Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 91



Gió thổi mưa bay, những hạt mưa mỏng manh bay chéo qua ô, rơi xuống trước mặt anh.

Hạt mưa lạnh giống như trái tim người phụ nữ bên cạnh anh vậy.
Có người từng nói: khoảng cách xa nhất của một cặp đôi yêu nhau, không phải giữa sự sống và cái chết, mà là đang ở bên nhau, nhưng vĩnh viễn không thể nào chạm tay tới.
Không khí lặng ngắt như tờ, anh không nói gì, cô cũng câm nín, ánh mắt cô kiên định nhìn thẳng về phía trước, đôi con ngươi âm trầm như mặt hồ phẳng lặng, tuyệt đối không để lộ một chút tâm tư gì.
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua cũng đủ khiến lòng người rét run.
“Ân Ân, em có thể cùng anh tới bệnh viện thăm ông nội một lúc không?”
Ngập ngừng bao lần, cuối cùng Lạc Hạo Đình cũng mở miệng nói, thanh âm như tiếng đàn réo rắt, đánh bay đi sự trầm mặc.
Ánh mắt giao nhau trong không khí, trong một khoảng thời gian ngắn, tựa hồ có một vài thứ nổ tung trong mắt hai người.

“Ông bị làm sao?”
Ấn đường Tô Uyển Ân đen lại, bước đi đột nhiên chậm rãi hẳn, lòng phập phồng nỗi âu lo không tên.
“Cách đây không lâu ông lên cơn đau tim phải nhập viện.”
Đáy mắt Lạc Hạo Đình dập dìu trồi lên tia hối tiếc, nếu không phải do anh, thì ông đã không phải bận lòng, nếu không phải bận lòng, thì ông đã không cần tới bệnh viện.
“Bây giờ ông sao rồi?”
Thân thể Tô Uyển Ân không khỏi run rẩy, lòng trồi lên nỗi sợ, tim thịch một tiếng giữ dội, như có sét đánh ngang đầu, cô không khỏi lo lắng cho ông nội.

Mặc dù thời gian ở bên ông không nhiều, nhưng trong khoảng thời gian đó, ông đã quan tâm cô hết mực.

Kể từ lần đầu gặp ông, thâm tâm cô đã xem ông như người thân ruột thịt, nhiều phần yêu thương, nhiều sự kính nể.
Không ngờ cô vừa rời khỏi Lạc gia chưa bao lâu mà ông đã ngã bệnh.
Không lẽ là vì sự ra đi đột ngột của cô sao?
Cõi lòng cô loé lên tia áy náy.
“Hiện tại đã ổn định rồi, nhưng vẫn cần phải theo giõi thêm.”
Tâm tình Lạc Hạo Đình nặng trĩu, ưu tư như bầu trời xám mịt đầy mưa.

Cứ mỗi khi nhớ tới khoảng thời gian tràn ngập u tối hận thù, tim anh lại nhói lên, từng mảnh vụn vỡ rơi xuống đất, âm thầm không ai biết, chỉ mình anh mới hiểu nó đớn đau thế nào.
Tin tức Lạc Viễn Thành nhập viện hoàn toàn được bảo mật, chỉ có người nhà mới được tới gần phòng bệnh của ông, ngoài cửa luôn có vệ sĩ túc trực hai mươi tư giờ đồng hồ, không cho bất kỳ người lạ nào có cơ hội tiếp xúc gần, ngay cả bác sĩ thăm khám cũng phải là người quen.

Vì thế, Tô Uyển Ân không biết chuyện cũng không có gì là lạ.
Từ khi ra khỏi Lạc gia, cô tách biệt hoàn toàn với giới thượng lưu xa xỉ, đặc biệt là sau khi cự tuyệt quan hệ với nhà họ Tô, cô lại càng không muốn quan tâm tới.
Nhưng với ông nội thì khác, hết tình thì còn nghĩa, cô không thể nào phủi phui tình cảm mà ông dành cho mình, càng không thể tỏ ra hời hợt trước bệnh tình của ông.

Vì vậy, cô đành nhắm mắt đồng ý cùng Lạc Hạo Đình tới bệnh viện thăm ông.
Chiếc xe Bentley đắt đỏ rẽ vào hầm xe bệnh viện, xe vẽ nên một đường cong không trọn vẹn, rồi dừng hẳn trong bãi đỗ ô tô.
Lạc Hạo Đình trịnh trọng bước xuống, nhàn nhã vòng qua phía đối diện, mở cửa xe.

