Hành Trình Bất Tử

Chương 20

HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh


Sảnh lớn của bệnh viện sạch sẽ và sáng choang với màu trắng tinh tươm. Ba người vừa giúp kéo nhóm trinh sát vào cũng khoát những chiếc áo blouse trắng rất phù hợp với không gian sạch sẽ ở nơi này. Chỉ có nhóm PROUD là trông thật nổi bật với bộ đồng phục đen, súng ống và những vết thương kinh khủng bê bết máu.

James cúi xuống xem xét vết thương khủng khiếp trên tay Ben.

-Anh ta bị loài nào cắn? Bọn quái vật xanh hay đám zombie?
-Là loài màu xanh. – Andy trả lời.
-Vậy thì được, phụ tôi đưa anh ta vào phòng cấp cứu.
Frank giúp James kéo Ben đi, còn hai vị y tá khác thì dìu Max.

Trong căn phòng cấp cứu, tình trạng lại trái ngược hoàn toàn với khung cảnh phía ngoài sảnh. Đồ đạc lộn xộn, màn treo bị kéo rách nát te tua, máu vương vãi khắp nơi ...

-Giống như vừa trải qua cả một cuộc chiếc tranh vậy! – Willi lầm bầm nhận xét.
-Đúng là một cuộc chiến vất vả. – James nghe được liền trả lời. – Chúng tôi đã phải rất cố gắng mới giành được phần thắng.

Andy nghe được vẻ châm biếm trong giọng nói của vị bác sĩ đeo kính này.

-Zombie đã tấn công vào trong đây rồi sao? – Anh lo lắng hỏi.
-Những nạn nhân chạy đến bệnh viện. Và một lúc sau chính bọn họ lại đi tấn công những người khác. Hỗn loạn, điên cuồng ... giống như địa ngục – Giọng James bắt đầu run rẩy khi kể lại ký ức kinh hoàng đó. – Nhưng cuối cùng chúng tôi đã khống chế được. Bệnh viện này là bệnh viện cấp cứu danh tiếng nhất thành phố này. Chúng tôi rất giỏi ứng phó các tình huống.

James nở một nụ cười thật tươi rói. Nhưng những gì mà Andy thấy chính là một nụ cười gượng gạo, méo mó kỳ dị.

-Để xem, có thể làm gì được cho anh ta nào?


Người bác sĩ đeo kính bắt đầu thô bạo cắt xé những tấm băng vết thương của Ben. Vết cắn của loài vật thường lem nhem và dễ bị nhiễm trùng. James phải xối lên đó rất nhiều nước muối sinh lý. Anh ta dùng kéo để lọc sạch vết thương, cắt những phần đã tổn thương không thể phục hồi được, sau đó mới tiến hành khâu lại.

-Truyền ba đơn vị máu. – James rành rọt ra lệnh, và hai vị y tá kia im lặng làm theo. – Thật may mắn bệnh viện vừa mới nhập máu ngày hôm kia. Chúng tôi dự định có thể sử dùng cho đến cuối tháng lận kìa.

James lại cười lần nữa. Nụ cười của anh luôn khiến Andy cảm thấy bất an. Người bác sĩ cấp cứu này luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng chắc chắn có một vấn đề nào đó xảy ra với anh ta rồi.

-Tôi nghĩ phải tiêm cho anh ta một mũi vắc xin phòng dại, một mũi uốn ván. Mặc dù không biết chúng có tác dụng gì không. Có trời mới biết có thứ vi khuẩn gì trong hàm răng của mấy con vật xanh lè ghê tởm đó.

Max được một người y tá đẩy bằng xe lăn trở vào phòng. Người y tá giao cho James một xấp hình.

-Ôi trời ơi, ông bạn này gặp tình trạng cũng không tốt lắm. Xương sườn gãy đã đâm vào phổi trái của của cậu rồi.

James vừa nói vừa cười vui vẻ. Không có tác dụng tỏ ra thân thiện như các bác sĩ khác, nụ cười của James càng lúc càng giống nụ cười của một gã tâm thần.

-Vivian, gọi Hex tới. Nói rằng chúng ta có một cuộc mổ cấp cứu này.

Nữ y tá Vivian lẳng lặng đi gọi Hex. Cô nàng đeo khẩu trang y tế từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc không nói, khiến người khác có cảm giác cô ta giống như một thây ma vậy.

-Và bây giờ người nhà của nạn nhân. Các vị có thể ngồi chờ bên ngoài phòng mổ. Ở đó có nước lọc và tạp chí. Các vị có thể sử dụng thoải mái. Ngay khi ca mổ hoàn thành, chúng tôi sẽ thông báo cho các vị.

