Thang máy “Đinh” một tiếng, đã tới tầng 12.
Kiều Hải Tinh còn đang ngây người.
Lục Nguyên đụng đụng vào cánh tay cô, nhắc nhở: “Đi thôi Tiểu Kiều.”
Mọi người lúc này mới nhớ tới Kiều Hải Tinh trong góc.
Đại Tráng nhạy bén, quay đầu lại hỏi: “Ai nha Tiểu Kiều, bộ phần mềm quản lý quy trình làm việc kia sẽ không phải là do ông lớn Xa làm đấy chứ?”
Kiều Hải Tinh yên lặng gật gật đầu, trong lòng lại nói: Đúng, chính là cái tên lừa đảo đó đấy.
Đôi mắt Đại Tráng bỗng mở to, ba bước cũng thành hai bước chạy về công ty, “Tôi phải đi về nghiên cứu hệ thống mà ông lớn Xa làm, đừng có ai nói chuyện với tôi!”
**
Trước khi tan tầm, Kiều Hải Tinh gọi điện thoại cho Xa Thừa Vũ nói cơm chiều hôm nay cô sẽ làm, Xa Thừa Vũ vui vẻ đồng ý.
Kiều Hải Tinh mua đồ ăn trở lại khu nhà, Xa Thừa Vũ không có ở nhà.
Không lâu sau, anh xách theo một hộp bánh ngọt trở về, thấy Kiều Hải Tinh ở nhà bèn đưa bánh ngọt qua, “Ăn chút đồ lót dạ trước rồi lại nấu cơm.”
Đây là một nhãn hiệu rất đắt, cô đi ngang qua rất nhiều lần, đều không dám mua. Nhất định là Xa Thừa Vũ biết cô nấu cơm chậm, sợ cô bị đói mới mua.
Kiều Hải Tinh nhìn một hộp bánh ngọt nhỏ kia, hơi hơi mềm lòng, tuy rằng chú ấy che giấu thân phận trước kia của mình, nhưng thực lòng mà nói, chú ấy đối với mình thật sự rất tốt.
Tuy nhiên trong lòng cô không thể bỏ qua được, hai người thuê phòng chung lâu như vậy, nói thế nào thì cũng coi như là bạn bè.
Địa chỉ hai công ty trước và sau của cô chú ấy đều biết, chú ấy thậm chí còn xem qua sơ yếu lý lịch của cô.
Nhưng chú ấy thì sao?
Nếu trước kia chú ấy chỉ là một người bình thường thì còn được, thế nhưng mà chú ấy lại từng là ông trùm hào quang sáng chói trong ngành.
Kiều Hải Tinh chưa từng nghe chú ấy đề cập tới một chữ nào, chỉ nghe được nhiều thứ từ trong miệng đồng nghiệp.
Giữa trưa nay ở trong thang máy, lúc cô nghe thấy mấy người Đại Tráng thảo luận thì như một đứa ngốc vậy, may mắn bọn họ không hỏi cô, bằng không thì cô cũng không biết trả lời như thế nào.
Mệt cho cô còn lo lắng đưa ăn đưa uống đưa ấm áp cho chú ấy!
Cô cảm thấy không công bằng, lại có chút tủi thân.
Kiều Hải Tinh lặng lẽ liếc mắt nhìn hộp bánh ngọt kia một cái, xoay người đi nấu cơm.
Hừ, diễn kịch sao, ai cũng là diển viên hết à?!
Kiều Hải Tinh tự biết trình độ nấu cơm của mình, chỉ mua mấy thứ bán thành phẩm, chế biến một chút là có thể ăn.
Cô bưng đồ ăn lên bàn, sâu xa liếc mắt nhìn Xa Thừa Vũ một cái.
Xa Thừa Vũ: “Có chuyện gì thế?”
Kiều Hải Tinh cười cười, “Không có việc gì nha, ăn cơm thôi. Tới tới tới, nếm thử xem tay nghề của tôi có tiến bộ hay không.”
Dứt lời, cô đặt đồ ăn xuống rồi đẩy đến trước mặt anh, Xa Thừa Vũ nhướng mày nhìn cô, cô nhóc này hôm nay ân cần đến kỳ lạ.
