Hạnh Phúc Thời Mạt Thế

Chương 33.3 - Chương 33.34

33: Hàm Hàm Tu Tiên



Hai người ở không gian cho Hàm Hàm ăn đan dược. Lúc hắn đau bụng, cũng không ra khỏi gian, liền đào cái hố chỗ đất trống, hắn ngồi xổm xuống giải quyết, tựa như con chó nhỏ, đi xong thì dùng chân lấp hố. Hai người nhìn những động tác liên tiếp này của hắn thì trợn tròn mắt, đây là ai dạy a!

Hàm Hàm nói, hắn thấy trên TV thấy có đứa nhỏ làm như vậy, chú phóng viên còn cảm thấy thực khó hiểu với hành vi này, liền đi hỏi nguyên nhân. Đứa nhỏ kia nói, đó là phân bón, không thể lãng phí, ba hắn nói cho hắn, “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài”, cho nên hắn liền đi giải quyết 'nhu cầu khó nói' trong trong đất nhà mình. Hàm Hàm cho rằng trên TV tcũng không nói phương pháp kia không đúng, hắn chính là học được như vậy.

Đây đều là cái gì phá TV tiết mục a, cái này phóng viên cuối cùng liền không thể trịnh trọng nói một câu loại này hành vi là không thể thực hiện sao, này đều đem hài tử giáo thành cái dạng gì, Khương Trí chạy nhanh cùng Hàm Hàm giải thích, loại này hành vi là không đúng.

Hàm Hàm liền hỏi:

- Ba ba, cái đó có phải phế thải hay không?

- Đúng vậy.

Khương Trí thực khẳng định nói.

- Vậy đây là nhà chúng ta sao?

Hàm Hàm chỉ chỉ mảnh đất đen.

- Đúng vậy.

Khương Trí giật giật khóe miệng, trả lời.

- Vậy đúng rồi.

Hàm Hàm nói xong còn vỗ vỗ tay, cô thấy hắn là chuẩn bị tiếp tục đi đào hố.

Khương Trí không biết nói gì, lôi kéo cái người đang náo nhiệt bên cạnh đi, phỏng chừng là anh nghẹn khuất ở trên người con trai, nên muốn tìm an ủi trên người cô a.

Hai người không còn xem Hàm Hàm chơi trò chơi đào hố ị phân, mà là đi tới nhà gỗ.

Sau trận triền miên, Khương Trí thỏa mãn ôm vợ.

- Lão Khương, hiện tại thời tiết càng ngày càng nóng, về sau D thị sẽ cúp điện trên diện rộng, sau đó là tiết kiệm nước, anh nói thân thể của người già và con trai nhà chúng ta có thể chịu được sao?

Cô nằm trong lòng ngực Khương Trí, hỏi ra trong lòng vẫn luôn lo lắng vấn đề.

Khương Trí không trả lời vấn đề của cô, chỉ là vuốt vuốt mái tóc dài của cô.

- Anh nói chúng ta có không gian, lại biết mạt thế đã tới, chúng ta hiện tại có năng lực trợ giúp người thân bớt chịu khổ. Nhưng em lại không dám. Em sợ, lão Khương anh nói làm sao bây giờ.

Cô không có nói ra điều cô sợ, cô biết Khương Trí hiểu cô nói cái gì, nhân tâm quá phức tạp.

- Chuyện này chỉ có tự em tìm đáp án. Em nghĩ như thế nào liền làm như vậy, anh đều ủng hộ, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của em.

Khương Trí vuốt v e tóc cô.

