Hành Tinh Hoa Hồng

Chương 39

Edit: Rừng Nhỏ Đầy Deadline.

Proofread: Tiệm Mỳ Bò.

Lại đến mùa tốt nghiệp, nhà trường tổ chức lễ tốt nghiệp hoành tráng cho các sinh viên tại hội trường. Ngoài ra còn có các lãnh đạo đích thân trao học bổng cho mỗi một sinh viên. 

Từ nay về sau, khi ra khỏi trường sẽ có một tương lai gấm hoa. 

Trong sân trường ngập tràn những sinh viên tốt nghiệp mặc áo choàng dành riêng cho ngày này. Mọi người thường tụ thành tốp ba, tốp năm, cười đùa và chụp ảnh khắp mọi nơi trong khuôn viên nhà trường.

“Tinh Bảo, bên này. Các cậu nhanh lên một chút đi.” Tiền Khả Khả chạy lên phía trước và cũng là người đầu tiên tạo dáng, dùng ánh mắt chỉ đạo ba người còn lại.

Chờ cả bốn cô gái cùng đứng cạnh nhau xong, Tiền Khả Khả mới vẫy tay với người đang đứng chụp: “Được rồi, cảm ơn anh vì đã vất vả rồi. Đây sẽ là tấm ảnh cuối cùng đấy ạ.”

Người đàn ông đứng đối diện hơi khuỵu đầu gối, giơ cao máy ảnh: “Ba-hai-một.”

Răng rắc, hình ảnh đó đã được lưu lại.

“Ok, tấm này đẹp lắm.” Người đàn ông ra hiệu cho họ: “Các em có muốn chụp thêm vài tấm nữa không? Tôi sẽ tặng cho các em miễn phí, không lấy tiền.” 

“Không cần đâu ạ, cảm ơn anh.” Tiền Khả Khả chạy chậm tới, lấy lại máy ảnh từ trong tay của thợ chụp rồi nhìn lại mấy bức ảnh vừa chụp: “Đẹp lắm, đẹp lắm. Vất vả cho anh rồi, hồi nữa phiền ảnh chỉnh sửa lại giúp bọn em luôn nhé. Anh nhớ chỉnh cho em gầy đi đấy.” 

“Hahaha, không thành vấn đề.” Đọc Full Tại Truyenfull.io

Người đàn ông này cũng mang họ Tạ, anh ấy là nhiếp ảnh gia mà Tiền Hạ Hạ vô tình tìm thấy qua mạng. Vừa chào tạm biệt với nhiếp ảnh gia xong, Tiền Khả Khả khẽ đụng vào người của Kiều Tinh Ngôn rồi nói: “Sao thế? Nghe nhớ người à, khai mau, cậu lại nhớ thầy Tạ nhà cậu rồi sao?”

“Làm gì có.” Kiều Tinh Ngôn phủ nhận.

Tạ Dịch An vừa mới đi công tác về tối hôm qua xong, hôm nay đã phải đến viện nghiên cứu để họp cả một ngày dài, do đó anh không thể đến xem bọn cô chụp ảnh tốt nghiệp được.

“Không có mới là lạ ấy.” Kiều Tinh Tinh thẳng tay bóc trần cô, ” Cậu không biết mặt cậu viết rõ cả đống chữ……huhu, em nhớ thầy Tạ nhà em quá rồi à.”

Kiều Tinh: “…”

Dường như tâm linh tương thông, Kiều Tinh Ngôn vừa nhắc đến anh chiếc điện thoại bỗng réo inh ỏi, là Tạ Dịch An gọi tới.

Kiều Tinh Ngôn nghe điện thoại, mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc.

“Em chụp xong chưa?” Một giọng nam lâu ngày không gặp vang vọng trong ống nghe.

“Dạ.”

“Tối nay em có rảnh không?” Tạ Dịch An đã chuẩn bị đâu vào đấy, “Anh muốn mời em và các bạn của em một bữa.”

“Tối nay sao anh?”

“Ừ, tối nay.”

“Vậy, anh để em hỏi đám Tiền Khả Khả đã.” Kiều Tinh Ngôn quay đầu nhìn Tiền Khả Khả đang kéo Thư Ngọc và Lương Linh lại chụp ảnh tự sướng.

Mà cách đây không xa, một cậu nhóc tầm độ tiểu học tí tót chạy tới. Đối phương không thấy cô đang gọi điện thoại, bèn đứng ngay trước mặt cô, thốt một câu rõ to: “Chị Kiều Tinh Ngôn, em thích chị lâu lắm rồi…”

Kiều Tinh Ngôn cầm điện thoại ngẩn ngơ.