Kiều Hải Tinh: “Chú à, chú có cảm thấy tôi rất tốt hay không, tôi cần cù chất phác, thông minh hiền lành, nhiệt tình rộng rãi…”
Xa Thừa Vũ phụt một tiếng bật cười, thuận theo gật gật đầu.
Kiều Hải Tinh nhăn mũi, tiếp tục nói: “Ừ, cho nên người tốt nên được đối xử tốt có phải hay không?”
Xa Thừa Vũ: “Ừ, tôi cảm thấy tôi đối xử với cô cũng không tệ lắm.”
Kiều Hải Tinh bướng bỉnh, khó chịu cắm đầu dùng bữa.
Một lát sau, cô lại khơi mào đề tài: “Chú à, tôi có một người bạn, khoảng thời gian trước có bạn gái, anh ta lừa người ta, nói rằng mình là con nhà giàu, kết quả bị lộ tẩy…”
Xa Thừa Vũ dừng tay lại, giương mắt nhìn cô, thái độ nghiêm túc, “Về sau cách xa loại người này một chút.”
Kiều Hải Tinh: “……”
Cô gật gật đầu, lại nói: “Thật ra những chuyện như vậy cũng không ít đâu, một người bạn thân của tôi trước kia cũng gặp phải một tên cặn bã, lừa trên gạt dưới, miệng toàn lời nói dối!”
“Còn nữa, tôi có một người bạn khác…”
Xa Thừa Vũ cười ngắt lời cô: “Hôm nay bạn của cô hơi nhiều đấy nhỉ!”
“Gì cơ?” Kiều Hải Tinh sửng sốt, hơi chột dạ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi… Tôi xã giao rộng rãi không được à!”
Cô vừa nhai một miếng rau cải thìa vừa bắt đầu ngẫm lại, có phải kịch bản của mình có vấn đề hay không, hoặc là nói không đủ rõ ràng, vì sao chú ấy cứ như nghe không hiểu vậy, trọng điểm cũng không theo kịp tiết tấu??
Kiều Hải Tinh bực bội gãi gãi đầu, chuẩn bị đổi phương án.
Vì thế cô lại bắt đầu nghiêm trang nói liều: “Đúng rồi chú à, công ty chúng tôi chuẩn bị mở một ngành kinh doanh, làm về game, ông chủ đang thu thập ý kiến mọi người, chú có ý tưởng tốt nào hay không?”
“Không cần làm!”
“Gì cơ?”
Xa Thừa Vũ: “Ý kiến của tôi chính là không cần làm. Công ty thương mại điện tử của các cô đang làm rất tốt, cơ bản không có hiểu biết gì đối với ngành sản xuất game, cho nên tôi không kiến nghị các cô làm cái này.”
Kiều Hải Tinh liếc mắt, “Nhưng ông chủ nói phải làm, chúng tôi cũng không ngăn được nha!” Cô âm dương quái khí nói: “Tôi biết ngay hỏi chú cũng vô ích mà, trước kia chú cũng là người làm công, chú có thể biết được bao nhiêu chứ!”
Xa Thừa Vũ giương mắt nhìn cô, liền thấy cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Anh buông đũa, “Hôm nay cô có vẻ không đúng lắm, rốt cuộc là làm sao vậy?”
Kiều Hải Tinh thản nhiên lắc lắc đầu, tiếp tục dùng bữa.
Xa Thừa Vũ nhìn là biết, cô gái nhỏ hiển nhiên không hài lòng, chuẩn bị nổi giận, lửa giận nghẹn ở trong lòng chắc chắn là không bỏ qua được, vì thế, anh chỉ có thể im lặng không lên tiếng để phối hợp.
Kiều Hải Tinh thấy thái độ Xa Thừa Vũ mềm cứng đều không ăn, lập tức cảm thấy không thú vị nữa.
Vốn dĩ tính cô cũng không phải là làm bộ kiểu cách, giờ phút này rốt cuộc không diễn nổi nữa.
Cô buông đũa xuống, nhẹ giọng nói: “Tôi ăn no rồi, chú từ từ ăn đi.” Sau đó liền trở về phòng.
