Bân Tử cực kỳ hưng phấn, Kiều Hải Tinh hỏi như vậy chẳng khác nào ngầm thừa nhận đó nha, anh ta tròn mắt hỏi: “Là thật sao?”
Kiều Hải Tinh không nghĩ tới chuyện của chú ấy và anh Tiểu Xuyên lại bị Bân Tử phát hiện, cô kéo tay áo anh ta: “Này, nhỏ giọng thôi.” Loại chuyện như thế này làm sao có thể tùy tiện nói toạc móng heo ra cơ chứ?!
Bân Tử lập tức hiểu ý, ra dấu im lặng, “Tôi hiểu tôi hiểu.”
Ghê rồi ghê rồi, thì ra là cô nhóc này muốn chơi trò tình yêu bí mật.
Tuy rằng Bân Tử cũng phát hiện ra vấn đề, nhưng Kiều Hải Tinh vẫn không quá tin tưởng việc lần này lắm, từ sau ngày hôm đó cô hay nói bóng nói gió muốn moi được chút tin tức từ trong miệng Xa Thừa Vũ.
Hai ngày trước, cô hỏi Xa Thừa Vũ: “Chú à, mấy ngày nay anh Tiểu Xuyên có liên lạc với chú hay không?”
Hôm nay lại hỏi: “Chú, anh Tiểu Xuyên khi nào lại đến vậy?”
Trong lòng Xa Thừa Vũ hơi khó chịu, thái độ lạnh nhạt hỏi lại cô: “Làm sao? Cô rất nhớ cậu ta?”
Kiều Hải Tinh ra sức xua tay, thái độ này của chú ấy chính xác là sợ người khác đoạt mất người của mình, cô vội vàng phủ nhận nói: “Không không không, không dám nhớ không dám nhớ…”
Xa Thừa Vũ híp mắt nhìn cô, Kiều Hải Tinh cảm giác lưng như có kim châm, may mắn thay, một hồi chuông di động đã cứu cô.
Cô cầm di động lên rồi nhìn thoáng qua, vẻ mặt cười đùa hí hửng khi nãy đều biến mất toàn bộ, giống như chuột thấy mèo vậy.
Kiều Hải Tinh cắn môi, cười nói với Xa Thừa Vũ: “Tôi…tôi đi nghe điện thoại đã.” Dứt lời cô cầm di động trở về phòng.
Xa Thừa Vũ nhìn bộ dạng nhăn mày của cô, trước kia mỗi lần cô nhận điện thoại cũng chưa bao giờ tránh mặt anh.
Kiều Hải Tinh trở về phòng, ôm chân ngồi trên giường, nhận cuộc điện thoại, “Cậu.”
Cậu cô đi thẳng vào vấn đề: “Hải Tinh à, cháu đến Bắc Kinh cũng hai tháng rồi, đã được phát tiền lương chưa?”
Kiều Hải Tinh siết chặt gấu quần, nhỏ giọng nói: “Không phải cháu đã gửi tiền thuốc của bà ngoại quý này qua rồi hay sao?”
Cậu cô mất hứng, “Đứa nhỏ này, cháu nói thế là thế nào? Chẳng lẽ cháu nghĩ cậu gọi điện hỏi thăm cháu một chút là muốn hỏi tiền thuốc à?”
Kiều Hải Tinh trầm mặc không trả lời, cô không biết là ngoại trừ tiền thì còn có cái gì đáng giá để cậu phải tự mình gọi điện thoại tới hỏi nữa, ít nhất thì cũng không phải về công việc của cô, việc học tập và cuộc sống trước kia cũng đều không phải.
Điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ rì rầm, chỉ nghe thấy cậu cô “hừ” một tiếng rồi nói: “Bà nói chuyện với nó đi, con bé không có lương tâm…”
Giọng của mợ cô ở bên kia vang lên: “Con nhỏ này cánh cứng rồi có phải không hả, dám nói chuyện với người lớn như vậy à…” Bà ta đùng đùng nói một tràng, Kiều Hải Tinh không dám phản kháng.
Người mợ này của cô cũng là một nhân vật lợi hại, từ hồi còn nhỏ Kiều Hải Tinh đã chứng kiến bà ta cãi nhau ầm ĩ với người khác không biết bao nhiêu lần rồi, không có một lần nào chịu thua thiệt. Con người cũng chanh chua cay nghiệt, cực kỳ tính toán, đối với láng giềng xung quanh thì thanh danh rất xấu, mọi người luôn nghĩ về bà ta theo kiểu có thể trốn liền trốn, có thể tránh liền tránh.
