Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 87

Không phải nói cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi Kiến Hoa dõng dạc tuyên bố "Chúng tôi đã kết hôn rồi" khi MC hỏi về mối quan hệ của anh với Lệ Dĩnh trong Đêm Quốc Kịch Thịnh Điển. Những người trước đây vẫn chắc mẩm "Không có chuyện đó đâu" thì kinh hoàng ngã ngửa, không ít người còn khóc lóc, gào thét. Những người ít quan tâm thì gật gù ra điều lại có thêm một cặp đôi trong làng giải trí nữa. La ó, phản đối, chúc tụng...cung bậc cảm xúc nào cũng có đủ. Đoán trước được tình hình đó, Hoa Kiệt đã ra luôn một thông cáo về việc Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đã kết hôn được ba tháng. Tiện thể cũng công bố luôn Phòng làm việc của Lệ Dĩnh sáp nhập vào Hoa Kiệt. Hơn nữa, kèm theo đó là những lời lẽ chắc nịch tuyên bố sẽ xử lý thỏa đáng những ai cố tình thông tin trái chiều với mục đích xấu.

Và những người sung sướng nhất đương nhiên phải là shipper Hoa Dĩnh mà cầm đầu là A Kiều. Thuyền của họ đang ngồi không những đến bờ mà còn leo lên bờ nữa là đằng khác. Cô cố kìm nén cả mấy tháng không được nói ra. Nhưng vẫn phải nghĩ cách đưa JQ gì đó lên mạng để trấn an mọi người rằng thuyền không có lật, hơn nữa còn đang đi rất nhanh. Còn bây giờ, cô thỏa sức gõ phím, thích nói gì thì nói. Cái động của cô không cần nói cũng biết là ăn mừng lớn hơn cả Tết Đoàn viên.

Cũng từ đó, mấy tấm hình Lệ Dĩnh tình cảm khoác tay một người phụ nữ mà cư dân mạng nhận ra đó là mẹ của Kiến Hoa đi mua sắm, trong siêu thị, hay chỉ đơn giản là đi dạo...cũng dần dần xuất hiện trên weibo mà nguồn gốc của nó từ đâu ra thì không cần nói cũng hiểu. Khang Vũ với Nancy chắc chắn cũng góp vui không ít. Tuy nhiên điều lạ là dù có phản ứng rất mạnh nhưng so với thời điểm lễ mừng công mấy tháng trước còn chưa thấm vào đâu. Lệ Dĩnh xưa nay vẫn hay im lặng trước mọi tin đồn, mọi chỉ trích. Nay kết hôn cũng im lặng đợi đến ngày Kiến Hoa chủ động công bố. Điều này khiến nhiều người trước nay luôn kịch liệt phản đối lại quay sang thích cô. Hơn nữa fan của hai người cũng dần hiểu được tình cảm của vợ chồng họ nên chỉ còn cách quay qua ủng hộ mà thôi. Cũng không ít người giờ mới phát hiện, lý do vì sao cùng thời điểm nửa tháng trước Trung Thu cả hai cùng hủy lịch sự kiện với Đài Hồ Nam, vì sao cả hai cùng lúc suy sụp, mất tinh thần đến như vậy. A Kiều chỉ vu vơ làm rò ra một thông tin nửa thực nửa hư nguyên nhân của việc đó cũng đủ khiến gió đổi chiều. Lần này hai người công bố đã trở thành tin hot hàng đầu một thời gian dài nhưng thực tế lại không sóng gió như tưởng tượng.

Cũng vì nguyên nhân đó mà động shipper Hoa Dĩnh tăng dân số bất thường, và điều họ mong ngóng bây giờ chính là một đám cưới hạnh phúc của thần tượng và nhanh chóng có một Tiểu Hoắc Hoắc mà thôi.

Rồi cuối cùng, ngày đó cũng đến...

Khi cả Đài Loan còn đang chìm trong mùi pháo bông, còn đang mải mê chúc tụng những điều tốt đẹp nhất cho một năm mới tới thì một góc Dương Viên lại tất bật chuẩn bị cho một đám cưới mà họ đã chờ từ rất lâu.