James vừa nói vừa rất kiên quyết đẩy hết đám người còn lại ra khỏi phòng. Các bạn đã biết các bác sĩ rồi đó, khi họ bảo bạn ngồi chờ thì có nghĩa là bạn phải ngồi chờ thôi. Lát sau cô y tá Vivian trở lại cùng với ba người đàn ông nữa. Bọn họ cao to, mặc quần áo xanh khi phẫu thuật, nhưng tất cả đều đã lấm tấm máu. Không giống như vừa trở về sau một ca cấp cứu, họ giống như vừa bước ra từ một lò sát sinh hơn. Tất cả đều không để ý đến nhóm người Andy đang ngồi phía ngoài, họ đi thẳng vào trong phòng cấp cứu. Chỉ có Vivian liếc nhìn cả bọn bằng một cặp mắt lạnh lùng.

Trên băng ghế nhựa phía bên ngoài hành lang, Alan thì thầm.

-Em không biết nữa, nhưng em có cảm giác thấy sờ sợ mấy gã này. Giống như là ... – Alan ngắt ngứ, không biết tìm lời diễn tả.
-... gã diễn viên tồi. – Frank gợi ý.

-... tên tâm thần. – Willi nói thêm.

Andy chớp mắt nhìn mọi người ngạc nhiên. Vậy là không chỉ có anh cảm thấy có sự việc kỳ quái ở đây.

-Chắc ca mổ sẽ vẫn còn lâu, chúng ta đi xung quanh kiểm tra. – Andy nhấc người đứng dậy. – Tôi và Alan đi bên trái, Frank và Willi đi bên phải. Hệ thống máy liên lạc nội bộ vẫn còn hoạt động, nếu phát hiện ra gì thì gọi cho nhóm kia. Chúng ta đi kiểm tra xung quanh, nửa tiếng sau tập hợp ở đây.

Cả đội nhận lệnh xong thì chia nhau đi về hai phía. Đội của Frank và Willi trang bị hoả lực mạnh, với khẩu chín li của Frank và Magum của Willi. Andy đã hết sạch đạn Rosemary nên đành dùng đạn thường, Alan trước giờ cũng chỉ độc tôn một cây súng ngắn phòng thân. Qua trận chiến vừa rồi, Alan biết mình là kẻ yếu nhất trong đội. Vì vậy được đi cùng nhóm với đại tá, cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Người chỉ dùng một con dao găm để đối phó với đám đông zombie đang bao vây xung quanh, ắt hẳn anh ta là một chiến binh mạnh nhất nhóm”.

^_^

Nhưng bọn họ đã không kịp trở về trong vòng nửa tiếng như đã hẹn. Tiến lên tầng một của khu vực bệnh nhân nội trú, Andy phát hiện nơi đây giống hệt một khu rừng cổ tích. Tất cả các bệnh nhân chịu tác động của một loại thuốc an thần nào đó, mọi người đều đang say sưa chìm trong giấc ngủ. Khu vực bệnh viện sạch sẽ, im lìm, trật tự. Dường như tất cả những mớ hỗn loạn trong thành phố ngày hôm qua đều không hề ảnh hưởng gì đến nơi đây.

Andy cùng với Alan kiểm tra buồng máy điều áp của khu vực. Theo như nhật ký kỷ lục của máy, một lượng lớn thuốc mê đã được bơm vào các phòng bệnh.

-Với số lượng thuốc ngủ này bọn họ có thể ngủ mê đến hết tuần? – Andy không hài lòng cảm thán.
-Như vậy cũng tốt, bọn họ sẽ không bị tác động bởi cuộc khủng hoảng virus Z. – Alan đẩy cặp kính cận, hấp háy mắt nói.
-Không tốt chút nào. – Andy gằn giọng. – Hấp thụ một lượng lớn chấy gây mê có thể làm xáo trộn nhịp sinh học của cơ thể, ảnh hưởng hệ thần kinh, và các tác dụng phụ nguy hại đối với một số bệnh đặc biệt.

Alan ngạc nhiên nhìn Andy. “Đại tá ngoài khả năng chiến đấu thần sầu, hoá ra còn là một chuyên gia y tế chăng?”

-Nhưng có lẽ việc làm này là của các bác sĩ trong bệnh viện. Họ chỉ cố gắng vãn hồi trật tự của nơi đây thôi. – Alan bênh vực phía các bác sĩ.
-Nhưng phương pháp bỏ thuốc mê này là cực đoan quá. Họ nhìn có vẻ không bình tĩnh như bên ngoài chút nào.


