Hành Trình Bất Tử

Chương 13

HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh


Nơi vị trí cả đội đang đứng là một ngã ba với hai nhánh rẽ. Sau khi vượt qua hai mươi kilomet trong đường cống chính bằng cano, bọn họ buộc phải hành quân trong những đường cống nhánh có kích thước nhỏ hơn. Có lẽ hiện nay thành phố đang trong tình trạng cách ly, không có bất cứ vụ xả nước nào nên đường cống hoàn toàn khô ráo, chỉ còn đóng lại một lớp bùn nhơ nhớp.

-Alan, nói đi. Rốt cuộc chúng ta phải đi bên nào? – Max lớn giọng hỏi.

Trung sĩ Hồng Sĩ Mạnh là người khá nóng tính và bộp chộp, trong lúc lái cano anh ta luôn là người vượt lên dẫn đầu. Max có dáng người trung tầm, trên người vác rất nhiều đạn dược cùng vũ khí. Anh có dòng máu dân tộc Xích quỷ ở tây bắc, nổi bật với nưới da trắng và mái tóc đỏ rực. Tuy cắt tóc kiểu nhà binh, nhưng tóc Max không bao giờ chịu nằm yên mà cứ chỉa dựng lên trên, trông anh ta giống như lúc nào cũng có một đốm lửa rực rỡ trên đầu.

-Hê hê, bình tĩnh đi trung sĩ. Để cho cậu nhỏ có thời gian tính toán chứ.

Smith là người cao to vạm vỡ nhất trong đội. Anh ta vòng cánh tay đầy cơ bắp gác lên vai Max. Đối với Smith, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng sức mạnh cơ bắp của mình để xử lý mọi việc. Anh ta cho rằng với vóc dáng đặc biệt mà trời ban cho mình, sẽ hữu ích hơn nếu dùng để bảo vệ kẻ yếu.

Còn kẻ yếu, cậu nhỏ Alan thì đang loay hoay với cái máy tính cá nhân mang trên tay. Tuy bối rối và căng thẳng nhưng Alan vẫn hoạt động bàn tay điều kiển của mình một cách điệu nghệ trên bản đồ định vị 3D của thành phố. Nếu không phải biết Alan đã hai mươi bốn tuổi, Andy rất có thể cho rằng chàng trai này chỉ là một học sinh lớp mười gầy gò.

-Chúng ta nên đi về phía bên trái. Lối đi bên phải có một ký hiệu đỏ nhấp nhánh cảnh báo. Tôi nghĩ đó là một loại máy móc, có thể là một máy bơm hay bộ xử lý nước thải. Không rõ, nhưng nó bị chặn rồi. – Alan vừa nói vừa lấy tay đẩy gọng kính cận của mình.
-Thưa đại tá? – Thượng sĩ Maureen lên tiếng hỏi.
-Alan, lối đi bên trái dẫn đến đâu? – Andy bấy giờ mới lên tiếng
-Trung tâm của quận Phòng Khách. Từ đó đi thêm hai kilomet sẽ tới bộ tổng chỉ huy của thành phố, ở đó có chứa máy chủ của toàn bộ hệ thống. Muốn tìm hiểu bất cứ thứ gì thì chúng ta nên bắt đầu ở đây.
-Còn vị trí của Thảo Mộc gia trang (nhà chính của họ Thành)? – Andy sốt ruột hỏi tiếp.
-Nơi đó không có kết nối đường ống trực tiếp ra bên ngoài. Muốn đến nhà chính thì cũng nên đi từ quận Phòng Khách thôi.
-Như vậy là được rồi. – Andy gật đầu. – Các bạn, chúng ta di chuyển sang lối đi bên phải.

Andy vẫy tay và cả nhóm tiếp tục di chuyển. Trên tay mọi người đều đã rút súng cầm sẵn. Ánh đèn trên nón bảo hộ soi loang loáng theo từng bước chân người đi. Đây không phải là một cuộc đột kích tiến công nên mọi người không di chuyển vội hay dùng sơ đồ chiến thuật gì. Bọn họ chỉ đơn giản là hành quân đường dài trong lòng cống nước thải của thành phố thôi. Số ít người như Andy và Totem thì im lặng dẫn đầu, còn những người phía sau bắt đầu rôm rả trò chuyện. Dù sao đây cũng là ống cống, không lẽ có mai phục ở đây?