- Em cũng không biết làm sao bây giờ, nên mới hỏi anh a. Ông bà nội của Hàm Hàm còn tốt, trong lòng chỉ có chúng ta cùng Hàm Hàm, tất cả mọi chuyện đều lấy chúng ta làm trung tâm, liền tính hai người biết không gian tồn tại, cũng sẽ không nói ra. Nhưng ba mẹ em, bọn họ không chỉ có một người con gái là em, nếu bọn họ biết em có không gian, có thể nói em đi giúp chị cả cùng chị hai hay không. Kỳ thật nếu chỉ có chị cả cùng chị hai, em cũng sẽ làm, họ là chị ruột của em, em không thể mặc kệ nhìn họ chịu khổ còn em hưởng phúc. Nhưng là hai chị còn có thân nhân, giống như là cô hai của anh rể hai, lần này là bởi vì cô hai Vương coi trọng cửa hàng rau dưa của chúng ta, anh rể hai liền nói muốn chúng ta nhường cửa hàng, mặc kệ chúng ta có phải muốn bán hay không, anh rể hai vẫn làm em thương tâm. Nếu anh rể hai biết em có không gian, về sau thân nhân của hăn lại coi trọng thứ gì trong nhà chúng ta, rồi lấy của chúng ta. Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần đầu tiên em cho, anh rể hai sẽ cảm kích em, lần thứ hai nếu không cho, hắn sẽ oán trách em. Cho nên em nghĩ tới nghĩ lui, làm như thế nào cũng là không đúng, thật sự là không biết phải làm sao bây giờ.



Khúc Nghệ buồn rầu nói.

- Kỳ thật, anh cho rằng chuyện lần trước của cô hai vương, em hẳn nên nói chuyện với chị hai, để chị ấy hiểu, nếu nhà bọn họ muốn có ngày lành về sau, không thể dung túng bà ta như vậy, anh rể hai dung túng bà ta như vậy, về sau bọn họ sẽ gặp phiền toái. Mặc kệ có chuyện của cửa hàng rau dưa hay không, em là người thân, cũng nên nhắc nhở chị ấy. Còn chuyện có muốn nói cho bọn họ biết sự tồn tại của không gian hay không, anh cho rằng không cần phải nhắc tới. Nói ra chỉ làm gia tăng nguy hiểm cho em. Nếu em muốn trợ giúp người thân, hoàn toàn có thể dùng phương pháp khác.

Khương Trí lý trí phân tích cho Khúc Nghệ nghe.

Hôm nay hai người vẫn không thảo luận ra biện pháp giải quyết, bởi vì Hàm Hàm ở bên ngoài gọi ba mẹ.

- Ba mẹ, hai người ở đâu, mau tới.

Hàm Hàm ở bên ngoài sân kêu.

- Mau mặc quần áo.

Cô luống cuống tay chân lấy quần áo mặc.

- Hàm Hàm, ba mẹ ở lầu hai.

Cô nhón ra cửa sổ, lớn tiếng gọi.

Sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân 'bịch bịch' của Hàm Hàm.

- Mẹ, người đang làm gì? Vì sao mẹ mặc quần áo của ba, ba sao không mặc quần áo?

Hàm Hàm tiến vào, thấy hai người liền hỏi.

Cô nhìn nhìn quần áo trên người, 囧, này trả lời như thế nào! Khương Trí cũng không lên tiếng, cười cười nhìn cô, xem cô trả lời như thế nào.

- Con biết rồi, hai người có phải muốn sinh em gái cho con không?

Biểu tình Hàm Hàm giống như đã biết chân tướng, nhìn ba mẹ.

Cô nổi giận, đây là ai dạy a, cô nghiêm khắc nhìn Khương Trí.

Khương Trí dùng ánh mắt trả lời “Không phải anh”.

- Con trai, làm sao mà con biết được.

Khương Trí tâm tình tốt, hỏi con trai.

- Điền điền đều nói với con, ba mẹ cậu ấy cũng giống ba mẹ vậy, không mặc quần áo ở trên giường lăn lộn, nói là phải cho điền điền một em trai. Mẹ, con có thể không cần em trai hay không, chỉ cần em gái được không?

Hàm Hàm cẩn thận hỏi cô.

Khúc Nghệ liền nghĩ, ba mẹ điền điền này cũng quá không cẩn thận, đều đứa nhỏ cái gì không a.

Hàm Hàm thấy mẹ không nói lời nào, nghĩ rằng không thể đâu, liền nói:



- Thật sự không được sao, em trai liền em trai đi.

Khương Trí nghe con trai nói xong, ôm vợ phá lên cười, nói:

- Vợ, Hàm Hàm muốn em gái nhỏ, chúng ta đến tiếp tục nỗ lực a.

