Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 64

Gần 5 tháng trước...

Kỳ Long và Thi Thi hai ngày sau sẽ chuẩn bị kết hôn ngay tại biệt thự của họ ở ngoại ô Thạch Lâm. Kiến Hoa và Lệ Dĩnh cùng được mời làm người chứng giám cho hôn lễ của họ. Đoàn Thục Sơn được nghỉ một tuần, ngay sau đó một hôm Lệ Dĩnh đã đáp chuyến bay đến Đài Loan, còn Kiến Hoa thì như biến mất không chút tung tích.

Anh có nói với Kỳ Long rằng anh sẽ tới đâu, nhưng lại giữ bí mật với Lệ Dĩnh. Vì thế để cho cô ngẩn ngơ thắc mắc việc anh đã ở đâu trong hai ngày đó. Mặc dù Kiến Hoa vẫn đến để làm chủ hôn nhưng việc anh đi đâu, cô có hỏi nhưng chưa hề nhận được đáp án. Khang Vũ cũng được yêu cầu tuyệt đối không hé nửa lời cho Nancy nếu còn muốn giữ công việc hiện tại của mình. Tuấn Kiệt, A Kiều cũng biết duy chỉ có Lệ Dĩnh và Nancy lại không biết.

...

Mới bước sang năm 2015, miền bắc Trung Quốc vẫn chìm trong giá rét. Ở đây vào tháng giêng có những nơi nhiệt độ xuống dưới -30 độ C, thậm chí có lúc âm cả trăm độ. Mấy tấm biển báo địa danh Lang Phường đã bị tuyết phủ mất, còn một chiếc xe màu đen vẫn cố gắng lướt đi trong gió tuyết.

Những bông tuyết nặng trĩu không ngừng rơi, cả một vùng bình nguyên rộng lớn đều phủ một màu trắng xóa. Một trấn với tên gọi rất hoài cổ - Cố An nằm dưới chân thảo nguyên rộng lớn, trước mặt là cái hồ nhỏ gần như đã đóng băng toàn bộ. Còn có mấy đứa trẻ nhất quyết đòi cha mẹ cho chúng ra đó nghịch tuyết.

Tuyết rơi dày đến mức ô tô không thể tiến vào. Kiến Hoa cùng Khang Vũ bất lực xuống xe, chỉ còn hơn một dặm nữa là tới nhưng quả thật chiếc xe không thể đi sâu thêm được nữa. Trời rét hai người họ bao kín người, chỉ để hở đôi mắt, ấy vậy mà khi nói chuyện vẫn có làn hơi mờ thoát ra sau chiếc khẩu trang dày ụ.

"H..o..a c..a..a, sao ở đây lại rét thế chứ?" - Khang Vũ run rẩy, hàm răng liên tục lập cập vào nhau.

"Gần cực bắc mà, cậu quay ra trước đặt khách sạn, sau đó gọi cho tôi. Một mình tôi vào là được".

Như vậy cũng hợp lý, Khang Vũ lấy trên xe một chiếc túi nhỏ đưa cho Kiến Hoa rồi đánh xe quay lại trung tâm. Xong việc Hoa ca có thể bắt xe taxi để tới đó.

Mặc trên mình bộ quần áo nặng trịch khiến Kiến Hoa di chuyển rất khó khăn trên nền lớp tuyết dày tới nửa thước. Mất cả gần một giờ đồng hồ anh mới vào được trấn đó. Căn nhà này cũng không khó tìm. Đây dù là một trấn cổ, thường phục vụ du lịch nên có thể dễ dàng tìm được căn nhà mà anh muốn tới.

Những ngôi nhà ở đây đều mang kiến trúc cổ, ít nhất cũng phải đời nhà Minh, nhưng đã được tu sửa phần nào đó mang dáng dấp hiện đại để phù hợp với cuộc sống, và sinh hoạt của người dân. Thế nhưng vẫn giữ được sự cổ kính vốn có. Khác với nhà ở Bắc Kinh, những căn nhà này không xây cao nhưng lại rất rộng, chiều ngang mỗi căn nhà có thể dài tới hàng chục mét. Sống trong những căn nhà như vậy, hẳn là những người rất nho nhã và hoài cổ.

Kiến Hoa dừng lại trước ngôi nhà số 26, ở gần cuối con đường chính của trấn Cố An, bấm chuông cửa. Một người đàn ông lớn tuổi, tóc đã bạc gần hết ra mở cửa. Tuy đã có tuổi nhưng nét tinh anh trong ánh mắt của ông vẫn không mất đi. Kiến Hoa cẩn trọng cởi mũ và khẩu trang đang che mặt lễ phép hỏi:

"Chào bác, xin hỏi đây có phải là Triệu gia?"