Mợ cô chậm rãi nói: “Kiều Hải Tinh, sao cháu không suy nghĩ một chút xem, từ lúc mẹ cháu không còn nữa thì về sau là ai chăm sóc cháu, chính là bà ngoại của cháu! Bây giờ để cháu chi trả vài đồng tiền cho bà ngoại cháu mà cháu cũng khó chịu à! Cháu nghĩ vài đồng tiền của cháu có thể sống cả đời được hay sao? Bà ngoại cháu ngoài uống thuốc chẳng lẽ không cần sinh hoạt hàng ngày? Không ăn, cũng không mặc?”
Kiều Hải Tinh ngước nhìn trần nhà, gắng sức chớp chớp mắt, nói: “Không phải cháu không có lương tâm, cháu cũng rất nhớ bà ngoại…”
Mợ: “Được rồi, cháu đừng có khóc lóc sướt mướt với tôi nữa, cứ như tôi bắt nạt cháu không bằng. Thôi tôi cũng không nói chuyện với cháu nữa, dù sao bây giờ trong nhà cũng không có nhiều tiền, nếu thật sự cháu không lo được thuốc thang cho bà ngoài thì ngừng lại đi!”
Kiều Hải Tinh: “Ngàn vạn lần đừng dừng lại, mợ, cháu cầu xin mợ đấy, ngày mai cháu sẽ đi gửi tiền ngay. Cháu… cháu có thể nói chuyện với bà ngoại được không ạ?”
Mợ: “Bà ngoại cháu ngủ rồi, nói chuyện gì mà nói, cước phí điện thoại không phải mất tiền à!”
Mợ cúp điện thoại, Kiều Hải Tinh lâm vào trầm mặc một lúc lâu.
Năm ấy Kiều Hải Tinh chín tuổi, mẹ cô phát hiện ra bị ung thư hạch bạch huyết, không lâu sau đó liền rời đi. Bố cô rất nhanh đã cưới người vợ thứ hai, ném cô cho bà ngoại. Là một tay bà ngoại nuôi cô khôn lớn.
Mấy năm trước bà ngoại bị bệnh tiểu đường, vẫn luôn dựa vào thuốc để duy trì.
Kiều Hải Tinh ăn mặc cần kiệm, chỉ hy vọng có thể tích cóp được nhiều tiền hơn để lo cho bà ngoại.
Cô mong muốn bà ngoại sống mạnh khỏe, trên đời này cũng chỉ có bà ngoại là còn yêu thương Kiều Hải Tinh.
Sáng sớm hôm sau Kiều Hải Tinh liền tới ngân hàng để gửi vào thẻ của cậu cô một khoản tiền.
Trở lại khu nhà, cô nấu hai bát mì, gọi Xa Thừa Vũ tới cùng nhau ăn.
Hôm nay cô gái nhỏ có vẻ ủ rũ, thật giống hạt đậu nành bị thiếu nước.
Xa Thừa Vũ gõ gõ mặt bàn trước mặt cô, hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Kiều Hải Tinh lắc đầu, cúi đầu chuyên tâm ăn mì.
Xa Thừa Vũ không hỏi lại.
Lúc cơm nước xong Kiều Hải Tinh gọi anh lại, “Chú à, máy tính của chú có thể lên mạng được không? Tôi muốn… mượn máy tính của chú để gửi sơ yếu lý lịch.”
Xa Thừa Vũ nhẹ nhàng cười khẽ, thì ra là chuyện này, anh gật gật đầu, “Có thể lên mạng, tôi rửa bát xong sẽ lấy cho cô.”
Kiều Hải Tinh ngồi trong phòng Xa Thừa Vũ, nhìn anh lấy máy tính ra.
Kiều Hải Tinh: “Tôi gửi luôn ở đây đi, chú nhìn tôi, tôi chỉ gửi sơ yếu lý lịch thôi, sẽ không xem lung tung trong máy tính đâu.”
Xa Thừa Vũ rất tùy ý, “Tôi không có đồ gì đáng xem đâu.”
Kiều Hải Tinh nhìn anh một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Không phải đàn ông các chú đều có sao? Phim gì đó…”
Xa Thừa Vũ từ từ cúi người xuống, ghé sát lại gần mặt Kiều Hải Tinh, thấp giọng hỏi cô: “Cô xác định muốn thảo luận vấn đề này với tôi?”