Có tiếng chuột chít chít vang lên rồi sau đó đột ngột tắt ngấm. Trong không gian đường cống hôi hám, Andy vẫn ngửi thấy được mùi khen khét gì đó. Anh giơ bàn tay trái lên để người phía sau thấy lệnh dừng lại. Cả Franks béo mập hay chọc ghẹo người ta và Willi luôn mồm nói chuyện cũng tự nhiên im bặt. Mọi người căng thẳng nâng súng lên ngắm cả phía trước và phía sau đội hình của họ.

Không gian im ắng vô cùng, cả giọt nước rơi tý tách của hệ thống ống dẫn trên đầu cũng nghe rõ mồn mồn. Không ai hiểu việc gì đang xảy ra.
Andy không biết phía trước có thứ gì, nhưng nó mang lại cho anh cảm giác nguy hiểm. Anh dùng bàn tay có mang găng, bốc một lớp bùn ném về phía trước. Tiếng bùn rơi lẹp bẹp vọng lại khá vô hại.

“Vậy là không có bẫy rập hay hệ thống cảm ứng nào cả.” Mọi người thở hắt ra nhẹ nhàng. Thế nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn không giảm xuống tý nào. Andy chần chờ không muốn ra lệnh đi tiếp.

Có một con chuột cống to đùng chạy lạo xạo dưới chân bọn họ. Nó hoảng hốt bò qua chân Andy và chạy chẳng ra phía trước. Thế rồi chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cứ thế con chuột bị cắt làm đôi. Mọi người đồng loạt hoảng hồn phát ra những âm thanh thở hắt mạnh đột ngột.

-Alan kiểm tra coi, khu vực này thực sự không có hệ thống máy móc nào chứ. – Andy lớn giọng hỏi. Đây là đường cống có nước chảy qua thường xuyên, không thể nào lắp thiết bị cảm ứng chuyển động hay trọng lượng được.
-Khu vực này sạch thưa sếp. – Alan sợ hãi thông báo. Rõ ràng trên hệ thống bản đồ định vị không có đánh dấu bất cứ thứ gì.
-Đó có thể là một phần của hệ thống phòng thủ tuyệt mật. Bản đồ thành phố chúng ta có được chỉ là loại phổ biến nhất, không có chú thích mấy vị trí bí mật này cũng là chuyện thường. – Thiếu tá Totem là người lớn tuổi nhất nhóm, đồng thời là người dày dạng kinh nghiệm nhất bây giờ mới lên tiếng.
-Đó có thể là một cơ quan cảm ứng sinh học. Nó sẽ loại trừ bất cứ sinh vật nào vượt qua đây. Nó chỉ cho nước cống và rác thải trôi qua mà thôi. – Ben là một chuyên gia máy móc thiết bị đánh giá.
-Cái nhát cắt lúc nãy là cái gì thế? Chúng ta không hai nhìn thấy lưỡi dao nào cũng như bất cứ tia laser nào lướt qua. – Jackson đang trốn trong con robot cũng thuận miệng hỏi thêm.

Ben cau mày nhìn con robot nói chuyện, sau đó cộc lộc trả lời.

-Tia cắt, không phải tia laser. Không nhìn thấy được bằng mắt thường.
-Có cách nào ngăn chặng hệ thống này không? – Andy nôn nóng hỏi.
-Nếu tôi có thể kết nối với hệ thống máy chủ thì có thể vô hiệu hoá nó. – Alan nhỏ nhẹ lên tiếng.
-Vậy thì làm đi. – Max hô hào lớn.
-Nhưng chúng ta đang đứng dưới cống mà, làm quái gì có bộ kết nối nào ở đây. – Alan than vãn.
-Quay trở lại thôi, chúng ta không thể đi lối này. – Anh chàng cao kều Totem đề nghị. Giọng anh ta lúc nào cũng đều đều vô cảm, giống như một tượng gỗ thật vậy.
-Được rồi, chúng ta đành vòng lại đi theo lối bên phải kia đi. – Andy cuối cùng phải thoả hiệp. - Alan không phải lúc nãy cậu nói ở đó có thiết bị máy móc gì sao, hy vọng nó có bộ kết nối.

Trong tình trạng này, bọn họ không thể vượt lên trước được, đành phải chọn lối đi vòng. Còn có cái chấm đỏ trên bản đồ kia nữa, nó làm người ta thật bất an.