Người đàn ông khi nãy còn không biết người lạ mặt đứng trước cửa nhà mình là ai, nhưng khi chàng trai đó lộ diện khuôn mặt hẳn đã nhận ra. Tất cả những gì liên quan đến con gái ông, ông đều nắm rõ cả.

"Đúng vậy, mời cậu vào"

Kiến Hoa cũng phần nào bất ngờ vì người đàn ông đó không cần biết anh là ai mà đã mời anh vào nhà. Kiến Hoa sắp không chịu nổi cái rét bên ngoài nên không suy nghĩ nhanh chóng bước vào, cẩn thận quay lại đóng cánh cửa sau lưng anh. Anh đoán thật không sai, người ở trong căn nhà này chắc chắn là người nho nhã. Không gian này giống y như những bối cảnh trong các ngôi nhà cổ cuối đời Thanh. Ngay từ lối dẫn vào phòng chính của ngôi nhà đã đặt nhiều chậu cây cảnh được cắt tỉa rất cẩn thận. Trên tường phòng khách còn treo nhiều bức họa được đề thơ của những thi nhân nổi tiếng. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của anh là khung ảnh đặt trên chiếc kệ gần bể cá, đặt ngay phía sau vị trí ghế ngồi của chủ nhà. Người trong ảnh chính là mục đích mà anh lặn lội đến tận Hà Bắc trong thời tiết khắc nghiệt thế này.

"Mời cậu ngồi, tôi đi chuẩn bị trà" - Người đàn ông vẫn không tỏ ra việc ông đã nhận ra anh là ai, chỉ dặn dò Kiến Hoa ngồi đợi.

Kiến Hoa cởi bỏ chiếc áo bông to cồ cộ trên người, căng thằng chờ đợi. Ngay cả khi đóng phim anh cũng ít khi rơi vào trường hợp này.

Một lát sau, ông đã trở ra, đi cùng còn có một người phụ nữ. Những nếp nhăn trên gương mặt của bà cũng không thể che dấu được sự xinh đẹp đã từng hiển hiện. Người phụ nữ mỉm cười gật đầu chào, Kiến Hoa cũng đứng dậy cúi đầu đáp lễ. Bà nhẹ nhàng đặt chén trà bên cạnh Kiến Hoa rồi cùng chồng mình ngồi xuống ghế của chủ nhà. Vị trí đó, hẳn là của cha mẹ Lệ Dĩnh.

"Mời cậu dùng trà" - Mẹ của Lệ Dĩnh nhẹ nhàng nói, rõ là cô thừa hưởng sự xinh đẹp và giọng nói đó từ mẹ của cô.

"Cảm ơn hai bác" - Kiến Hoa vừa lạnh vừa căng thẳng nên túm lấy chén trà uống một ngụm trấn an tinh thần. Lúc đầu khi đến đây anh đã nghĩ ra nhiều phản ứng có thể xảy ra của cha mẹ Lệ Dĩnh khi gặp anh, nhưng sự bình tĩnh này thì thật sự chưa từng nghĩ qua.

Kiến Hoa cẩn thận đặt chén trà lên bàn, lấy hết bản lĩnh của mình bắt đầu câu chuyện, hai bậc phụ mẫu ngồi trên cũng chỉ chờ có thế.

"Chào hai bác, con là Hoắc Kiến Hoa"

Lời giới thiệu này dường như không cần thiết, căn bản hai người họ đều biết anh là ai. Ánh mắt cha của Lệ Dĩnh còn chờ đợi một câu nói khác.

"...là người yêu của Tiểu Dĩnh"

Người đàn ông gật gù ra điều hài lòng về câu nói thứ hai này. Yêu một người là một sự hạnh phúc. Chàng trai này dám yêu dám nói. Lại dám đơn độc tới đây mạnh mẽ giới thiệu mình là người yêu của con gái ông. Hơn nữa anh ta còn gọi con gái ông thân mật là Tiểu Dĩnh. Ấn tượng đầu tiên, rất tốt, rất tốt. Ông chính là thích người quyết đoán, như vậy mới có đủ khả năng để chu toàn cho Lệ Dĩnh.

"Vì sao cậu tới tận đây?" - Ông cứ hỏi, Kiến Hoa răm rắp trả lời, còn mẹ Lệ Dĩnh chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh quan sát.

"Con mạo muội tới xin phép hai người, con muốn hai bác cho phép con được ở bên chăm sóc cho Tiểu Dĩnh" - Chưa đề cập đến việc kết hôn nhưng với tính cách của anh, đến xin phép để hai người qua lại với nhau là viêc cần thiết. Kiến Hoa thở phào, cuối cùng anh cũng có thể nói ra câu đó, đối diện với bậc phụ mẫu thật căng như dây đàn.

