Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 118



Mâu thuẫn và bất lực tràn ngập trong đáy mắt Lạc Hạo Đình, bao nhiêu sự điềm tĩnh thường ngày đều tiêu tán.

Hai hàng mi của anh cụp sâu xuống, lơ đễnh đưa mắt nhìn nơi bụng cô, khẽ thở dài, nóng lòng đi tới, một tay anh nắm lấy cổ tay Tô Uyển Ân, tay còn lại chỉ về phía giường.

“Em ngủ giường đi, sức đề kháng của em tốt nhưng bé con trong bụng sẽ không chịu được lạnh đâu.”
Thân ảnh mỏng manh thoáng chốc ngẩn ra, không rời không chớp dừng điểm nhìn trên cơ thể người đàn ông, suýt nữa cô quên khuấy mất bé con trong bụng mình, thế mà anh lại quan tâm sao?
“Anh thực sự không để ý tới thân phận đứa bé ư?”
Ánh mắt Tô Uyển Ân loé sáng, chưa từng một giây nào rời khỏi người Lạc Hạo Đình, giống như trông ngóng mong đợi câu trả lời từ anh.

Không gian đột nhiên chùn xuống, loãng ra, tầm nhìn của Lạc Hạo Đình dần dần chuyển hướng đi lên, chậm, rất chậm, quét một đường thẳng tắp trên người cô, rồi dừng hẳn nơi gương mặt thuần mỹ, nhìn thẳng vào trong đôi con ngươi lấp lánh như hàng ngàn vì sao tề tụ ấy, tâm tình anh đọng lại chút tạp phức hỗn độn.


Chẳng lẽ cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh sao?
Tình yêu của anh, sự chân thành của anh…! Cô chưa từng thực lòng nhìn nhận ư?
Vì thế mà cô luôn tìm cách tránh né mỗi khi anh muốn đến gần, hoài nghi anh mỗi khi nhắc tới cha đứa trẻ.

Nhưng thực tâm, từ lâu anh đã chấp nhận đứa bé ấy!
Chỉ cần là con của cô sinh ra thì anh sẽ nguyện ý làm ba!
Lạc Hạo Đình trìu mến vỗ về, khoác tay qua vai, ôn tồn ôm cô vào lòng, bàn tay sà nhẹ tới trên bụng cô, cong khoé môi mỉm cười hạnh phúc.

“Hoàn toàn không để ý, anh cũng đã nghĩ xong tên cho con của chúng ta luôn rồi.

Nếu là con trai sẽ đặt tên là Lạc Thiên, nếu là con gái sẽ đặt là Lạc Hi, nếu là một cặp song sinh có cả trai lẫn gái thì càng tốt!”
Lần đầu làm cha tuy có hơi bỡ ngỡ, nhưng niềm hạnh phúc lại nao nao đến khó tả.

Tô Uyển Ân dịu dàng dựa đầu lên lồng ngực rộng rãi của Lạc Hạo Đình, ngẩng ánh mắt tràn ngập nhu tình lên nhìn anh, nơi khoé mi đọng lại một giọt lệ long lanh như sương mai, làn môi anh đào rụng rơi một nụ cười sắc hồng rạng rỡ.

“Không ngờ anh lại còn lo xa hơn cả em nữa…”
“Đương nhiên là phải lo rồi, đây là lần đầu chúng ta làm ba mẹ, không thể tránh khỏi những bối rối, vì vậy, anh muốn mình phải có sự chuẩn bị tốt nhất để chào đón bé con.” Lạc Hạo Đình dần thu hẹp khoảng cách, kéo sát thân thể cô về phía mình, dưới ánh đèn Hoa Kì sáng choang, đôi mắt anh ngập tràn sắc màu hạnh phúc.

Tiếp xúc thân thể khiến Lạc Hạo Đình dần mất đi sự ẩn nhẫn thường ngày, không cách nào có thể cưỡng lại sự thu hút của cô gái trong ngực, dục vọng chạy loạn trong người anh, khiến hành vi dần mất kiểm soát.

Cảm nhận thấy hơi thở bá đạo hừng hực xông tới, thân thể Tô Uyển Ân bất giác nhão ra, mềm nhũn, một giây kế tiếp, cô liền khom người luồn lách ra khỏi vòng tay anh.

Nhảy phắt lên giường, kéo chăn trùm kín người lại, ánh mắt cô loé lên tia đề phòng, kéo theo nụ cười cũng trở nên lạnh ngắt.