Khúc Nghệ thẹn quá thành giận nói: “Lăn.”

- Ba mẹ, thật sự biến thành phân bón.

Hàm Hàm lúc này rốt cuộc nhớ tới, hắn vì cái gì mà muốn tìm ba mẹ.

- Nga, làm sao mà con biết được.

Cô đang chuẩn bị thu thập Khương Trí, liền không quá để bụng câu hỏi của Hàm Hàm.

- Con vừa muốn nhìn xem phân biến thành phế thải như thế nào, liền lấy que đào lại cái hố mà con chôn, nhưng mà không có, có phải chúng nó đã biến thành phân bón hay không?

Lòng hiếu học của Hàm Hàm rất mạnh.

Cô có phải giáo dục con trai quá thất bại hay không, con trai cô hiện tại nghĩ đào hố ị phân, lại dùng chân lấp hố, trong chốc lát còn có thể dùng que củi đào lại cái hố để nhìn xem. Đây là đứa nhỏ gì a.

- Vậy sao, còn có việc này, con phát hiện một việc quá trọng yếu, chúng ta lại đi nhìn xem.

Khương Trí mặc xong quần áo, liền cùng con trai chạy xuống lầu.

Cô nhìn một đôi cha con không đàng, rốt cuộc đã biết Hàm Hàm là học ai.

Sau khi Hàm Hàm tẩy gân phạt tủy, liền có thể tu chân, hai người phải chọn một quyển công pháp thích hợp cho Hàm Hàm. Ở thư phòng, Khương Trí ngồi trên ghế, cô ngồi ở trên đùi Khương Trí, cùng chọn lựa sách thích hợp.

- Này không tốt, quá khó, con trai còn nhỏ như vậy, khẳng định xem không hiểu.

- Này cũng không tốt, quá đơn giản, cuối cùng cũng không lợi hại, luyện cũng giống như không luyện, kia còn luyện nó làm gì.

- Này cũng không tốt, quá vô dụng, ở mạt thế một chút cũng không dùng được, con trai khẳng định không thích.

……

Cô chọn lựa rất nhiều, đều cảm thấy không thích hợp cho con trai luyện. Cuối cùng vẫn là Khương Trí chọn cho Hàm Hàm, là một quyển công pháp có tên 《 Thanh Long quyết 》. Công pháp này lúc đầu tu luyện tương đối đơn giản, nhưng tác dụng không lớn, chính là cường thân kiện thể. Luyện đến hậu kỳ là có thể phi thiên độn địa, hô mưa gọi gió, ha ha có chút khoa trương, nhưng tới hậu kỳ rồi xác thật rất lợi hại. Hai người tuy rằng không có chí hướng lớn, nhưng hai người không biết khi nào mạt thế kết thúc, nên đều hy vọng con trai có thể tự bảo vệ mình trong mạt thế. Ở trong mạt thế cũng có thể tiêu sái, sinh hoạt thoải mái.

Hàm Hàm ở trong không gian dùng 5 ngày liền để hoàn thành tẩy gân phạt tủy, phỏng chừng là hắn nhỏ, tạp chất trong thân thể tương đối tới ít, cho nên mới nhanh hơn hai người.

Cô ở trong không gian tìm một cái nhẫn trữ vật cỡ 1000 mét vuông cho Hàm Hàm mang, dạy cho hắn cách dùng, hắn thả rất nhiều đồ mà hắn có thể dùng, đầu tiên đồ ăn uống, thả một đống, Hàm Hàm cố ý nói cô cho hắn một ít kem, còn thả hai cái đèn pin cùng côn điện phòng thân, dạy hắn phương pháp sử dụng, liền nói hắn làm tốt công tác bảo mật giống như về không gian.

Con trai cô thật cao hứng, hắn nói hắn muốn đem tất cả bảo bối của hắn cho vào nhẫn.

Từ buổi tối hôm nay, Hàm Hàm liền chính thức bắt đầu đi lên con đường tu tiên.


