Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 115



Theo phản xạ tự nhiên, Tô Uyển Ân choàng tay tới bắt lấy tay Lạc Hạo Đình ngăn lại, nụ cười trên bờ môi trong phút chốc cũng trở nên đông cứng.
“Đây là bệnh viện… không hay đâu! Lỡ có người xông vào giống như Giản Trạch ban nãy thì sao?”
Thanh âm khàn khàn lại có phần hơi khúm núm, sắc mặt cô phớt hồng, lòng nóng như lửa đốt, tại thời khắc đó, cô chỉ muốn tìm một cái hang mà chui vào.
“Đâu phải lần đầu tiên… em sợ gì…”
Lời anh có mấy phần mập mờ, mấy phần quỷ quyệt, ánh mắt loé lên thần sắc lấp lánh, bờ môi cong lên nụ cười vô cùng cao thâm.
Tô Uyển Ân thoạt nhiên mất hồn mất vía, toàn thân cứng đờ như tạc tượng, đôi con ngươi đen láy xoe tròn mở rộng, không chớp mi chăm chăm nhìn anh.
Hình như anh đã khơi nguồn nên nỗi đau trong tiềm thức cô?
Vết thương trong trái tim cô vừa lành liền rỉ máu.
Đúng thế! Đây không phải lần đầu tiên, cũng tại nơi này, trước kia, anh đã từng tuyệt tình cưỡng đoạt cô, mặc nhiên không đoái hoài tới cảm xúc của cô, cũng chẳng thèm để ý tới vết thương đứt rời nơi cổ tay cô, ngang nhiên biến cô trở thành con rối thoả mãn d*c vọng trong anh.

Bây giờ cũng vậy sao?
Khoé mi cô ngấn lệ, trong suốt như tấm thuỷ tinh khổng lồ, thu hẹp tầm nhìn, biến thân ảnh trước mặt dần trở nên mờ nhạt, cảm giác hoang mang và rối bời tràn ngập trong lòng cô.
“Anh ngủ trước đi, em ra ngoài đi dạo một lát!”
Tô Uyển Ân thoáng giật mình, luồn người ra khỏi vòng tay anh, run rẩy bước đi, không một cái ngoái đầu lại, bỏ mặc Lạc Hạo Đình thẫn thờ như pho tượng, đôi tay cứng đờ không dời không động, giữ nguyên tư thế giống như lúc ôm cô, nhưng giữa hai cách tay săn khoẻ ấy, lại là một khoảng trống vô biên không cách gì có thể lấp đầy.
Anh biết mình đã sai khi nhắc lại một phần kí ức đau thương, rất muốn nói câu xin lỗi, nhưng cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời.

Vả lại, chắc gì cô còn muốn nghe lời xin lỗi từ anh…
Ánh mắt thương đau ngước nhìn lên, qua khe kính mỏng trên cánh cửa gỗ, Lạc Hạo Đình chăm chăm nhìn gương mặt u uất của Tô Uyển Ân, nhưng chỉ trong nháy mắt, hình bóng cô liền biến mất.
Một mình lê thê bên dãy hành lang rộng lớn, Tô Uyển Ân đột nhiên cảm thấy thực bơ vơ, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà lạnh lẽo, nuốt nước mắt chảy ngược vào lòng, rồi lại mỉm cười buốt giá bước về trước.
“Ân Nhi…” Thanh âm quen thuộc vang tới, đánh thức thần trí mơ màng của Tô Uyển Ân, bất giác cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một ánh mắt ấm áp.
“Ba…” Cô vô thức nỉ non, giọng nói có nhiều phần uất nghẹn, trên nền nước mắt như mưa, bất giác hé lên nụ cười đầy nỗi xót xa.
“Sao giờ này con còn ra đây?” Tô Trí Quang xúc động bước tới, thoạt nhìn qua liền nhận ra nét sầu ưu trên nét mặt con gái.

“Có muốn qua kia ngồi một lát không?”
“Dạ…” Tô Uyển Ân gật đầu rồi dần đi tới, cùng ba ngồi xuống bên dãy ghế đá trước hành lang.
Đêm khuya lành lạnh lại hiu hắt, bóng đêm thống trị cả đất trời, trên đỉnh đầu, ngọn đèn Hoa Kì sáng rực, phủ một luồng ánh sáng trắng xuống khoảng không gian nhỏ nhoi trong màn đêm rợn ngợp.
Những ngày cuối năm thật khó có thể quên, thời gian trôi qua một cách chần chừ đến thế, xảy ra nhiều việc như vậy, nghĩ lại mới thấy, chuyện đời vốn là thứ khó lường trước nhất!
“Phải rồi… sao ba còn quay lại?” Tô Uyển Ân tò mò ngoảnh mặt nhìn sang gương mặt phờ phạc của người đàn ông bên cạnh, ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc.
“Ba… để quên đồ…” Tô Trí Quang cười, nụ cười sâu xa khó đoán, giọng nói vô thức bị lạc tông, lạc hướng.