Đám cưới được công bố rộng rãi, nhưng được tổ chức chỉ với sự tham gia của người thân và bạn bè cô dâu, chú rể. Ba mẹ Lệ Dĩnh trước đám cưới hai ngày đều đã tới Đài Loan. Kiến Nguyên - anh trai của Kiến Hoa, cũng xin sở cảnh sát nghỉ phép từ Đài Nam về dự ngày vui của em trai mình. Đương nhiên không thể thiếu những người bạn thân của Kiến Hoa, từ vợ chồng Kỳ Long - Thi Thi tới Hồ Ca, Đường Yên, Tâm Như...tất cả đều có mặt. Cặp trợ lý Nancy - Khang Vũ thậm chí còn ở đây từ cả tuần trước, biến nhà Tuấn Kiệt trông gần giống một khách sạn thu nhỏ, người ra người vào tấp nập cả một tuần.

Không ít phóng viên tới từ Đại Lục túc trực bên ngoài khu đó mấy ngày nay chỉ với mong muốn chụp được bức ảnh nào đó về hôn lễ nhưng đều không thể qua nổi bảo vệ của Dương Viên. Hồ Thái Viễn nằm trong trung tâm Dương Viên đã lâu rồi mới nhộn nhịp như vậy. Bình thường nơi này chỉ để người dân trong khu tới hóng mát, tập thể dục... nhưng hôm nay đây sẽ là nơi diễn ra hôn lễ của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh.

Cây cầu gỗ dài gần chục thước dẫn ra đảo nhỏ giữa hồ treo rất nhiều bóng bay, mỗi chùm lại được gắn một chiếc chuông bạc nhỏ xíu. Không cần tới đàn hay máy hát, tiếng của gió luồn qua những chiếc chuông đã tạo nên một thanh âm mĩ diệu. Nói là đảo nhỏ nhưng đám cưới trên dưới một trăm người vẫn có thể thoải mái tổ chức ở đây. Trên đảo đã dựng sẵn một chiếc vòm hoa, một chiếc bục, bốn hàng ghế khách mời...tất cả đều màu trắng. Ngày hôm trước Tâm Như, Đường Yên và cả Nancy đã có dịp tới Vạn Hoa Viên một chuyến để mua hoa về trang trí cho hôn lễ. Một tấm thảm đỏ cũng được trải từ bục đến phía đầu cầu. Đó sẽ là nơi Kiến Hoa và Lệ Dĩnh bước vào. Không cầu kỳ nhưng thanh khiết và trang nhã là những gì có thể cảm nhận được về khung cảnh của đám cưới lúc này. Khách mời đều đã đến đủ. Bốn vị phụ mẫu tất bật cảm ơn, nhận lời chúc tụng từ bạn bè, họ hàng hai bên...chỉ có một người tỏ vẻ bồn chồn là Kiến Hoa. Đã ở tuổi này rồi nhưng trong hôn lễ của mình anh vẫn không khỏi hồi hộp.

Không giống như những đám cưới khác. Ba mẹ Lệ Dĩnh đã trao cô cho Kiến Hoa rồi. Bây giờ nghi thức đó cũng không cần nữa. Mà để tự Kiến Hoa về nhà rước Lệ Dĩnh tới nơi tổ chức hôn lễ.

"Các vị, thay mặt cho hai bên gia đình, tôi xin cảm ơn sự có mặt của các vị trong hôn lễ ngày hôm nay của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Chúng ta cùng nâng ly chúc hôn nhân của họ ngày càng viên mãn. Và chúng ta cũng nên để cho tân lang đi đón tân nương thôi. Tôi thấy cậu ấy có vẻ không đợi được nữa rồi" - Kiến Nguyên, chủ hôn của buổi lễ lên tiếng mở màn.