Kiều Hải Tinh nhìn anh không chớp mắt, hơi thở ấm áp của anh phả vào trán cô, cô bất an nháy mắt một cái, dời tầm mắt qua chỗ khác.
Xa Thừa Vũ cười yếu ớt hai tiếng, tâm tình vô cùng sung sướng đứng thẳng người dậy.
Kiều Hải Tinh bĩu môi, cô bỗng nhiên nhớ tới anh Tiểu Xuyên.
Vậy…Chú ấy xem mấy cái phim kia… Có phải là không giống phim người khác xem hay không nha…
**
Cách mà Kiều Hải Tinh gửi sơ yếu lý lịch có thể khái quát thành “Quăng lưới khắp nơi, không bỏ sót chỗ nào”.
Cô đăng ký vào trang web, sau khi viết xong bản sơ yếu lý lịch, cô sàng lọc đại khái ngành nghề sau đó bắt đầu gửi cho tất cả.
Khoảng chừng hơn mười phút sau đã gửi xong, vừa quay đầu lại thấy Xa Thừa Vũ đang nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Kiều Hải Tinh: “Làm sao vậy?”
Xa Thừa Vũ: “Cô có thể tôn trọng nhà phát triển trang web hay không hả.”. Anh chậm rãi đi tới, khom lưng cầm lấy con chuột, “Ở đây có nhiều chức năng như vậy, vì sao cô lại làm như không thấy thế, cô nhìn chức năng sàng lọc về tiền lương, sàng lọc quy mô xí nghiệp, sàng lọc chức vụ, cương vị, đây còn có giới thiệu về công ty, mô tả về chức vụ, giới thiệu về các chức vụ khác trong công ty nữa.”
Kiều Hải Tinh ngây ngốc đến gần nhìn thoáng qua, “Nhưng tôi vẫn luôn nộp sơ yếu lý lịch như vậy nha.”
Xa Thừa Vũ thở dài, “Cô gái nhỏ à, trên thế giới này có rất nhiều thứ đều là cô đối xử với nó như thế nào, nó sẽ đối xử với cô như thế. Cô chỉ có chăm chỉ thì mới có thể tìm được lý tưởng trong công việc.”
Kiều Hải Tinh xấu hổ cúi đầu, cô cảm thấy Xa Thừa Vũ nói rất hay, vì thế bắt đầu nghiêm túc ấn mở những chỗ mà anh vừa mới nói.
Xa Thừa Vũ khom người đứng ở bên cạnh, cùng cô phân tích cẩn thận những công ty nhìn có vẻ tương đối đáng tin cậy, những công ty vừa nhìn đã thấy đa phần là khoác lác; những cương vị thích hợp cho người mới, những cương vị dù có nộp hồ sơ cũng sẽ không có cơ hội phỏng vấn…
Kiều Hải Tinh tập trung tinh thần lắng nghe anh nói, lần đầu tiên cô mới biết thì ra nộp sơ yếu lý lịch còn có nhiều kiến thức như vậy.
Khi còn ở trường học, thầy cô chưa từng dạy những điều này, cũng không có đàn anh đàn chị nào chia sẽ, cô vẫn luôn giống một đứa nhỏ đi mò đá qua sông, chỉ có thể tự mình chậm rãi tìm kiếm.
Xa Thừa Vũ xuất hiện tựa như một ngọn hải đăng mang đến ánh sáng cho con thuyền đi trong đêm tối.
“Chú à,” Kiều Hải Tinh gọi anh, “Trước kia chú làm gì vậy?”
Xa Thừa Vũ hơi ngập ngừng, chậm rãi đứng thẳng người dậy, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt trả lời: “Trò chơi.”
Ánh mắt Kiều Hải Tinh sáng lên, “Oa, thật ngầu! Là game online sao?”
Xa Thừa Vũ dường như không muốn nói nhiều: “Đã quên rồi,” anh ngừng lại một chút, “Mấy ngày nay sẽ nhận được rất nhiều điện thoại phỏng vấn, nhớ kỹ đừng tắt máy.”
Kiều Hải Tinh trở về phòng, máy tính của Xa Thừa Vũ còn chưa đóng, anh cầm chuột, do dự click mở một icon trên màn hình.
Không bao lâu sau, một cửa sổ trò chơi mở ra, Xa Thừa Vũ click vào nút đăng ký, hình ảnh chuyển tới giao diện đăng ký.
Đây là một kiểu game võng du phong cách u ám thần bí lấy bối cảnh đại lục ma huyễn phương Tây, cảnh tượng hết sức to lớn, nhân vật được chế tác sinh động như thật, con chuột lướt qua gương mặt nhân vật, lông mi của nàng ấy còn nhẹ nhàng rung động.