34: Nóng Liên Tục


- Năm nay, đại bộ phận khu vực phía nam cả nước đều gặp khô hạn trăm năm khó gặp, nạn hạn hán đã tạo thành tổn thất kinh tế trực tiếp * trăm triệu nguyên. Lãnh đạo quốc gia cũng đã đi tới khu vực bị nạn nặng nhất, an ủi nhân dân gặp tai hoạ, đích thân tới hiện trường kiểm tra chỉ đạo công tác chống hạn. Khẳng định chính phủ đang dẫn dắt nhân dân các nơi tích cực khai triển chống thiên tai, đồng thời, yêu cầu, các cấp ban ngành phải có đầy đủ nhận thức về tính nghiêm trọng của nạn hạn hán trước mặt, phải trăm phương nghìn kế làm tốt công tác chống hạn, đảm bảo điều kiện tưới tiêu cho đồng ruộng, không để giảm năng xuất, thiếu sản lượng, tận lực hạ thấp tổn thất, bảo đảm sinh hoạt cho người dân.

Lúc mọi người xem TV phát ra tin tức, mới biết được liên tục cực nóng nhiều ngày khiến phía nam xuất hiện tình hình hạn hán.

Nhưng tin tức này, đối với phương bắc xa xôi như D thị, thì ảnh hưởng không phải rất lớn, mọi người vẫn sinh hoạt ngày thường bình thường. Chỉ có rất ít lão nhân tinh í, cảm giác được thời tiết D thị thực không bình thường, đi mua nước cùng gạo và mì tồn trữ trong nhà, để ngừa bất cứ tình huống nào.

Tới trung tuần tháng 7, D thị bị cúp điện diện rộng, không báo trước. Không có điện, máy bơm nước liền không thể bơm nước lên các tòa nhà cao, cho nên cúp điện cũng có nghĩa là cắt nước.

Tại lúc thời tiết cực nóng này, cúp điện cắt nước, thật là thực tra tấn người, thực khảo nghiệm ý chí con người. Cúp điện, điều hòa không thể sử dụng, trong nhà và bên ngoài oi bức khô hanh giống nhau, chỉ cần động một chút hay cho dù bất động thì cả người đều đổ mồ hôi.

Cắt nước, mọi người chỉ có thể đi siêu thị mua nước uống. Loại thời tiết nóng bức này, chỉ không ngừng uống nước mới có thể bổ sung lượng nước bị mất đi trong thân thể. Mua nước cũng chỉ đủ uống cùng nấu cơm, còn rửa chén, giặt quần áo, tắm rửa liền không cần suy nghĩ.

Chỉ trong một ngày, đại đa số người trong nhà liền đều là mùi mồ hôi, trong ao chất đống chén đũa bẩn, dẫn tới ruồi bọ một đám rồi một đám bay qua. Mọi người cũng không quá muốn tiếp xúc gần nhau, bởi vì trên người đều tản ra một mùi hương chua lòm.

Đáng được ăn mừng chính là, bệnh viện cùng siêu thị lớn không bị cúp điện, cắt nước.

Mấy ngày nay, đi siêu thị đều là biển người. Phần lớn là mua nước, mua nến, mua đèn pin. Nhân viên siêu thị bận rộn từ sớm đến tối. Mọi người đến siêu thị, thấy nước khoáng không thiếu, lúc này mới dần dần buông xuống tâm bất an. Họ cho rằng cúp điện là một chuyện ngẫu nhiên, chờ mạch điện sửa được rồi, sinh hoạt liền có thể trở lại bình thường.

Đúng là cúp điện, dừng nước ba ngày, nước được mở trở lại. Nhưng loại sinh hoạt bình thường này chỉ có thể kéo dài hai ngày, Đài truyền hình thành phố D liền phát ra một tin tức, phát sóng cả ngày, nói là thời tiết quá nóng, rất nhiều người dân mở điều hòa cùng đồ điện, điện lực dự trữ của D thị không đủ, bị quá tải, rất có thể sẽ xuất hiện cúp điện đột ngột, vọng quần chúng nhân dân làm tốt công tác chuẩn bị cúp điện đột ngột.

Ở trong nội thành D thị đã cúp điện ba lần, chỉ có một ngày là cung cấp điện nước bình thường. Sinh hoạt của người dân chịu ảnh hưởng rất lớn.