Câu nói đùa của người chủ hôn khiến mọi người bật sảng khoái. Đúng là từ sáng đến giờ Kiến Hoa ít để ý tới khách mời mà chốc chốc cứ ngó nghiêng nhìn về nhà của họ, nơi Lệ Dĩnh đang ở đó đợi anh tới đón. Kiến Nguyên vừa dứt lời, mọi người cùng vỗ tay tiễn Kiến Hoa. Anh nở nụ cười hạnh phúc rồi nhanh chóng lên chiếc xe mui trần màu trắng phía bên ngoài. Hồ Ca tình nguyện làm phù rể và cũng là lái xe đưa anh đến rước dâu.

Nằm trong cùng một khu, từ căn nhà số 16 ra tới hồ Thái Viễn không tới một dặm. Nếu đi ô tô cũng chỉ mất hơn năm phút là đến. Vậy mà Kiến Hoa cứ giục Hồ Ca đi nhanh hơn một chút.

"Hoa ca, vợ thì cũng là của anh rồi. Sớm một phút muộn một phút có sao?" - Hồ Ca nhìn bộ dạng nhanh chóng của Kiến Hoa trêu chọc.

"Cậu cứ kết hôn đi rồi sẽ biết"

Hồ Ca rất tươi tỉnh nhún vai. Anh chưa kết hôn nên đương nhiên anh không biết. Nhưng điều anh có thể chắc chắn là hồn của Kiến Hoa đã chạy trước cái xe này từ lâu rồi. Biết Hoa ca bao nhiêu năm, nhưng mặt này của Kiến Hoa bây giờ anh mới biết được. Tình yêu quả nhiên có sức mạnh vĩ đại.

Tới nơi, Kiến Hoa không rời mắt nhìn lên cửa sổ tầng 2, phòng của bọn họ, Lệ Dĩnh đang ở đó. Anh vội vàng nhảy khỏi xe bước vào thì đã bị chặn lại trước cửa. Nancy, Tâm Như, A Kiều đều đang ở đây. Nancy còn là phù dâu của Lệ Dĩnh. Ba người bọn họ chặn ngang cửa quyết tâm không cho Kiến Hoa đi vào, còn cười rất quái lạ.

"A Kiều, em kết hôn rồi, sinh con rồi còn ở đây cản đường anh"

Kiến Hoa mất kiên nhẫn đẩy A Kiều sang một bên thì lại bị hai cô nương kia kéo lại. A Kiều chống nạnh cự nự, hôm nay muốn rước Lệ Dĩnh đi anh nhất quyết phải bước qua được bọn họ.

"Hoa ca, hôm nay em là nhà gái. Anh chính thức rước Dĩnh bảo của bọn em về cũng cần phải bước qua chút thử thách chứ. Em là thay mặt toàn bộ fan của Lệ Dĩnh"

Kiến Hoa suy nghĩ trong tích tắc rồi nhanh chóng đồng ý. Anh thì có vẻ rất hấp tấp còn vị phù rể lại tỏ vẻ rất thảnh thơi. Anh muốn xem Hoa ca còn có thể bộc lộ ra cái gì mà xưa nay anh không được biết nữa không.

"Được, thử thách thế nào?"

"Lệ Dĩnh đưa ra ba câu hỏi, nếu anh trả lời đúng ý cô ấy, bọn em sẽ để cho anh vào rước tân nương" - Nancy tiếp lời

Đăng ký kết hôn cũng đã từ Trung thu, là vợ chồng mấy tháng nay rồi. Bây giờ bọn họ có không cho rước anh vẫn phải vào bằng được. Nhưng thử thử thách này vợ anh đã đưa ra, cũng nên bỏ chút tâm sức chứ.

"Em hỏi nhanh đi" - Kiến Hoa rất sốt ruột. Từ sáng sớm anh đã không được thấy Lệ Dĩnh rồi. Bọn họ đuổi anh ra ngoài để chuẩn bị trang phục và trang điểm cho cô dâu. Anh đang nóng lòng muốn nhìn thấy Lệ Dĩnh trong bộ váy cưới.

Tâm Như bắt đầu hỏi câu đầu tiên:

"Câu thứ nhất, anh đã bao nhiêu lần bế Lệ Dĩnh khi cô ấy ngủ quên bên cạnh anh"

Kiến Hoa tỏ vẻ kinh ngạc trên gương mặt. Lệ Dĩnh lại nghĩ ra kiểu câu hỏi gì đây.