“Mau ngủ thôi! Ngày mai anh còn phải tới công ty nữa cơ mà.”
Anh bất lực nhìn cô, khẽ cau mày, thở dài trong lòng, giờ đây anh chợt nhận ra, tốc độ trốn chạy của cô còn nhanh hơn cả khi thú hoang vươn mình vượt ra khỏi tầm ngắm của thợ săn.

Màn đêm buông xuống sự tĩnh lặng, càng về khuya càng lạnh giá, mặt đất như hầm băng khổng lồ khiến thân nhiệt trong người anh hạ xuống mức thấp nhất, thi thoảng cái lạnh choàng tới khiến cơ thể anh bất giác run lên cầm cập.

Tô Uyển Ân không tài nào ngủ được, nhoáng một cái lại trăn trở người qua lại, tầm mắt chăm chăm dừng lại trên người anh, cứng đờ, cảm giác xót xa tràn ngập cõi lòng cô.

Dù sao anh cũng là bệnh nhân, vết thương vẫn chưa lành hẳn, nếu nhiễm lạnh thì phải làm sao?
Không đúng… Sao cô phải lo lắng? Là anh chơi cô một vố trước cơ mà.

Cho chừa cái tật giở trò sau lưng…!
Thần trí cô thoáng chốc trở nên giằng co mãnh liệt, sao bao lần lăn đi lộn lại, cuối cùng cô vẫn bị sự thương cảm làm cho mềm lòng.

“Hay là anh lên giường ngủ đi, ở dưới đó lạnh dễ bị cảm lắm!”
Thanh âm trong suốt tựa dòng suối ấm chảy vào lòng Lạc Hạo Đình, thân ảnh cao lớn như luồng gió đông thổi tới, chớp mắt một cái, tấm chăn trong tay cô phất phất bay, cả người anh mang theo hơi lạnh tái tê nhanh nhảu nằm xuống bên cạnh cô.

Trái tim anh chợt truyền tới một tia ấm áp!
“Tốt nhất là anh nên ngoan ngoãn cho em nếu không thì lập tức xuống đất ngủ…”
Sắc mặt Tô Uyển Ân chùn xuống, đáy mắt sóng nước dập dềnh, ẩn duật sự đề phòng ở mức tối ưu nhất.

Vòng tay tới ôm lấy eo cô, anh nũng nịu hệt như một đứa trẻ bị mẹ quở mắng, nửa gò má tuấn lãng chạm tới bụng cô, lặng lẽ lắng nghe từng động tĩnh bên trong đó.

“Không biết bé con đã ngủ chưa? Có bị chúng ta làm cho thức giấc không nhỉ?”

Cô bật cười thành tiếng, nâng cánh tay lên không trung, chầm chậm chạm nhẹ trên đỉnh đầu anh, thời gian như ngưng đọng tại khoảnh khắc ấy.

Đêm ấy trôi qua rất nhanh, cô vừa mới ngủ thiếp đi, đến khi sực giật mình choàng tỉnh thì trời đã hửng sáng từ bao giờ, ngẩng mặt nhìn lên, trong khoảng cách rất gần, một gương mặt tuấn mỹ như pho tượng điêu khắc tinh xảo xuất hiện trước mắt cô, ngũ quan cực hài hoà, làn da mịn màng như tuyết trắng, khiến cô nhất thời bị mê luyến, vô thức nâng ngón tay trỏ lên cao, chạm nhẹ tới, tay còn lại bưng miệng cười khúc khích.

Bỗng chốc bàn tay trên không trung bị giữ chặt, chớp mi một cái, thân thể cô lập tức bị kéo sà vào lòng anh, vòng tay rắn rỏi choàng tới, ôn tồn ôm chầm lấy cô.

“Ngủ thêm một lát đi, vẫn còn sớm lắm!”
Hai mắt anh vẫn nhắm bặt, nhưng từ miệng lại thốt lên mấy lời ngọt ngào.

Trên làn môi anh đào thoáng qua một nụ cười rạng rỡ, Tô Uyển Ân chưa từng rời mắt khỏi anh, từ dưới bụng cô truyền tới một luồng khí lành lạnh, khiến lòng cô như tung tăng nhảy múa.

Là anh…!
Anh đang vuốt ve bé cưng sao?
Sự cưng chiều của anh như luồng gió mùa xuân mát rượi thổi vào lòng cô.

Cảm giác như Lạc Hạo Đình của nửa năm trước và Lạc Hạo Đình của bây giờ là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Có đôi khi cô còn cảm thấy chưa thể thích nghi với sự thay đổi ấy..


Bình Luận (0)
Comment