"Cậu thật sự yêu con bé"

"Vâng"

"Cậu yêu nó vì chính bản thân nó?"

"Vâng"

"Cậu tự tin có thể khiến nó hạnh phúc chứ?"

"Vâng"

"Vậy được, tôi đồng ý với cậu"

Kiến Hoa bất ngờ giật mình, không phải dễ dàng thế chứ, anh mới chỉ bị hỏi có vài câu, cũng chỉ đáp duy nhất một câu «vâng» vậy mà đã được chấp thuận rồi sao.

"Bác trai, người không muốn hỏi gì thêm nữa sao?"

"Không cần, những gì cần biết ta đều đã biết. Còn lại phải xem biểu hiện của cậu"

Thấy biểu hiện khó hiểu của Kiến Hoa, ba của Lệ Dĩnh đành giải thích thêm.Chắc là chàng trai này không hề biết tại sao ông lại chẳng cần hỏi nhiều mà lại dễ dàng đồng ý như thế.

"Con bé trước nay mỗi lần về nhà đều chưa từng kể chuyện đóng phim hay bất cứ thứ gì liên quan. Vậy mà gần đây về đều không ngừng kể về cậu. Cậu nói xem, tôi có cần hỏi nữa không?"

Kiến Hoa chợt nhận ra nguyên nhân của sự bình thản lúc nãy của ba mẹ Lệ Dĩnh khi gặp anh, thì ra họ đã sớm biết. Chỉ là đang chờ khi nào anh sẽ đến mà thôi. Gánh nặng treo lủng lẳng trên lưng anh cuối cùng cũng được gỡ xuống, Kiến Hoa thở phào, từ đầu đến giờ anh mới dám thở mạnh.

"E hèm...Còn món quà đó...cậu tặng hay không tặng?" - Ba Lệ Dĩnh hắng giọng đánh mắt sang chiếc túi nhỏ đang nằm trên bàn. Kiến Hoa căng thẳng quên khuấy mất món quà ra mắt mà anh chuẩn bị tặng hai vị trưởng bối. Còn để ba của Lệ Dĩnh vui tính nhắc nhở.

"Con thật vô ý, xin lỗi hai bác, ở đây có một chút trà Long Tỉnh của Hàng Châu. Hy vọng bác sẽ thích"

Từ lúc Kiến Hoa mới bước vào đây ông đã ngửi thấy mùi thơm của Long Tỉnh thượng hạng rồi. Chọn quà cũng rất khéo, rất hợp ý ông. Chàng rể tương lai này tâm ý không tồi. Cửa lớn nhà Triệu gia, xem ra Kiến Hoa đã thuận lợi mà bước vào.

Chuyến viếng thăm tới nhà Lệ Dĩnh cuối cùng lại không khó khăn như anh tưởng tượng ban đầu. Hai bậc trưởng bối không những biết anh, hơn nữa hình như còn biết chuyện tình cảm của hai người. Mục đích của chuyến đi cứ thế mà hoàn thành mỹ mãn. Nói chuyện hồi lâu, hai người họ biết anh còn bận công việc nên không tiện giữ ở lại, chỉ dặn dò anh hãy chăm sóc tốt cho Lệ Dĩnh rồi đích thân tiễn anh ra cửa.

Ba mẹ Lệ Dĩnh nhìn bóng lưng Kiến Hoa dần biến mất sau màn tuyết lạnh. Ba cô còn có vẻ rất hài lòng, chàng trai này đáng để ông đặt tin tưởng mà giao cho con gái ông, nhưng mẹ cô vẫn còn chút lấn cấn, mặc dù bà cũng có thiện cảm với Kiến Hoa:

"Ông đồng ý chuyện của bọn trẻ sao? Cùng là người nổi tiếng yêu nhau sẽ rất khó khăn. Tiểu Dĩnh nhà chúng ta đã chịu đủ khổ cực để đạt được đến ngày hôm nay rồi"

"Chính vì con bé đã chịu đựng đủ rồi nên cần một người tin tưởng để bảo vệ nó. Tôi cảm thấy cậu ấy chính là người như vậy. Hơn nữa tôi tin vào sự lựa chọn của Tiểu Dĩnh"

Vợ ông vẫn thở dài dường như vẫn chưa thật sự yên tâm vì lý giải của chồng mình. Ông lại nói thêm:

"Bà không thấy mùi oải hương mà con bé thích nhất trên người cậu ta sao. Túi thơm cũng đã tặng rồi, nghĩa là con bé đã muốn giao phó cho người ta. Bậc phụ mẫu như chúng ta vẫn nên thuận theo tình yêu của con trẻ thì hơn".
Bình Luận (0)
Comment