chất sạch sẽ mà người khác không có, êm dịu như dòng nước trong sáng phù dung, tươi mát tinh khiết, rất thích hợp để hình dung về nàng.

Vì đứng rất gần, Nhữ Dương vương có thể nhìn Trinh Nương rõ ràng, tâm hắn càng rung động mãnh liệt, nàng so với Uyển Như còn tốt đẹp hơn, còn hơn cảm nhận nữ tử hoàn mỹ trong lòng hắn.

Trinh Nương cảm thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn nàng, là Nhữ Dương vương?

Lúc này Trinh Nương vẫn chưa cập kê, trang điểm giống như một tiểu hài đồng, ngây ngô non nớt, như vậy còn có thể hấp dẫn Nhữ Dương vương? Hắn là biến thái luyến đồng sao?

Huống hồ người ngồi trên giường la hán chính là chính phi của hắn, còn có nhạc mẫu Lâm thị cũng đang ở đây.

Ấn tượng cỉa Trinh Nương đối với Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh càng kém đi một ít.

Nữ tử hiện đại tự tôn kiêu ngạo, tuy tình cảnh cùng hình thức bức bách, dù nàng không thể ủy khuất bản thân, nhưng nàng cũng không có hạ lưu đến nổi ngay trước mặt Nhàn Nương mà câu dẫn tỷ phu.

Trinh Nương càng cúi thấp đầu, yên tĩnh thành thật giống như nàng ở trong phòng là không khí là vật bài trí.

Trong phòng trừ Nhàn Nương cùng Yên Nhiên đang tránh ở sau bình phong, thì không có người nào nhìn ra Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh đối với Trinh Nương bất đồng.

Hắn rất am hiểu chuyện che giấu tâm tư, khuôn mặt Nhàn Nương càng tái nhợt, trắng bệch như trong suốt, hiếm khi thấy Nhàn Nương nhu hòa cười:

- Vương gia.
Bình Luận (0)
Comment