Rất muốn nói là vì “ba quan tâm con nên chưa từng rời đi, chứ không phải đã quay lại.” Nhưng câu chữ hết sức lộn xộn trong lòng, rốt cuộc vẫn chẳng thể thốt ra được khỏi cửa miệng.

“Con thì sao, nhìn như không được vui…”
Thở dài một hơi đằng đẵng, Tô Uyển Ân bất chợt ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sáng choang, ánh sáng giọi vào mắt, theo phải xạ cô lập tức nheo lại, nhưng lại chẳng muốn rời đi nơi khác.

Có lẽ, con người ta mỗi khi gặp khó khăn, sẽ muốn hướng tới nơi tia sáng, cho dù là mờ nhạt hay ít ỏi, thì đó cũng là chút hi vọng mong manh, có vẫn hơn không, không phải sao?
“Nếu vẫn cố chấp ở bên cạnh người từng khiến mình tổn thương thì liệu có kết quả như mong muốn không hả ba?”
Âm điệu hết sức nhẹ nhàng nhưng khi tới tai Tô Trí Quang lại như tiếng sấm thoảng qua.

Đây là lần đầu tiên ông nghe thấy con gái than van với tâm trạng não nề như thế, nhất thời ông ngẩn ra, cũng không biết nên làm sao mới phải.
Trong hai đứa con gái, Tô Ý Lan thông minh sắc sảo khiến ông hết sức an tâm, nhưng Tô Uyển Ân thì khác, cô quá ngây thơ đơn thuần, ngoài mặt luôn tỏ ra tươi cười, nhưng thực chất lại là người nghĩ ngợi rồi bất giác tự khiến bản thân buồn lòng.

Vì cô ít chia sẻ, cho nên ông bà Tô cũng không cách gì lại gần, kéo theo khoảng cách mỗi lúc một xa, rồi bất giác trở thành tiếng lòng đầy than trách và oán hận.
Không phải Tô Trí Quang không thương Tô Uyển Ân, mà ông thực sự không biết cách nào để lại gần cô, chỉ có thể tỏ ra nghiêm khắc, không phải ông cố ý so sánh cô với em gái, mà là ông muốn cô có chính kiến như Tô Ý Lan, để mai này, khi ông không còn khả năng bao bọc cho cô nữa, thì cô vẫn có thể tự bước đi bằng đôi chân của mình.

Ông cũng chưa từng nghĩ lấy hôn nhân của cô để đánh đổi lợi ích gia tộc, chỉ là ông muốn một phần Tô Thế sau này sẽ thuộc về cô.
Đáng tiếc, ông không thể nói rõ, mà cô lại càng ngày càng hiểu lầm sâu…!
Đau lòng nhìn đứa con gái ngốc nghếch, Tô Trí Quang nâng cánh tay lên, chầm chậm khoác lên đôi bờ vai mảnh khảnh đang run run của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Tô Uyển Ân hết sức kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ba dịu dàng với cô như thế!

“Con gái, nếu con đã dám đánh đổi tất cả mọi thứ để ở bên người mà con yêu, thì tại sao lại không thể vì người đó mà nghĩ thoáng lên.

Con đừng chỉ chăm chăm nhớ tới những sai lầm của người ấy, mà con hãy nhớ tới những kỉ niệm vui vẻ trước kia của hai người, từ từ mở lòng, từ từ chấp nhận, rồi con sẽ thấy trong đau thương cũng sẽ có hạnh phúc, nếu như ở đó có tình yêu.”
Thanh âm tuyệt hảo như ly rượu ngon thượng đẳng, nhẹ nhàng bay vào lòng Tô Uyển Ân, như dòng sữa mát chảy trong từng mạch máu, nung ấm cho trái tim lạnh lẽo của cô.
Cô quắt mắt nhìn ba, sụt sùi lên mấy tiếng nấc nghẹn: “Ba không ghét con sao? Trước kia con đã hỗn hào như thế cơ mà?”
Vòng tay Tô Trí Quang trầm ấm ôm chặt hơn, gương mặt cũng trở nên nhu hoà hơn bao giờ hết.

“Đứa trẻ ngốc, sao ba lại trách con gái của mình được chứ!”
Vòng tay ôm chầm lấy ba, Tô Uyển Ân bật khóc nức nở, giống như đứa trẻ con vừa bị ngã, nhìn thấy phao cứu sinh liền vỡ oà.

“Ba thật là tốt!”
“Đứa trẻ ngốc… mau quay về đi, muộn rồi…” Tô Trí Quang nâng tay, xoa nhẹ đỉnh đầu con gái, hành động nhẹ nhàng lại nâng niu, như cưng chiều báu vật trong lòng.
“Dạ… ba cũng về sớm nghỉ ngơi đi.

Tạm biệt ba!” Tô Uyển Ân vừa bước, vừa ngoái đầu, vẫy tay tạm biệt..


Bình Luận (0)
Comment