"Câu...câu này sao có thể trả lời được. Không phải làm khó anh sao?"

"Anh trả lời hay không?" - Tâm Như lại gặng hỏi.

"Được được được. Câu trả lời là Anh không biết, nhiều quá không nhớ được"

Cả phù dâu lẫn phù rể nhìn nhau cười khúc khích, còn Kiến Hoa cũng không biết giờ này mặt mình đỏ như thế nào.

"Câu thứ hai, bao nhiêu lần anh nhìn trộm cô ấy rồi tự cười một mình?" - Lần này tới lượt A Kiều hỏi.

Mặt Kiến Hoa lại co vào thêm chút nữa, có phải bọn họ muốn anh ngại chết trong ngày hôn lễ không?

"Câu này cũng thế, nhiều quá không nhớ nổi"

Hồ Ca khoanh tay lắc đầu với biểu cảm không thể tin được. Khi đó Nancy hỏi nốt câu thứ ba.

"Câu thứ ba, anh đã bao nhiêu lần hôn trộm Lệ Dĩnh?"

Tới câu này thì Kiến Hoa thật mất hết kiên nhẫn rồi. Anh vội vàng như vậy tới đây rước dâu mà trước sau gì cũng bị bọn họ dùng dằng giữ lại cả chục phút.

"Rốt cuộc bọn em có định để anh vào hay không? Hỏi toàn câu như vậy sao trả lời được?"

Cả A Kiều, Tâm Như và Nancy cùng khoanh tay lắc đầu không hài lòng. Nếu không trả lời thì anh đừng hòng qua được. Kiến Hoa quay sang Hồ Ca cầu cứu cũng nhận được cái nhún vai bất lực. Anh đành tự giải quyết thôi.

"Được được rồi, câu thứ ba cũng thế, anh không đếm nổi"

A Kiều quay qua Tâm Như, cùng mấy người kia cười không ngớt. Giờ họ mới biết, đường đường nam thần như anh nào nhìn trộm, nào bế, nào hôn trộm..tất cả đều đã làm qua. Mấy câu hỏi này của Lệ Dĩnh thật khiến bọn họ được mở rộng tầm mắt.

"Hoa ca, anh đúng là bị cô ấy bao trọn rồi" - Tâm Như ghé gần vào Kiến Hoa chọc ghẹo.

"Cao thủ" - Hồ Ca giơ ngón tay cái trước Kiến Hoa tỏ vẻ thán phục. Anh hôm nay đúng thật là được mở rộng tầm mắt.

"Hoa ca, ba câu trả lời anh đều không biết. Có điều...Lệ Dĩnh lại rất hài lòng với đáp án của anh. Giờ chúng em xin lui. Anh có thể lên rước cô ấy rồi."

Thế rồi Tâm Như cùng A Kiều lên một chiếc xe khác tới hồ Thái Viễn. Còn hai vị phù dâu, phù rể sẽ ở lại đợi. Chỉ chờ có thế, Kiến Hoa nhanh như gió đã chạy lên tầng hai. Cánh cửa phòng đóng kín, Kiến Hoa hồi hộp, tim đập nhanh, bàn tay run run mở cảnh cửa bước vào.

Chào đón anh bằng nụ cười đẹp đến nao lòng, Lệ Dĩnh trong bộ váy cưới màu trắng thướt tha trùm quét đất, để hở bờ vai mong manh. Tóc cô bới cao, để chừa hai bên tóc mai uốn lọn xoăn ngọt ngào. Chiếc xoan trắng cài trên đó buông xuống khiến gần nửa gương mặt cô bị che đi sau lớp voan mờ ảo. Kiến Hoa ngẩn người hồi lâu rồi bị tiếng nói của Lệ Dĩnh kéo ra khỏi ma lực của vẻ đẹp trước mắt.

"Sư phụ, em đợi anh lâu rồi. Có ba câu hỏi mà lâu như vậy mới qua được"

Kiến Hoa lại gần cô, vén chiếc voan sang một bên. Anh muốn nhìn kỹ vợ anh xinh đẹp thế nào trong ngày cưới.

