Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 131



Cùng thời điểm đó, trong căn phòng tối đen như mực, độc tôn vọng lại tiếng rên rỉ thất thanh của ba cô gái, không ai trong số họ biết được vì sao bản thân lại bị nhốt tại nơi quái quỷ này, chỉ biết rằng sau một giấc ngủ mê man tỉnh lại toàn thân đã bị trói chặt cứng, không cách gì thoát ra khỏi nơi địa ngục tăm tối này.

Mặc dù cảm nhận được từng cơn nhức nhói trên da thịt nhưng họ lại chẳng cách gì mở nổi mắt.

Từ cổ tay Tô Uyển Ân truyền tới một tia đau đớn, cô cố gắng mở to hai mắt để nhìn rõ mọi thứ xung quanh, thoạt nhiên chỉ toàn là bóng đêm choàng ngập, đôi mắt sáng như sao đêm của cô bỗng chốc cũng nhiễm màu u ám và ớn lạnh, cô run rẩy quắt mắt sang bên nỉ non gọi.

"Ý Lan, Nguyệt Di...!Mau tỉnh lại đi...!Á.."
Hai người phụ nữ nghe thấy tiếng gọi cũng chầm chậm mở mắt, trong cái nhìn lòe nhòe, họ liền bị cảnh tưởng trống vắng làm cho kinh sợ.
"Đây là đâu?" Tôn Nguyệt Di mơ màng hỏi, giọng nói yếu ớt như thú con bị thương, cả người cô mềm xèo tựa như bị người ta róc xương, đau đớn và rũ rượi, thỉnh thoảng lại xuất hiện ảo giác.

Dường như thuốc mê trong người họ còn chưa tiêu tan hết, hơi thở yếu ớt, máu loãng thành nước, không cách gì bơm ngược lên não được.
"Không biết..." Tô Uyển Ân khẽ lắc đầu, cô căn bản không nghe lọt tai bất cứ lời nào, giờ phút này, cô chỉ muốn thoát ra khỏi nơi quỷ quái này, bứt đứt đi đống dây thừng thô bạo kia.
Bên khe cửa ẩn hiện dáng hình một người phụ nữ, trông thực quen mắt, giọng nói nghe rất quen tai, nửa gương mặt sắc sảo kia chìm trong bóng tối nhưng cũng lóe lên tia tà ác vô biên.
"Nhớ chăm sóc chúng cho thật tốt, khoảng mấy ngày nữa bên A Tân sẽ tới nhận người, chỉ cần bọn họ bị đưa qua biên giới thì lập tức tìm cách ngụy tạo cái chết, để chúng vĩnh viễn bốc màu khỏi thế gian này."
Giọng nói trầm lắng nhưng tràn đầy uy mãnh vang lại, trên thế giới này người phụ nữ có bản lĩnh như thế là rất hiếm, chỉ đáng tiếc lòng dạ người này lại quá nham hiểm.
Cả ba cô gái đều chết lặng, cảm giác như trời đất đều sụp đổ trước mắt, đôi con ngươi chao đảo nhìn quanh, đáy mắt ngập tràn sự sợ hãi.
Rốt cuộc là ai?
Người phụ nữ nào lại tâm cơ tới thế?
Một tia sáng chợt lóe lên, trong không gian lặng ngắt như tờ, độc tôn vang lên tiếng dày cao gót lộc cộc, chớp mắt một cái, Trương Thu Phong liền chình ình xuất hiện khiến Tô Uyển Ân thảng thốt và kinh ngạc.
"Sao lại là cô?" Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Hai mắt Tô Uyển Ân lấp lánh như đuốc lửa sáng rực, chỉ hận không thể thiêu rụi đi sự kiêu ngạo trong đáy mắt Trương Thu Phong.
Cô vốn dĩ biết rõ con người Trương Thu Phong nham hiểm khó lường, nhưng thật không ngờ cô ta lại đi tới bước đường này.
Cô ta điên rồi sao?
Vì một tình yêu không có hồi kết mà ra tay tàn nhẫn như vậy ư?
Mọi suy nghĩ đều vụt tan khỏi đầu Tô Uyển Ân, thần trí cô tỉnh táo lạ thường, đôi con ngươi giãn rộng giống như thu nhỏ cả dải ngân hà vào trong đó, cô cố gắng che đậy đi sự sợ hãi, thay vào đó là một cái nhìn chắc nịch và khảng khái.
Trương Thu Phong cũng không phải hạng vừa, mép môi vểnh lên một nụ cười ma mãnh, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Tô Uyển Ân, nâng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má mềm mại, tựa hồ như muốn khiêu khích tính nhẫn nại của cô.
"Nếu không phải là tôi thì cô nghĩ là ai được...?"
Ánh mắt Trương Thu Phong sắc bén lướt qua Tô Uyển Ân, trên nền môi đỏ thắm vẫn còn vẹn nguyên nụ cười tà ma ác độc, bàn tay lạnh ngắt của cô ta chạm tới đâu thì nơi đó trên người cô sởn lên cảm giác ớn lạnh vô cùng.