Xa Thừa Vũ mím môi ngồi một mình ở phòng bếp nhỏ, suy tư một chút về tiền căn hậu quả.
Lúc ăn cơm trưa nay vẫn còn tốt, buổi tối trở về đã không vui, như vậy chắc chắn là thời điểm ăn cơm trưa đã xảy ra chuyện gì.
Xa Thừa Vũ nhớ lại thái độ của Kiều Hải Tinh, nói cái gì mà bạn cô bị lừa, còn có công ty phải làm về mảng game, lại nói trước kia anh là người làm công…
Anh cúi đầu cười một tiếng, đã hiểu rõ tất cả.
Kiều Hải Tinh tức giận ngồi trên giường, chọc chọc đầu chú gấu nhỏ.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó chính là tiếng Xa Thừa Vũ gọi cô.
Kiều Hải Tinh không quá tình nguyện, nhưng vẫn đi ra mở cửa.
Xa Thừa Vũ ôm laptop đứng ở ngoài cửa phòng cô, vẻ mặt ung dung thoải mái, thấp giọng mở miệng: “Có chuyện, tôi nghĩ tôi cần phải giải thích một chút.”
Trái tim Kiều Hải Tinh phảng phất như bị chạm nhẹ, cô cúi đầu, nghiêng người nhường chỗ cho anh vào.
Xa Thừa Vũ đặt máy tính lên giường cô, mở ra một trò chơi.
Kiều Hải Tinh nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Trò chơi khởi động, Xa Thừa Vũ chậm rãi mở miệng: “Đây là game trước kia tôi làm” Anh giương mắt nhìn cô, “Khả năng cô cũng đã nghe nói, trước kia tôi sáng lập một công ty game, khi đó kinh doanh khá tốt, nhưng về sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, công ty…” Anh nhún nhún vai, “Cô hiểu mà?”
Kiều Hải Tinh bĩu môi, chú thật đúng là khiêm tốn, có thể cùng các ông lớn đứng đầu giới Internet mở toạ đàm mà chỉ đơn giản là “kinh doanh khá tốt” thôi sao…
Nhưng Xa Thừa Vũ đã đặc biệt chạy tới giải thích, cô cũng không tức giận nữa, cô trăn trở cả đêm, chẳng qua chính là muốn nghe một lời nói thật từ anh.
Cô nhận con chuột từ Xa Thừa Vũ, dựa theo gợi ý trong game để tiến vào.
Xa Thừa Vũ tiếp tục giải thích: “Không phải tôi cố ý gạt cô, cô chưa từng hỏi, cho nên tôi không nói.”
Kiều Hải Tinh mở to hai mắt, “Tôi có thể hỏi mấy chuyện như này thế nào được? Chẳng lẽ tôi phải nói ‘Chú, chú là tổng giám đốc của công ty game sao? ’ tôi cũng không biết coi bói!”
Xa Thừa Vũ cười cười, mắt thấy cô lại muốn nổi giận thì vội trấn an, nói: “Được được được, là tôi không tốt, thời điểm gặp mặt tôi hẳn là nên nói với cô ‘Trước kia tôi là người sáng lập, mở một công ty game rất lợi hại’…”
Anh nín cười nhìn Kiều Hải Tinh, cô cũng nhìn anh, hai giây sau, hai người giống như gặp phải bệnh tâm thần, không nhịn được cười ra tiếng.
“Hình như rất kỳ quái.” Kiều Hải Tinh nhỏ giọng nói.
Cô dịch chỗ cho Xa Thừa Vũ, hai người ngồi trên giường nhỏ, nhân vật trong game cưỡi một con rồng đang đi xuyên qua lâu đài u ám cổ xưa.
Đôi mắt Kiều Hải Tinh sáng long lanh, không nhịn được cảm thán: “Oa, thật là xinh đẹp!”
Cô quay đầu nhìn Xa Thừa Vũ, anh cũng đang nhìn màn hình, ánh mắt dịu dàng, mang nụ cười nhẹ nhàng.
Dường như một góc nào đó trong lòng Kiều Hải Tinh đã sụp đổ, cô nhẹ giọng hỏi: “Trò chơi này không có ra mắt phải không?”