Trừ bỏ đi làm nhân viên, những người nhàn rỗi, hoặc lão nhân liền tránh trong nhà hoặc là đến siêu thị, trung tâm thương mại, khu bán đồ, phương tiện công cộng để tránh nóng. Hiện tại trên đường cái có rất ít người đi dạo ở bên ngoài. Trên TV sẽ lặp đi lặp lại tin tránh nóng như thế nào cùng với phương pháp sơ cứu khẩn cấp nếu bị cảm nắng. Trong tin tức cũng nói, phía chính phủ sẽ dùng tất cả các biện pháp để mau chóng khôi phục cung cấp điện nước bình thường, trấn an người dân.

Hiện tại trong khu cư dân không điện không nước, trong nhà phi thường oi bức, người trẻ tuổi thân thể cường tráng còn tốt, rất nhiều người già không kiên trì được mà ngã bệnh, ở các bệnh viện lớn cũng có mấy ca bệnh, những người già bị cảm nắng nghiêm trọng mà rời xa nhân thế, cô nghĩ hẳn là không chỉ mấy ca bệnh, bệnh viện nhất định có điều giấu giếm.

Điện nước lúc có lúc không là chuyện thường. Lúc có điện, còn có nước dùng, nhưng dòng nước quá nhỏ, cho dù có xả hai giờ cũng không nhất định đủ cho một nhà ba người dùng một ngày. Đặc biệt là những nhà ở trên tầng cao.



Nhà ba mẹ Khúc chính là loại tình huống này. Nhà bọn họ ở lầu 4, không cao cũng không thấp, lúc có nước, nước chảy cũng ít, mở vòi nước một giờ mới có thể đổ đầy thùng nhỏ. Ở lầu một, dòng nước có thể lớn hơn chút, cũng có nhà đi lầu một nhờ hỗ trợ.

Lầu một là hộ gia đình một đôi vợ chồng trung niên, ở trong tiểu khu cũng đã vài thập niên, là lão hàng xóm của ba mẹ Khúc. Bọn họ cũng dựa vào chuyện này, thấy được cơ hội, bắt đầu sinh ý bán nư ớc.

Lúc có nước, vòi nước nhà bọn họ không đóng lúc nào, bọn họ đem tất cả những thứ có thể chứa nước trong nhà ra, đổ đầy, cho đến khi không còn thứ có thể đựng nước, nhưng bọn họ cũng không đóng vòi nước, mặc kệ dòng nước quý giá của mọi người chạy xuống cống thoát nước, như vậy đại bộ phận nước sinh hoạt của cả tòa nhà đã bị lãng phí, rất ít nước có thể đưa đến trên lầu, cho nên nhà ba mẹ Khúc mới có ít nước dùng như vậy.

Người dân sống trên lầu cũng kháng nghị, đi tìm nhà ông ta lý luận quá, ông ta liền nói chết sống không thừa nhận.

Tóm lại nước từ nhà ông ta trước, người ta thích mở liền mở, thích đóng liền đóng, không khống chế được. Cuối cùng có nhà không có nước, đành phải mua của nhà ông ta, một thùng mười nguyên.

Ba Khúc là lão nhân quật cường, ông luôn hướng về phía lầu một mà mắng, nói bọn họ vô nhân tính, đều là lão hàng xóm nhiều năm như vậy, còn thu loại tiền này. Nói bọn họ kiếm tiền trong đại nạn, cho nên ông kiên quyết không cúi đầu trước thế lực ác.

Không có biện pháp, cô liền phụ trách bắt đầu mang nước đến nhà ba mẹ Khúc. Cô cũng không dám lấy quá ít một lần, liền mỗi ngày lấy 50 lít nước qua đi. Nhà ba Khúc hiện tại không chỉ có hai lão nhân, ban ngày còn có ba đứa nhỏ, nếu lấy ít, cô sợ ba mẹ cô không nỡ uống. Cho nên 100 thùng 50 lít nước mà cô lất trong núi liền phát huy công dụng.