^_^

Đường hầm phía bên phải quả nhiên càng đi càng rộng lớn hẳn ra. Nơi đây giống như một đường hầm kỹ thuật hơn là đường ống cống. Không có bất kỳ dấu hiệu rác thải nào đã từng chảy qua đây. Hơn nữa dọc tường và nền sàn đều có lắp đặt những thanh ray chạy dài. Họ đi một đoạn khá xa nhưng phía trước vẫn là bóng đêm mù mịt. Andy lo lắng bởi vì cảm giác hoang man nguy hiểm lại một lần nữa trỗi dậy. Dường như có một cơn gió chết chóc sắp thổi đến.

Bất ngờ Andy chộp lấy tay lính trẻ măng Alan đang đi cạnh mình, anh chạy lùi về phía sau đồng thời hét trong máy liên lạc. “Jackson, lên!”

Tuy đột ngột, nhưng khả năng tuyệt vời của một Raider khiến Jackson linh hoạt điều khiển con robot DN 001X chạy nhanh về phía trước. Từ trong bóng tối, có một thứ gì đó lượt êm ru trên đường ray. Robot DN 001X đang trên đà chạy nhanh lập tức va chạm mạnh với thứ máy móc vừa lao tới. Hệ thống tự cân bằng của DN 001X hoạt động rất tốt, con Robot tự động lùi một chân ra sau tạo thế vững chắc. Thế nhưng vật vừa lao tới kia cũng rất mạnh đẩy lui robot trượt đi hai ba mét. Rất may là hành động đột ngột của Andy đã kịp thời giúp mọi người rút lui, nên trong cuộc đụng độ này không xảy ra thương vong gì. Nếu không cả đội đã bị loại máy móc kia nghiền nát.

Ngồi trong buồng lái, Jackson bị chao đảo mạnh, nhưng rất may không xảy ra nảy xóc gì. Thiết kế của DN 001X quả nhiên vượt trội, ngay cả đời tối tân nhất của của các robot hiện nay trên thị trường cũng không loại nào sánh bằng.

“Hệ thống cân bằng máy rất tốt!” Jackson sảng khoái.

Anh bật hệ thống đèn pha chiếu sáng cực mạnh trên robot lên. Nãy giờ vì sợ làm chói mắt đồng đội nên Jackson không dám xài, bây giờ mọi người đã rút lui ra phía sau nên Jackson sảng khoái đem hết các tính năng của robot ra thử nghiệm. Ánh sáng loé lên giống như một pha chụp hình rồi chợt tắt.

Bị ánh sáng chói loà đột ngột ập tới, khiến bộ cảm biến của đối phương bị tê liệt tạm thời. Hình ảnh truyền về trên màn hình điều khiển là một khối máy tròn với lớp vỏ trong suốt màu đỏ, có thể nhìn thấu thiết bị bên trong. Các thông số hiện lên.

Tên: Wom #5066
Hệ thống: Def In (hệ thống phòng thủ nội bộ của thành phố)
Kích thước: tròn 3x3x0.7
Tính năng: Chạy dọc ray, lực đẩy 10T. Mũi xuyên thấu. Chùm tia xạ. Tự huỷ.

Chỉ trong nháy mắt, hệ thống hoạt động của máy Wom #5066 đã khôi phục hoạt động trở lại. Mấy lưỡi cưa tròn xuất hiện khắp trên bề mặt của Wom #5066, và sau đó lực đẩy của nó càng tăng lên. Lưỡi cưa bị ép mạnh lên thân robot do Jackson điều khiển.


“Thì ra đây là tính năng ‘mũi xuyên thấu’ của nó” Jackson nhéch miệng cười. Anh vuốt tay dọc trên màn hình cảm ứng, chọn tính năng ‘Khiên’.

Trên tay robot DN xuất hiện một tầng từ trường, khiến lưỡi cưa chỉ cách Jackson còn hai tấc thì không thể nào tiến hơn được nữa. Ngồi trong buồng lái, Jackson không cách nào khép miệng cười lại được. “Đây chẳng phải là ước mơ của tất cả mọi đàn ông trên thế giới này sao? Được lái trên một robot siêu tính năng, giống như mấy bộ phim hoạt hình mecha mà mình được xem lúc nhỏ”.