Xa Thừa Vũ nhẹ giọng “Ừ” một câu.
Sau một lúc lâu, anh chậm rãi nói: “Công ty kia là tôi và một người bạn thời thơ ấu cùng nhau sáng lập, chúng tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng nhau trốn học đi tiệm net chơi game, lúc ấy chúng tôi đã hứa hẹn rằng sau này trưởng thành phải tự làm một game. Sau đó tôi tốt nghiệp trở về nước, hai chúng tôi ăn nhịp với nhau, sáng lập một công ty game.”
Anh nhìn Kiều Hải Tinh, hất hất cằm tiếp tục nói: “Chính là công ty mà cô đã nghe nói kia, tên là Liên Kết Tương Tác, người bạn từ nhỏ kia tên là Địch An Hòa, công ty lấy tên gần giống cách đọc tên của hai người chúng tôi. Địch An Hòa rất thông thạo về kinh doanh, công ty được thành lập không lâu về sau liền thanh danh thước khởi *, bọn tôi hỗ trợ nhau, hạng mục diễn ra rất thuận lợi.”
* Thanh danh thước khởi: danh tiếng, tiếng tăm vang khắp nơi, trong câu trên đại loại là trở nên tiếng tăm vang dội ngay sau khi thành lậpXa Thừa Vũ thở dài, lại nói: “Lúc ấy cậu ta có một cô bạn gái, cô ta bắt đầu dẫn cậu ấy đi đánh bạc, hai người thường xuyên chạy khắp từ trong đến ngoài nước, lúc ấy tôi chuyên tâm làm hạng mục, cũng không để ý nhiều. Về sau, Địch An Hòa thiếu rất nhiều tiền, cậu ta tìm được công ty đối thủ cạnh tranh, bán toàn bộ mã code quan trọng và sáng ý trong hạng mục của chúng tôi cho họ, bọn họ giành ra mắt trước, đánh chúng tôi trở tay không kịp, bên đầu tư biết liền lập tức tới tấp rút vốn, chuỗi tài chính của công ty chúng tôi bị đứt đoạn, đang sống sờ sờ liền bị kéo sụp đổ.”
Kiều Hải Tinh hỏi: “Vậy người bạn nối khố kia đi đâu rồi?”
Xa Thừa Vũ: “Đã không còn ở trong nước, không liên hệ được với cậu ta. Hơn nữa cậu ta là người đại diện của công ty, toàn bộ con dấu đều chỗ cậu ta. Toàn bộ thủ tục chuyển nhượng mã code và sáng ý đều ký kết hợp pháp, cho dù tìm được cậu ta thì cũng rất khó bắt chẹt được. Những nhà đầu tư kia chỉ biết lấy hết vốn của mình về, ai nấy đều nhanh tay đoạt lại.”
Cô còn nhớ rõ bộ dáng suy sụp mất mát của Xa Thừa Vũ thời điểm mới vừa dọn đến đây, bây giờ thì cô đã có thể hiểu được nỗi chán chường và tiêu cực của chú ấy.
Kiều Hải Tinh thấy áy náy, đây nhất định là phần ký ức đen tối nhất của chú ấy, cô lại khiến chú ấy nhớ đến những ký ức thống khổ nhất ấy một lần nữa.
Bỗng nhiên cô cảm thấy vừa nãy mình vô cớ tranh cãi hơi quá đáng, cô chân thành xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi không biết những chuyện này. Có phải…Có phải rất khổ sở hay không?”
Xa Thừa Vũ quay đầu nhìn cô, hàm răng cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, do lo lắng nên đôi mày cau lại, đôi mắt to đen láy, giống như ngôi sao chiếu vào dòng nước, sáng ngời lại dịu dàng.
Trong lòng anh mềm nhũn, nhẹ nhàng cười, nói: “Hiện tại đã không còn khổ sở.”
Làm sao mà không khổ sở được? Trong lòng Kiều Hải Tinh ê ẩm chua xót.
Cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt vuốt chút tóc mái lộn xộn trên trán anh, dịu dàng an ủi: “Đều đã qua rồi, Tiểu Kiều bảo vệ chú.”