Có một ngày, Hàm Hàm từ nhà ba mẹ Khúc trở về, tâm tình thật không tốt nói với Khúc Nghệ:

- Mụ mụ, bồn hoa nhà ông bà ngoại sắp chết.

- Như thế nào?

Cô biết bồn hoa kia, mẹ Khúc trồng đã nhiều năm, nó vẫn tươi tốt, như thế nào sẽ chết đâu.

- Thật sự, bà ngoại nói hiện tại không có dư nước để tưới nó, để nó tự sinh tự diệt.

Hàm Hàm đối với hoa hoa thảo thảo này đó vẫn rất có cảm tình.

Lúc này cô nhớ ra, cô đã từng xem qua một quyển tiểu thuyết, trong tiểu thuyết có một cảnh rất giống hiện tại, hoa nhỏ của con trai nam chính bị phơi đến héo chết, nam chính liền nói là bởi vì hoa đã lớn tuổi, mới chết. Con trai nam chính phi thường khinh bỉ nói với nam chính: Hoa sẽ không già, hoa chỉ cần nước cùng chất dinh dưỡng, không có này đó thì hoa sẽ chết. Còn nói nam chính quá không có kiến thức.



Cô nghĩ vậy, muốn trêu ghẹo con trai cô một chút, muốn xem hắn phản ứng như thế nào, liền nói:

- Con trai, hoa nhà bà ngoại đã già rồi, cho dù tưới nước nó cũng không sống được lâu, nên bà ngoại mới để nó tự sinh tự diệt.

Không biết con trai cô có thể nói hoa sẽ không già hay không. Khương Trí ở bên cạnh trừng mắt nhìn vợ một cái.

Nhưng phản ứng của con trai lại ngoài dự kiến của cô cùng Khương Trí, hắn trịnh trọng nói:

- Mẹ, con không rõ bà ngoại vì cho con nước uống, liền không tưới cho hoa nước. Chúng ta không thể bởi vì nó đã già rồi mà liền mặc kệ nó, nó cũng là một thành viên trong nhà chúng ta, không phải sao. Con nhìn thấy nó sắp chết, thực thương tâm, thật sự. Lão sư nói mỗi người chúng ta đều sẽ già đi, con nhìn đến nó như vậy, con liền nghĩ đến nếu con già rồi, ba mẹ có thể cũng mặc kệ con hay không a.

Khúc Nghệ nghe được con trai nói vậy, thực chấn động. Khương Trí cũng đi tới, bế con trai lên, nói:

- Con trai, chúng ta đi tới nhà bà ngoại đem bồn hoa kia mang về nhà chúng ta nuôi, được không? Mặc kệ có phải nó già rồi hay không, chúng ta đều tưới cho nó nước, chỉ cần chúng ta có năng lực này, nhất định sẽ nuôi sống nó.

Hàm Hàm gật gật đầu:

- n, ba ba, về sau mặc kệ con già hay không, ba và mẹ đều phải nuôi con a, phải cho con nước uống. Con cũng sẽ cho hai người nước uống.

Nói liền kéo Khương Trí, cùng ba cùng đi tới nhà bà ngoại.

Cô ngồi một mình trên sô pha, ngẫm lại lời Hàm Hàm nói. Hắn cho cô xúc động rất lớn.

Đều nói yêu trẻ dễ kính lão khó. Cô có thể vì con trai mình mà trả giá hết thảy, chuyện không gian từ lúc bắt đầu đã quyết định muốn chia sẻ cùng Khương Trí và Hàm Hàm, cô đối với Hàm Hàm là yêu trẻ, nhưng là kính lão đâu, cô tự nhận là không có làm tốt, cũng không có làm được.

Cô ngồi ở trên sô pha thức tỉnh lại chính mình. Lúc con trai cô lớn lên, tư tưởng của hắn có một chút thành thục, cô và Khương Trí là người thầy đầu tiên của con trai, cô phải làm một tấm gương tốt cho con trai.

Khúc Nghệ suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, cũng biết chuyện kế tiếp phải làm, dưới tình huống cô có năng lực, cô cũng hy vọng mọi người trong nhà hoặc là cây cỏ đều có thể bình bình an an, khỏe mạnh.

Bình Luận (0)
Comment