Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 100



Ánh mắt Lục Cảnh Viêm và Lạc Hạo Đình đều loé lên sắc thái bén nhọn, họ thừa biết là Tô Uyển Ân đã trúng Xuân Dược, nhất thời bàn tay nắm chặt lại, trong không gian vắng lặng, vang lên tiếng kêu ăng ắc của các khớp.
Ngược lại, Cảnh Mặc Vũ lại cảm thấy hết sức thú vị, ánh mắt anh ta liên tục đẩy đưa qua lại giữa Tô Uyển Ân và hai người đàn ông, trong đôi con ngươi xanh lục hiện lên ý cười.
“Anh cho cô ấy uống Xuân Dược….?” Lạc Hạo Đình nghiến răng nghiến lợi nói, hai mắt đỏ rực như bị máu đông lại, anh không cần phải nghĩ cũng thừa biết, Tô Uyển Ân vì sao lại có mặt ở đây, với thế lực của Cảnh Mặc Vũ việc bắt cóc cô cũng chẳng khác gì phủi bụi.
“No… no…” Cảnh Mặc Vũ phủi tay, lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên cố, không giống như đang nói dối một chút nào!
“Anh muốn gì thì cứ nhằm vào chúng tôi, vì sao lại đối xử với Ân Ân như thế?” Lòng Lục Cảnh Viêm loé lên tia đau lòng, màng mắt long lanh như thuỷ tinh, mỗi khi ngước nhìn điệu bộ khổ sở của cô, anh lại tự hận chính mình, không thể bảo vệ cho sự an toàn của cô.
“Như thế thì còn gì là thú vị nữa…” Ánh mắt sắc bén có ý định khiêu khích quét về phía người đối diện, đôi con ngươi màu lục loé lên tia chống đối, khoé môi cong lên nửa vời, vô cùng đáng sợ.

“Nói mục đích của anh đi.” Lạc Hạo Đình trực tiếp vào thẳng vấn đề, sau một nhoáng bị lung lay, anh lập tức thiết lập lại dáng vẻ điềm tĩnh.

Trên bàn đàm phán, mọi thứ có thể yếu kém hơn kẻ địch, duy chỉ có khí thế là tuyệt đối không thể, bất cứ giá nào cũng không được để đối phương nhận ra yếu điểm trong suy nghĩ của mình.
“Tôi không nghĩ Lạc tổng lại gấp gáp như thế đấy? Cà phê anh còn chưa uống mà…” Cảnh Mặc Vũ hết sức điềm tĩnh, vầng trán nhấp nhô tràn đầy tự tin, bộ dạng tự tại thanh thản kia khiến người ta thấu hận không thể đấm một cái.
Đáy mắt Lạc Hạo Đình ngưng tụ lại một mảng tối tăm, bàn tay anh nắm chặt lấy ly cà phê, nâng lên uống một ngụm, hiện tại Tô Uyển Ân đang nằm trong tay hắn, anh tuyệt đối không thể hành động bừa.
Nặng trĩu buông ly cà phê xuống, anh ngẩng mặt lên, hai hàng lông mày thoáng chốc tạo thành một đường thẳng tắp.

“Cà phê này vị rất tệ…”
“Vậy sao…? Nhưng tôi lại thấy rất thơm…” Cảnh Mặc Vũ thâm thuý nhìn Tô Uyển Ân, ngữ khí có chút giảo hoạt, đôi mắt màu lục loé lên tia hung ác, như rắn độc có thể giết người.
“Cà phê cũng đã uống, không biết Vũ đại ca có thể nói cho tôi biết, làm sao mới chịu thả Ân Ân ra không?” Mười ngón tay Lạc Hạo Đình đan chặt vào nhau, đặt lên bàn, ánh mắt lợi hại nhìn Cảnh Mặc Vũ, uy nghiêm của vị bá chủ trên bàn đàm phán.
Điều đó khiến Lục Cảnh Viêm khá yên tâm, so về đàm phán, thì Lạc Hạo Đình có thể làm tốt hơn anh ta nhiều.
“Lạc tổng đã nóng lòng như thế thì tôi cũng chẳng cần vòng vo làm gì? Thứ tôi muốn là cổ phần của anh ở Lạc Thị… Thế nào? Anh dám đánh đổi không?” Cảnh Mặc Vũ lập tức nở nụ cười ẩn nhẫn, ánh mắt lạnh như băng, khiến người thường nhìn vào sẽ phải khiếp sợ mà bỏ chạy mất hút, giọng nói tràn đầy mị lực.
Không hổ là bá chủ giới xã hội đen, lời nói cũng bá đạo tới thế! Không lòng vòng, không hoa lá mỹ lệ, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