Giờ đối phương mới trông thấy cô đang trò chuyện điện thoại, cậu nhóc cũng tự ý thức được mình lỗ m ãng, giọng nói ùng oàng giảm âm lượng trong nháy mặt, “Em… Xin lỗi ạ.”

Trong ống nghe, tiếng cười khẽ của Tạ Dịch An hãy còn văng vẳng.

Kiều Tinh Ngôn: “…”

Tạ Dịch An: “Xem ra anh đãi đằng hơi muộn nhỉ.” Đọc Full Tại Truyenfull.io

Kiều Tinh Ngôn chẳng hiểu ý anh lắm nhưng cô vẫn ngửi được mùi chua lòm. Cô cong môi, nói với cậu nhóc, “Xin lỗi nhé, chị đang nói chuyện cùng bạn trai.”

Cậu nhóc: “…”

Kiều Tinh Ngôn gật đầu một cái, tiếp tục cuốc điện thoại dang dở, “Anh hài lòng rồi chứ?”

Tạ Dịch An chẳng hó hé gì, duy chỉ tiếng cười mỏng manh truyền đến đầu dây bên này.

*

Chạng vạng, Lương Linh lái xe chở mọi người đến nhà hàng mà Tạ Dịch An đã đặt sẵn.

Nhà hàng tọa lạc ở tầng thứ 99 cũng là chỗ cao nhất của tòa Kim Mậu, từ đây có thể ngắm trọn vẹn cảnh đêm của thành phố Nam. Càng khoa trương hơn là, khi Kiều Tinh Ngôn bước vào đây, cô mới biết tối nay Tạ Dịch An đã bao cả nhà hàng.

Nhà hàng chuẩn bị các món khai vị, điểm tâm và nước ngọt trước khi bữa ăn chính chính thức bắt đầu.

Trên ghế salon, Tiền Khả Khả cầm ly champagne, ca thán rằng: “Biết thì mới hay thầy Tạ của chúng ta là nhà nghiên cứu khoa học, còn không biết…”

Cô nàng nhìn bốn bề xa hoa phù phiếm, “Còn tưởng là hiện trường tổng giám đốc bá đạo theo đuổi vợ yêu ấy chứ.”

Kiều Tinh Ngôn: “…”

Cô cũng bất ngờ khi Tạ Dịch An chọn một nơi như vậy để mời cơm. Hơn nữa, tối nay không chỉ có mỗi bạn cùng phòng của cô, mà còn có cả vài người bạn của Tạ Dịch An. Kiều Tinh Ngôn từng gặp họ một vài lần, song ngoài Tưởng Dập ra thì cô chẳng quá quen ai cả.

“Đàn em.” Tưởng Dập bước về phía cô, ngắm nghía Kiều Tinh Ngôn rồi trêu, “Hai người được như ngày hôm nay còn có cả nửa phần công sức của ông mai này đấy nhé.”

Hai người đã bên nhau hơn một năm rồi nên hôm nay Kiều Tinh Ngôn chẳng ngại ngùng gì nữa, cô cong đôi mắt: “Em xin cảm ơn ông mai ạ.”

Kiều Tinh Ngôn cố ý nhấn mạnh hai chữ “Ông mai” làm Tưởng Dập hơi mất tự nhiên.

Kiều Tinh Ngôn nhìn chung quanh, “Tạ Dịch An đâu ạ, mới nãy em còn thấy anh ấy ở chung với bọn anh mà.”

Nét mặt của Tưởng Dập bỗng sượng cứng, “Không…Không biết.” Đọc Full Tại Truyenfull.io

Kiều Tinh Ngôn:?

Chỉ chốc chốc sau, một tràng tiếng ồn rạo rực từ nơi góc phòng.

Kiều Tinh Ngôn quay đầu trông qua, cô thấy được bóng hình mơ màng của người đàn ông.

Tạ Dịch An mặc bộ vest đen tuyền, bóng hình ngâm trong mảng tối mờ đứng lặng hồi lâu. Bộ tây trang được may đạc bao trọn thân hình thon dài cao ngất của anh, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng lì, cà vạt thắt chỉn chu.

Kiều Tinh Ngôn có hơi giật mình, tầm mắt của cô rơi vào người anh nhưng rồi chẳng thể nào dời mắt nổi.

Người đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đưa bó hoa hồng cho anh. Gương mặt Tạ Dịch An có đôi nét gượng gạo, anh nhìn về phía Kiều Tinh Ngôn.

Ánh mắt của cả hai chồng chéo lên nhau.

Thình thịch…thình thịch….thình thịch.

Khắp mọi nơi đều lặng thinh, chỉ còn mỗi tiếng nhịp tim của Kiều Tinh Ngôn đang đập dồn dập.
Bình Luận (0)
Comment