Thậm chí, lúc mới được nhìn thấy DN 001X, Jackson đã suýt quỳ sụp xuống hét lên “Ôi Prime, cuối cùng đã được gặp ngài!” Quả thật DN 001X được thiết kế chẳng khác nào một Transfomer thu nhỏ. Nếu gặp được người nghệ sĩ thiên tài nào đã thiết kế ra được con robot này, Jackson sẽ không ngại mà quỳ xuống ôm lấy chân ông ta, ca ngợi người vĩ nhân ấy bằng tất cả những lời hoa mỹ nhất trên thế gian này.

Jackson liếm môi, “Để xem, lực đẩy của mày là 10T phải không? Hãy xem Prime của ta có thể đạt đến bao nhiêu nào?”

Động cơ của robot DN rồ mạnh và sức mạnh cuồn cuộn tuôn trào trong các ống dẫn truyền động. Từ thế chống đỡ, Jackson chuyển sang phản công. Các lưỡi cưa bên đối phương xoay nhanh hơn cũng đủ biết bộ máy của Wom cũng đang hoạt động hết công suất. DN 001X đang dần dần đẩy lui được Wom. Lực ép giữa hai con robot khiến cho mấy lưỡi cưa cong vẹo. Lực phá hoại cục bộ làm lưỡi cưa bị kẹt lại, máy càng rồ lên nóng hơn. Bộ cảm ứng nhiệt cho thấy bộ máy đối phương đã vượt quá ngưỡng thiết kế của nó rồi.

Chợt nhớ tới tính năng tự huỷ của đối phương, Jackson cho tắt đi chế độ ‘khiên’. Lớp từ trường được tháo bỏ và hai thân robot mạnh mẽ chạm nhau nghe cái rầm. Jackson điều khiển lực đẩy bằng tay trái, tay phải thao tác cánh tay robot thọc hẳn vào tấm ốp trong suốt của Wom. Đây là vị trí rắn chắc nhất của đối phương, nhưng phía sau đó cũng chính là vị trí yếu điểm quan trọng nhất, hạch nhân điều kiển.

Thật dễ dàng để điều khiển một con robot với các tính năng hiện đại cùng các công cụ hỗ trợ tuyệt vời. Thậm chí các thông số, tính năng, cùng điểm yếu của đối phương đã được kê ra la liệt đầy màn hình. Điều duy nhất bạn cần làm chính là điều khiển khéo léo và sau đó là chiến thắng.

Bàn tay của robot DN 001X phát ra những tia nhiệt mãnh liệt, khiến tấm ốp của Wom tan chảy. DN 001X thọc tay vào cục hạch nhân, dứt nó ra cùng với toàn bộ dây nhợ lòng thòng. Wom chỉ đột nhiên tách một tiếng, mọi động cơ dừng hoạt động, chẳng khác nào một cái ti vi sống động đột nhiên chẳng bị ngắt điện đi.
“Nguy cơ đã được giải trừ.”

Thậm chí bọn người đứng bên ngoài cũng có thể nghe được tiếng hét chiến thắng cùng tiếng cười hoang dã của Jackson truyền ra ngoài con robot. Nhưng bởi vì lớp vỏ bọc, nên tiếng cười bị biến dạng thành những âm thanh đùng đục, quái dị vô cùng.

“Này, trung uý. Để dành sự vui sướng của anh lại sau có được không? Chúng tôi đang gấp lên đường đây!” Andy tuy nói cứng nhưng trong giọng cũng không khỏi vui mừng. Không hổ danh là Raider, chỉ mới vừa điều khiển lần đầu đã phát huy hết sức mạnh của phương tiện một cách điêu luyện như thế.

“Vâng thưa sếp!” Jackson trả lời bằng một giọng có lẽ là đang nén cười.

Con Wom khá lớn nên chiếm hết lối đi của đoạn đường hầm, không có khe hở để tháo dỡ nên Jackson đành dùng robot đẩy nó lui ngược về phía sau. “Hy vọng phía sau không bị vướng kẹt bất cứ thứ gì!” Cả bọn hiện nay giống như đang đi trong một ống xi lanh vậy. Nếu pít tông bị kẹt thì cả đám cũng cùng bị kẹt luôn.

-Điểm sáng xanh của nhóm chúng ta hiện đang chồng lên tín hiệu chớp đỏ rồi này. – Alan nhìn bản đồ định vị trên tay mình thông báo. Tôi nghĩ ánh chớp đỏ chính là thông báo về con robot này.