"Vì sao....? Vì sao cô cứ phải nhằm vào tôi như thế? Chúng ta có thể cạnh tranh công bằng cơ mà?"
Tô Uyển Ân nhíu mày, nhìn trực diện vào đôi mắt đen huyền không thấy đáy của Trương Thu Phong, trong lòng cô bất chợt lóe lên tia tiếc nuối dành cho người phụ nữ xinh đẹp và tài năng ấy.
"Công bằng..." Trương Thu Phong cười khan thành tiếng, trên mặt đã nổi gân xanh, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt đang biến sắc của Tô Uyển Ân, trong mắt lửa giận bùng nổ.

"Tôi là người cứu Hạo Đình ra khỏi hố sâu tình ái khi mất đi mối tình đầu, còn cô lấy tư cách gì để ở bên anh ấy, lấy cái quyền gì để được anh ấy yêu nhiều tới vậy?"
Nói xong, nụ cười trên môi Trương Thu Phong nghiễm nhiên biến mất, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc đầy hắc ám, một giây kế tiếp, cô ta liền hung hăng bóp chặt lấy cằm Tô Uyển Ân, cố ý nâng cao mặt cô lên, bắt ép cô nhìn thẳng vào ánh mắt chứa đầy thống hận của cô ta.
"Á..." Tô Uyển Ân nỉ non thốt lên thành tiếng, sự hung bạo của Trương Thu Phong cộng thêm sự siết chặt của sợi dây thừng trên cổ tay khiến toàn thân cô bị hành bạo tới nhức nhói.
"Buông cô ấy ra..." Tôn Nguyệt Di hai mắt đỏ rực, hốt hoảng thốt lên, cô ấy rất muốn xê dịch chân đá một đường quyền lên gương mặt hống hách của Trương Thu Phong, đáng tiếc hai chân cô lại bị bó chặt bởi sợi dây thừng thô cứng chết tiệt kia.
Nơi cổ chân Nguyệt Di truyền tới cảm giác đau đớn, một vệt hồng trượt dài trên làn da trắng mịn, cô ấy cố cắn răng cắn lợi để không phát lên thành tiếng than vãn.

"Đến thân mình còn lo chưa xong còn muốn lo chuyện bao đồng sao?" Trương Thu Phong hừ lạnh một tiếng, hả hê tận hưởng giây phút thống khổ của Tôn Nguyệt Di.
"Cô muốn gì thì cứ nhắm vào một mình tôi là được rồi, thả hai người họ ra đi." Răng cắn chặt môi, Tô Uyển Ân khó khăn lắm mới thốt được nên lời, đáy mắt ẩn duật một tia bất lực.
"Như thế thì còn gì là thú vị nữa! Tôi sẽ bắt cô cùng những người mà cô yêu thương cùng trả giá..." Ánh mắt Trương Thu Phong hiện thân của loài rắn độc, tuyệt nhiên không muốn buông tha cho con mồi, ấn đường nơi vầng trán cô ta đen lại, cực kì tà ác.
Ảo tưởng thực sự giết chết lương tâm của một con người!
"Chúng tôi thì có tội gì mà phải trả giá chứ! Ngược lại là cô, nhất định sẽ bị báo ứng.

Tôi khuyên cô nên dừng lại đi, đừng tiếp tục dẫm sâu thêm vào vũng bùn nữa.


Trên đời này tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu, càng không thể ép buộc được.

Cho dù cô ở bên Hạo Đình nhưng không có tình yêu của anh ấy thì cũng sẽ vĩnh viễn không có được hạnh phúc.

Trương Thu Phong...!cô là người phụ nữ tuyệt mỹ cớ sao lại vì một người đàn ông không phải là của mình mà phá hủy mọi thứ như thế!"
Tô Uyển Ân ngẩng mặt, nhìn thẳng vào ánh mắt rét run của Trương Thu Phong, từng câu từng chữ như những nhát dao đâm vào lòng cô ta.
"Cô là cái thá gì mà lên mặt dạy đời tôi.

Nếu như không có cô thì Hạo Đình chắc chắn sẽ yêu tôi."
Trong đôi mắt sáng của Trương Thu Phong chứa đầy lửa hận, rốt cuộc cô ta hận cô vì điều gì?
Vì cô có được tình yêu của Lạc Hạo Đình chăng?
Tình yêu mù quáng sẽ khiến con người ta mù hai mắt, hoàn toàn không thể phân biệt được phải trái đúng sai nữa!
"Cho dù không có tôi thì cô cũng sẽ không có được tình yêu của Hạo Đình đâu!"
Trương Thu Phong bị ánh mắt khả ái của Tô Uyển Ân làm cho ngây người, so với lượng thông tin trước kia cô ta có được, người phụ nữ ở trước mặt đây hoàn toàn không giống..


Bình Luận (0)
Comment