Xa Thừa Vũ khẽ cong khóe miệng, hình như thật sự rất ngầu.
Anh chọn một nhân vật là nữ cung thủ rồi tiến vào trò chơi, cung thủ đeo một cung tiễn làm bằng đồng, đuôi mũi tên vẽ ra một đường xanh ngọc trong bóng tối, vừa đẹp rực rỡ lại vừa thần bí.
Bỗng nhiên, một con rồng bị thương bổ nhào vào dưới chân cung thủ, nàng đang muốn khom lưng kiểm tra, hình ảnh chợt rung động, âm hưởng từ từ truyền đến một câu cổ xưa mà xa xăm: “Hoan nghênh trở lại đại lục!”
Giọng nói này mang theo vô số hồi ức đồng loạt tràn vào ký ức của Xa Thừa Vũ.
Anh bực bội ném chuột, đứng lên đốt một điếu thuốc rồi đi đến bên cửa sổ hút.
Lúc bọn họ nghiên cứu phát minh trước trò chơi này hơn hai năm, lúc còn lại mấy cái hệ thống cuối cùng chưa hoàn thành thì Địch An Hòa lén bán số liệu trung tâm cho công ty đối thủ. Bọn họ nhanh chóng lấy cảnh tượng và nhân vật tân trang lại rồi khẩn cấp tung ra thị trường, công ty Xa Thừa Vũ bị đánh như vậy nên trở tay không kịp.
Địch An Hòa……
Xa Thừa Vũ còn có thể nhớ rõ hồi bọn họ còn nhỏ, sau khi tan học về sẽ cùng nhau lén chạy đến tiệm net chơi game, bọn họ cùng nhau lập đội giết quái, cùng nhau hạ phó bản, lấy trang bị… Những điều đó từng là thanh xuân nhiệt huyết và khí phách nhất trong trí nhớ của anh.
Hai thiếu niên nhỏ khi ấy từng thề son sắt rằng trong tương lai họ muốn làm ra một trò chơi của chính mình. Mang nó đi khắp Trung Quốc, hướng ra thế giới.
Xa Thừa Vũ trước sau vẫn luôn nhớ rõ, nhưng anh ta lại quên.
Xa Thừa Vũ nhắm mắt lại, những hồi ức này khiến anh kiệt sức.
Khói thuốc đốt tới đầu mẩu thuốc lá, lưu lại một đoạn tàn thuốc nhỏ dài.
Xa Thừa Vũ dụi điếu thuốc vào hộp giấy.
Màn hình vẫn sáng, nữ cung thủ tiến vào trò chơi, trên người nàng khoác chiến bào, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, tùy thời chuẩn bị xuất chinh.
Trong lòng Xa Thừa Vũ dường như có một ngọn lửa nhỏ, sau khi trải qua gió táp mưa sa lại bắt đầu nhen nhóm.
Anh lấy điện thoại ra gửi Wechat cho Tiểu Xuyên: Giúp tôi để ý một chút xem có hạng mục thuê ngoài nào hay không.
Không bao lâu sau, Tiểu Xuyên đã có tin tức, phần mã của một trò chơi giải đố trên di động muốn thuê ngoài, chỉ là thời gian yêu cầu rất eo hẹp, một hạng mục, thời gian hai tuần.
Xa Thừa Vũ bảo Tiểu Xuyên nhận giúp anh, giá cả cũng do Tiểu Xuyên thương lượng.
Thỏa thuận xong, Xa Thừa Vũ bảo Tiểu Xuyên gửi cho anh tư liệu về trò chơi trên di động kia.
Sau khi Kiều Hải Tinh gửi sơ yếu lý lịch xong thì cũng bận rộn hơn, cô bắt đầu chạy phỏng vấn khắp Bắc Kinh.
Chỉ chưa đầy một tuần lễ, cô gần như đã có thể vẽ ra được các tuyến tàu điện ngầm ở Bắc Kinh.
Nước chảy về hướng đông, vào đông trời giá rét, một năm này đã dần kết thúc sau nhiều trận binh hoang mã loạn.
Tác giả có lời muốn nói:Sức tưởng tượng của bạn học Kiều Hải Tinh thật phong phú, hết ông chú già nhặt rác lại tưởng tượng chú thành… đồng tính!Chương này tuy ngắn, nhưng nhiều tin tức lớn đó nha ( chống nạnh.jpg)