Chợt phía trước vang lên tiếng rầm rầm loảng xoảng thu hut sự chú ý của bọn họ.

“Quả nhiên đã kẹt rồi!” Jackson hoảng sợ suy nghĩ. Anh cố tăng lực đẩy của Prime thêm chút nữa. Con robot Wom kêu lên cộc cạnh rồi sau đó rớt ra khỏi đường ray, ngã xuống. Bọn họ đã đi tới căn phòng lớn ở cuối đường hầm.


Giữa căn phòng lớn có một bộ máy đẩy thuỷ lực. Một vài ống trong đó đã vỡ, thứ dung dịch sền dệt chảy ra lênh láng khắp nơi.

-Đây mới chính là động cơ của nó. – Ben lướt đi lên trước vào bên trong. Anh nhìn mới dây nhợ liên kết với con robot mặt tròn kia. - Ở đây có dây tín hiệu, có lẽ cậu có thể liên kết với mạng tổng rồi đấy Alan.

Alan ngoan ngoãn gật đầu. Anh chàng bỏ chiếc ba lô trong có hơi quá khổ so với thân hình gầy còm của mình xuống. Lôi ra thiết bị cầm tay có mấy sợi dây để kết nối với dây tín hiệu bên trong căn phòng, nghiêm túc gõ các mã lệnh như điên cuồng lên bàn phím.

-Còn cậu, chui ra đây ngay!

Ben vỗ mạnh vào tấm ốp trên ngực của robot DN. Tấm ốp vang lên cạch một tiếng, cửa buồng lái bật mở. Một làn không khí nóng hừng hực tràn ra. Mọi người nhìn thấy Jackson ngồi trong buồng lái, bộ dạng chẳng khác nào vừa mới từ trong buồng tắm hơi ra.

-Hừ, quá lạm dụng động cơ máy móc. Bộ tản nhiệt làm việc không kịp rồi.

Ben cục cằn đi ra sau lưng robot. Mở tấm chắn ra và sau đó loay hoay điều chỉnh thứ gì đó. Anh chàng có vẻ cũng chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, bằng tuổi Andy. Nhưng không hiểu có phải tại làm việc với máy móc nhiều quá không, mà Ben tự tạo cho mình một vẻ cộc cằn khó chịu. Thậm chí tính cách còn khá là ‘ông lão’ với mọi người.

“Thôi rồi, hai người này không hợp nhau!” Andy thầm nghĩ. Một người mơ ước phát huy được đến cực hạn máy móc. Một người yêu quý sự vận hành trơn tru của thiết bị, dĩ nhiên sẽ rất ghét mấy tay tài xế chạy cháy hết động cơ như thế này.

-Cậu cần bổ sung nước! – Jolanda lên tiếng và đưa cho Jackson một chai nước khoáng.
-Cảm ơn.

Jackson vui vẻ đón lấy chai nước. Trông anh ta suýt tý nữa đã chuyển qua trạng thái mê sảng luôn rồi.

“May mà Ben phát hiện ra kịp, nếu không người bên ngoài, thậm chí Jackson cũng không biết anh ta sắp vượt quá giới hạn bản thân.” Andy thở phào nhẹ nhõm. “Xem ra Ben cũng là một anh chàng tốt bụng!”

-Xong rồi. Tôi đã vô hiệu hoá tia cắt ở hành lang bên trái. – Alan vui vẻ thông báo.
-Còn các thông tin bên trong hệ thống. – Andy lập tức tập trung chú ý về phía cậu nhóc mắt kiếng này.
-Xin lỗi đại tá, hệ thống ngăn chặn xâm nhập ngược, lệnh chỉ có thể truyền xuống và truyền ngang đồng cấp thôi. May mà hệ thống điều khiển của căn phòng này và bên tia cắt đặt gần nhau, nếu không cũng đã chẳng thể ngăn chặn tia cắt dễ dàng đến vậy.
-Vậy cũng được. Nào mọi người nghỉ ngơi đủ chưa? Chúng ta lại vòng về hành lang bên trái. – Andy mỉm cười vỗ tay, tạo một không khí thân mật thoải mái cho các thành viên.
-Rõ thưa sếp. – Cả đội đồng loạt hô lớn trả lời.

Bình Luận (0)
Comment