"Còn không phải tại em hỏi những câu quá khó sao?"

Lệ Dĩnh theo thói quen ôm cổ Kiến Hoa kéo lại gần mình.

"Em chỉ là muốn biết anh đã yêu em nhiều như thế nào?"

"Nếu vậy thì chỉ ba câu hỏi không có đủ"

Tình yêu của anh đối với cô đâu thể chỉ trong ba câu hỏi đó mà nói hết được. Nếu có thể đếm được thì anh đã không khổ sở như thế khi mất cô.

"Sư phụ, em có đẹp không?"

"Là cô dâu đẹp nhất anh từng thấy"

Lệ Dỉnh chỉnh lại chiếc nơ trên lễ phục của Kiến Hoa. Anh cũng mặc lễ phục toàn màu trắng.

"Anh cũng là chú rể đẹp trai nhất"

Kiến Hoa áp sát Lệ Dĩnh, nâng cằm cô tiến tới, Lệ Dĩnh đã vội che lấy môi anh.

"Anh không thể hôn cô dâu trước hôn lễ được"

"Kệ đi"

Kiến Hoa nắm lấy tay Lệ Dĩnh thả tự do cho môi anh từng bước từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt lướt đi trên môi cô. Từ sáng mới được thấy cô, anh không thể chờ đến lúc hôn lễ mới hôn cô dâu được. Chìm đắm trong nụ hôn sâu như biển, hai người họ cũng không thèm để ý đến phù dâu phù rể còn đang ngóng họ ở bên dưới, chờ tới hôn lễ.

....

Chiếc xe màu trắng chở 4 người theo cuối cùng cũng quay trở lại hồ Thái Viễn. Không nói ai cũng hiểu sao chỉ việc đi đón cô dâu mà cũng mất nhiều thời gian như vậy. Khẳng định chắc chắn vợ chồng họ gặp nhau lại dây dưa không ít.

"Đến rồi, đến rồi!" - Thi Thi theo dõi chiếc xe xuất hiện từ đằng xa hồ hởi lên tiếng. Kỳ Long còn đang thay Kiến Hoa tiếp khách. Mấy cô gái còn lại thì đang chụm đầu vào xem ảnh cưới. Xem đi xem lại mấy lần rồi mà họ vẫn không rời tập album. Sau đám cưới có khi tập ảnh cũng cũ như được cả mấy năm ấy chứ.

Trên thảm đỏ dẫn lên đảo, phù dâu và phù rể đi trước, theo sau là Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đang khoác tay nhau đầy tình tứ. Không cần để ý đến những thứ xung quanh, anh mắt họ chỉ cần nhìn thấy nhau là đủ. Họ bước đi bên nhau trong lời ca nhẹ nhàng của bài hát "Chàng là gió, thiếp là cát" mà đích thân Tâm Như đã hát cách đây gần hai mươi năm. Lần này cô lấy đó làm quà cưới cho họ. Còn có Thi Thi, Đường Yên và Kỳ Long cùng hỗ trợ. Lấy tiếng gió cùng tiếng rung rinh của những chiếc chuông nhỏ làm nhạc, giọng hát của bọn họ cất lên là lời chúc phúc ý nghĩa nhất trong ngày trọng đại của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Lời hát vừa dứt, Kiến Hoa và Lệ Dĩnh cũng vừa tới đến bục, Kiến Nguyên đã chờ sẵn ở đó.

"Các vị, hôm nay tôi sẽ không hỏi cô dâu và chú rể. Mà hai người họ sẽ tự nói lời thề với nhau. Mỗi lời của bọn họ đều xuất phát từ những gì mà họ đã cảm nhận được khi cùng nhau vượt qua nhiều sóng gió để có được ngày hôm nay. Và đó chắc chắn sẽ là lời thề ý nghĩa nhất."