“Vũ đại ca lại thiếu tiền tới mức đó sao? À không… phải nói là thiếu khả năng kiếm tiền tới nước đi cướp ư?” Lạc Hạo Đình không chịu yếu thế, nhún vai một cái, cong môi cười như mọi chuyện hết sức đơn giản, điều đó khiến Cảnh Mặc Vũ nhận thấy anh không phải người dễ bị điều khiển.
“Tiền đương nhiên tôi không thiếu, cũng không hẳn là không có khả năng kiếm, chỉ là, tôi lại muốn xem thử, đối với Lạc tổng, cô gái kia quan trọng hay Lạc Thị quan trọng…” Cảnh Mặc Vũ vẫn giữ ý niệm sâu xa, đôi mắt màu lục chợt loé lên ánh sáng giảo hoạt, đuôi mày cương nghị giãn ra.

“Để kích thích trò chơi, tôi đặc biệt chuẩn bị thêm cho Lạc tổng một món quà…”
Trên màn hình, loé lên một tia sáng đỏ, camera chiếu tới gầm giường, là một quả bom hẹn giờ.
“Chết tiệt!” Lạc Hạo Đình cuối cùng cũng không ẩn nhẫn thêm được nữa, hung hăng lao tới, nắm lấy cổ áo Cảnh Mặc Vũ, trong đáy mắt loé lên tia thống hận dạt dào.
Cảnh Mặc Vũ vẫn cười đến vô hại, nhíu mày nhìn sâu trên gương mặt cứng đờ của Lạc Hạo Đình.

“Một trong hai, anh lựa chọn nhanh đi.

Tôi có thể đợi, nhưng cô ấy thì không.”
Lạc Hạo Đình như người bị kẹt giữa sa mạc, tiến thoái lưỡng nan, một bên là gia sản dòng tộc, một bên là người phụ nữ anh yêu, tất cả đều là những thứ hết sức quan trọng đối với anh, thật không ngờ có một ngày tình thế bắt buộc anh phải chọn lựa.
Đau đớn ngước nhìn lên màn hình, thân ảnh Tô Uyển Ân bi luỵ, cô hoàn toàn không ý thức được là bản thân đang nằm trên nguy hiểm, tim anh thắt lại, khoé mắt trực trào giọt lệ trong suốt, khuôn mặt đen thui như hòn than.

Lạc Hạo Đình đủ thông minh để biết mình đang đứng ở đâu, là địa bàn của ai, cho dù anh có ra sức phản kháng cũng chỉ là vô ích, càng như thế càng thu hẹp khả năng sống sót của Tô Uyển Ân lại, bất giác cơ thể anh ngã quỵ, hai chân lao đao lùi về sau mấy bước.
“Xem ra đối với Lạc tổng, công ty quan trọng hơn tính mạng của vợ cũ nhỉ?” Cảnh Mặc Vũ lập tức phơi ra vẻ đắc ý, nụ cười của anh ta càng lúc càng sâu xa khó đoán, có chút tà niệm khiêu khích, lại có chút hứng thú với Tô Uyển Ân.

Nếu quả thực Lạc Hạo Đình chọn Lạc Thị, thì cô gái kia sẽ hiển nhiên thuộc về anh ta, nghĩ tới đây, trong lòng anh ta thoảng qua tia ưng thuận.
Trước kia, Cảnh Mặc Vũ đúng là rất có húng thú với Lạc Thị, nhưng, kể từ sau khi gặp Tô Uyển Ân, anh ta lại h@m muốn có được người phụ nữ ấy, chẳng hiểu sao trên người cô có sức cuốn hút đến kì lạ, chỉ cần thoạt nhìn qua, cũng đủ khiến một người kiên định như anh ta phải nảy sinh lòng h@m muốn mãnh liệt.
“Tôi đồng ý…” Lạc Hạo Đình nhắm nghiền mắt, lấy lại sự điềm tĩnh, một giây sau đó, lại trương mắt to nhìn chăm chăm Cảnh Mặc Vũ, nghẹn ngào nói tiếp: “Đồng ý chuyển nhượng cổ phần…”
“Rất tốt…!” Cảnh Mặc Vũ hết sức rống lên, nhưng, thực tâm anh ta lại chẳng hề vui tới vậy, lòng chợt vụt qua tia mất mát, quả nhiên khi yêu người sắt cũng phải loãng ra như bùn.
“Bây giờ đã thả Ân Ân ra được chưa?” Lục Cảnh Viêm nôn nóng thúc giục.
“Đương nhiên là chưa… Tôi còn chưa được tận mắt nhìn thấy hợp đồng sang nhượng nữa mà.” Phong thái hắc đạo của Cảnh Mặc Vũ thực khiến người ta chúa ghét, nhưng thực chất, trong thâm tâm anh ta lại rối rắm như tơ vò..


Bình Luận (0)
Comment