Ánh mắt anh nhìn cô tràn ngập sự ưu nhã, khuôn mặt tuấn mỹ như pho tượng điêu khắc, đôi môi nở nụ cười rực rỡ tựa làn gió thu mát rượu, thẳng tưng bay vào lòng Tô Uyển Ân.
Loáng thoáng trên gương mặt kiều diễn, phảng phất tia ngại ngùng, vành tai chấm hồng như cánh hoa đào thổi tới, cô cố ý cúi sấp mặt, nhằm che đậy bao cảm xúc thăng hoa.

Thú thật, khi đứng trước sự nho nhã của anh, cô không cách gì cân bằng được xúc cảm trong lòng, sức hút của người đàn ông đó, quả thực rất rất lớn.
Sóng âm mãnh liệt chảy trong cơ thể cô, đưa cô quay về những tháng ngày anh nhiệt tình cưa cẩm.

Một cô gái thuần khiết lại chưa từng yêu ai, đứng trước sự cuồng nhiệt và dịu dàng của người đàn ông phi phàm ấy, cộng thêm sự tinh tế tỉ mỉ của anh, khiến cô vô thức chìm vào trong bẫy tình, mà nghiễm nhiên không nhận ra mục đích đen tối phía sau.
Thế nhưng, khi đứng trước ánh mắt nhu tình ấy của anh thêm một lần nữa, cô vẫn chẳng thể nào tỉnh táo nổi, cứ mụ mị mà đâm đầu không lối thoát, để đến khi thức tỉnh, cô mới nhận ra, trái tim mình đã bị khoét sâu thêm một lỗ hổng lớn.
Cạch lên hai tiếng liên tiếp, cánh cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, càng lên tầng trên càng có thêm nhiều người đi vào, chỉ trong chốc lát, không gian đã bị thu hẹp, người trước đẩy người sau, vô tình Tô Uyển Ân bị xô tới trong lồ ng ngực Lạc Hạo Đình.
Sự săn chắc và mềm mại ấy nhất thời khiến cô si mê, ý thức thôi thúc cô nhanh chóng tách ra, nhưng mùi hương nam tính toả ra từ người anh lại cực kỳ thu hút, khiến cô ác niệm muốn nán lại lâu thêm một chút.

Cảm giác tiếp xúc gần tạo nên sự gò bó, sự gò bó tạo ra sức nóng tràn ngập, thân thể Tô Uyển Ân ngẩn ra, gương mặt thanh thuần lộ rõ sự bất an, cô quyết tâm rời khỏi ngực anh.

Hít thở sâu, cô luống cuống đứng thẳng người dậy, bất ngờ dòng người phía trước đổ xô tới, một giây sau, trên thắt eo cong cong của cô, một đôi tay chắc nịch bất ngờ ôm chầm lấy, giúp cô giữ được thăng bằng, tránh bị ngã.
Khoảng cách giữa hai gương mặt gần trong tích tắc, anh cúi nhẹ đầu, cô ngẩng mặt lên, hai thân thể dính liền lấy nhau, bao tà niệm len lỏi trong ý thức của cả hai, ghim chặt hai thân ảnh thành một pho tượng sống được mài duỗi cẩn trọng.
Trong lòng ngẩn ra, khoé miệng anh nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, mang vài phần nhu hoà.

“Đâu phải chưa từng tiếp xúc gần như này bao giờ, sao em phải đỏ mặt như thế?”
Cảm giác được mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, Tô Uyển Ân luống cuống đứng thẳng dậy, nhanh chóng lấy lại trạng thái nghiêm túc như thủa ban đầu.

Trong không gian kín, cô cảm thấy hít thở không thông.
Thoạt qua trong suy nghĩ của cô, là nụ cười quỷ quyệt của anh, anh đang cố ý sao?
“Anh không biết ngại à?” Thu nhỏ mình bên cạnh người đàn ông tà mị, Tô Uyển Ân hạ thấp giọng, đủ để hai người nghe thấy, sức nóng chạy trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt.
“Sao phải ngại? Sự thật luôn là chân lý mà.” Đôi mày Lạc Hạo Đình nhướng lên, tầm mắt thu hẹp lại, dường như anh chỉ thấy được ánh hào quang phát sáng toả ra từ cơ thể cô gái bên cạnh, sự bối rối trên gương mặt đỏ ửng của cô, khiến khoé môi anh chợt cong lên nụ cười thoả mãn.
Cửa thang máy mở ra, dòng người lần lượt rời khỏi, không gian cũng trở nên thoáng đãng hơn, Tô Uyển Ân cập rập thu hồi oxy vào người, cố trấn vững tinh thần của bản thân..


Bình Luận (0)
Comment