Kiến Hoa nắm chặt hai tay Lệ Dĩnh, nhìn sâu vào đáy mắt cô nhận thấy tia xúc động dâng trào:

"Tôi...Hoắc Kiến Hoa, không nguyện những gì vĩ đại, chỉ nguyện được cả một đời cùng Tiểu Dĩnh nắm tay nhau vượt qua mọi khó khăn. Dù là hiện tại hay tương lai sẽ luôn trân trọng, yêu thương và bảo vệ cô ấy. Một bước dõi theo, một bước nắm giữ, hạnh phúc này sẽ không bao giờ buông tay"

Dù là đã gả con gái đi rồi, khoảnh khắc đó ba tháng trước cũng đã trải nghiệm qua, nhưng trong hôn lễ thế này, cha mẹ Lệ Dĩnh cũng kìm được xúc động. Cha cô bình thường rất điềm đạm cũng bật khóc. Ông vui thay cho con gái mình, gả cô cho Kiến Hoa ông rất an tâm. Từ lần đầu gặp ông đã thấy đây sẽ là người có thể che chở và mang lại bình yên cho Lệ Dĩnh, và ánh mắt của người cha thường chưa bao giờ sai.

"Tôi...Triệu Lệ Dĩnh, không nguyện những gì lớn lao, chỉ nguyện cả một đời trao cho sư phụ. Ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào cũng được nắm tay đi bên cạnh anh ấy. Nguyện mãi mãi đều được cùng nhau thả đèn, cùng nhau ăn bánh trung thu, cùng nhau xem pháo hoa...cùng nhau phụng dưỡng cha mẹ và cùng nuôi dạy những đứa trẻ đáng yêu."

Giây phút này không chỉ Kiến Hoa mà ba mẹ anh, lẫn Kiến Nguyên đều mong mỏi từ rất lâu. Anh đã đi một quãng đường dài, từng vất vả qua, từng vui vẻ qua, cũng từng đau khổ tưởng chừng như không thể dậy nổi. Từ đó anh trầm tính hơn, thu mình lại với mọi người. Thế nhưng chỉ một nụ cười của Lệ Dĩnh đã làm tan biến những đau khổ và rào cản mà anh cố tình dựng lên. Có thể thấy được Kiến Hoa và Lệ Dĩnh bên nhau đối với họ là ước nguyện lớn nhất.

Kiến Hoa tiến lại gần Lệ Dĩnh, nâng má cô chuẩn bị đặt xuống một nụ hôn, Lệ Dĩnh cũng hơi ngẩng lên tiếp nhận thì tiếng của Kiến Nguyên vang lên làm phá vỡ giây phút lãng mạn của họ.

"E hèm...Không vội, không vội. Cô dâu, chủ rể mời trao nhẫn cho nhau"

Bị phá đám giữa đường, Kiến Hoa đỏ mặt rời Lệ Dĩnh. Mấy người ở dưới ôm bụng cười. Không phải chú rể hấp tấp quá đấy chứ. Nancy cầm chiếc khay bạc bên trên còn có chiếc hộp nhỏ xinh xắn tiến tới trước Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Kiến Hoa nằm chặt bàn tay Lệ Dĩnh đeo chiếc nhẫn cưới lên ngón áp út của cô, ngay bên cạnh chiếc nhẫn bạc của mẹ anh để lại. Lệ Dĩnh thổn thức không cầm được xúc động, nước mắt rơi xuống bàn tay ấm áp của Kiến Hoa.

"Sao lại khóc nữa rồi?"

"Em hạnh phúc mà"

Anh dịu dàng lau nước mắt trên gương mặt của người mình yêu nhất. Từ bây giờ đã không còn gì là trở ngại trên con đường hạnh phúc của hai người nữa.

"Anh chỉ cho em khóc nốt hôm nay. Sau này có anh ở bên, tuyệt đối sẽ không phải khóc nữa"

Lệ Dĩnh mỉm cười gật đầu, đeo lên ngón tay Kiến Hoa chiếc nhẫn còn lại. Ánh mắt trao nhau sự thâm tình lẫn mãn nguyện. Kiến Nguyên cũng cảm động rơm rớm nước mắt, hắng giọng lấy lại bình tĩnh tuyên bố:

"Mặc dù theo pháp luật thì họ vốn đã hết hôn rồi nhưng bây giờ tôi xin được chính thức tuyên bố với toàn thể mọi người, cả những bạn phóng viên đang ở bên ngoài kia và những người trên khắp Trung Quốc này, Hoắc Kiến Hoa và Triệu Lệ Dĩnh đã chính thức là vợ chồng. Bây giờ chú rể có thể hô....cô dâu"

Hai tiếng cuối cùng của Kiến Nguyên bị chìm trong tiếng hò reo và tiếng vỗ tay không ngớt của khách mời. Không đợi anh nói hết câu, hai người họ đã trao nhau nụ hôn thề nguyền vĩnh cửu trong sự vui mừng xúc động của tất cả mọi người. Nụ hôn giống như đoạn phim quay chậm, khách mời căng mắt theo dõi, còn cô dâu chú rể coi như không có mọi người xung quanh cứ thế quyến luyến môi nhau không rời. Ngay cả khi tiếng pháo bông nổ ra từ hai phía cũng không khiến hai người họ dừng lại.

Một đời, một kiếp, một đôi...cuối cùng họ cũng chờ đến được ngày này. Từ giờ đến mãi mãi về sau, sẽ chỉ có hạnh phúc.

...

"Mọi người, chuẩn bị chưa, em ném hoa đây"

Mấy cô gái chưa kết hôn xếp hàng sau lưng Lệ Dĩnh. Ngay cả Tâm Như cũng bon chen lấy một chỗ.

"Lệ Dĩnh ném cho chị đi, chị muốn kết hôn rồi" - Tâm Như nài nỉ với giọng rất dễ thương.

"Ném cho chị" - Đường Yên cũng không chịu kém cạnh.

"Lệ Dĩnh, ném cho chị, vẫn là chị thương em nhất mà" - Nancy còn lớn tiếng hơn.

A Kiều bế Phi Phi nhìn cảnh tượng trước mắt lắc đầu.

"Chậc, chậc...vẫn như ta là sướng hơn. Túm gọn Kiệt ca cả 7 năm trước. Nếu để đến bây giờ như họ chắc ế mất thôi"

Ở bên ngoài là thế nhưng A Kiều vẫn không quên chêm thêm một câu góp vui:

"Lệ Dĩnh ném cho Ninh Y đi. Rồi chị sẽ kiếm cho em một trợ lý soái ca nha"

Nghe thấy soái ca theo bản năng Lệ Dĩnh mắt sáng như sao, cười đến tận mang tai, hồ hởi như bắt được vàng.

"Thật sao?"

"Em dám?" - Kiến Hoa bên cạnh đã nguýt một cái dài như Vạn lý trường thành tới vợ mình. Lệ Dĩnh lại bấm môi không dám nói nữa.

"Từ mai anh sẽ làm trợ lý cho em"

"Em ném đây" - Lệ Dĩnh lấy hết sức ném ngược bó hoa ra phía sau. Cả mấy cô gái đều chăm chú theo dõi để bắt lấy. Nhưng bó hoa chẳng chọn ai, mà lại rơi đúng vào lòng Nancy trong sự tiếc nuối của mấy người còn lại.

"Y Y, cậu bắt được rồi. Nhớ năm tới phải kết hôn nha" - Lời chúc mừng của A Kiều chứa đầy hàm ý. Sau đó còn lại gần đẩy ánh mắt sang người đàn ông nãy giờ theo dõi mấy cô gái tranh hoa cưới, thẩy vào tay anh một mẩu giấy nhỏ bên trong chỉ có một hàng số.

"Nguyên ca. Đây là số điện thoại của cô ấy. Khỏi cần cảm ơn em"

Hôm nay là đám cưới của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, họ hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc của họ rất có thể sẽ lại đem đến một hạnh phúc khác. Tất cả đều gói gọn trong một chữ "Duyên", chỉ đợi họ tự nắm bắt mà thôi.

P/s: Còn 2 ngoại truyện nữa, mà m.n muốn đọc bản hoàn chỉnh thì từ từ e ngồi nhìn r gõ lại =)) chứ chỗ cop nó cắt chỗ này mất chỗ kia phắng chỗ nọ rồi
Bình Luận (0)
Comment