Andy cố gắng kiên nhẫn giải thích cho Alan. Anh luôn có cảm giác không yên tâm về phía những người trong bệnh viện này. Nếu được lựa chọn, anh sẽ không để Max và Ben cho bọn họ chữa trị. Nhưng trong điều kiện bất đắc dĩ, chọn một bên là những kẻ đáng ngờ và một bên là những đồng đội đang hấp hối chờ chết, Andy cũng hết cách. Anh chỉ hy vọng moi ra được tẩy của bọn họ. Nơi này trật tự và bình yên một cách thật giả tạo.

Bọn họ bước đi trên một hành lang nối giữa hai toà nhà. Bệnh viện Hoàn Hảo hình thành trên một cụm sáu toà nhà khác nhau, nối liền bằng những cầu treo ngoài trời ở các tầng ba, sáu, chín và mười hai. Phía bên kia hành lang là toà nhà thứ ba, nếu đi xuyên qua toà nhà bọn họ sẽ gặp lại nhóm Frank và Willi đã đi theo vòng ngược lại.

Cánh cửa cuối cầu treo bị khoá. Nhìn vào trong ô kính của lớp cửa, họ chỉ thấy một sảnh lớn với các hành lang rộng toả đi các hướng. Nơi này có cấu trúc hoàn toàn khác biệt với kiểu kiến trúc thông thường của bệnh viện. Nói sao nhỉ? Bóng loáng và sang trọng như sảnh lớn của một ngân hàng. Andy ngoắc tay cho Alan tiến lên. Thật tiện dụng khi mang theo một tay có thể mở tất cả các khoá cửa trong thành phố.

Với một tấm thẻ từ và một bộ máy dò, chỉ cần hai mươi giây thao tác Alan đã khiến cánh cửa ngoan ngoãn mở ra. Tiếng cửa xịch mạnh và một luồng không khí bị thổi xì ra ngoài.

“Là cửa áp suất.” Andy khá ngạc nhiên vì một khu vực của một khu bệnh viện lại dùng loại cửa này. Cửa áp suất thường chỉ dùng trong các loại tàu chiến, tàu con thoi để ngăn không khí bên trong và bên ngoài.

“Ai lại lắp một cái cửa áp suất mắc tiền ở một bệnh viện thông thường chứ?” Andy đắn đo suy nghĩ. “Trừ khi nơi đây không bình thường chút nào”.

-Wa ... Nơi đây thật hoành tráng. – Alan choáng ngợp trước phong cách kiến trúc của toà nhà.

Mái trần cao rộng thông tới cả bốn tầng lầu. Kính lắp trên tay vịn và dùng làm các vách ngăn. Hệ thống ống trụ, xilanh sáng loáng chạy khắp nơi, không biết chỉ là một cách phối kiểu kiến trúc hay có tác dụng gì khác.

-Không ngờ một khu trữ dược và vật tư y tế lại trang hoàng cao cấp như thế này.
-Hả, cậu nói sao? – Andy ngạc nhiên quay qua hỏi.

Alan chỉ vào sơ đồ không gian của toà nhà mà cậu đang cầm trên tay. Vị trí hai người đang đứng có ký hiệu kho và vài dòng chú thích “Dược phẩm, vật tư y tế.”

“Làm quái gì có cái kho nào quy mô hiện đại được như thế này. Phải nói là một đặc khu kỹ thuật cao thì đúng hơn. Lại là một trò nguỵ trang của Thành Gia chăng?” Kinh nghiệm với toà nhà Tele và khu điều khiển bên dưới giao lộ chính đã làm Andy nghi ngờ về mấy vị chú thích trên bản đồ. Người của Thành gia không bao giờ chỉ ghi một thứ đơn giản đúng như chức năng của nó.

Hai người đi về phía máy tính phía sau quầy tiếp tân. Trên màn hình chờ của máy tính là logo trung tâm Familia xoay tròn, kiên nhẫn chờ đợi. Không còn nghi ngờ gì nữa, nơi đây là một phần của trung tâm nghiên cứu sinh học Familia. Alan chỉ cần vớ tay vào bất cứ chiếc máy tính nào, cậu ta cũng sẽ moi ra cho bằng hết những thông tin bên trong nó.

-Có vẻ như phần ‘dược phẩm’ và ‘vật tư y tế’ không phải lừa gạt đâu. Ngoại trừ nó có dính với phần ‘phòng thí nghiệm’ và ‘bộ phận ẩn’. – Alan châm biếm. – Chúng ta đang ở trong một phòng nghiên cứu mật của Familia thưa sếp.
-Thật mỉa mai là phòng nghiên cứu bí mật lại đặt ở một bệnh viện công cộng có lượng người qua lại thường xuyên đông như Hoàn Hảo. Nơi này chuyên nghiên cứu những thứ gì?
-Đây chỉ là một máy tính của nhân viên tiếp tân, chúng ta sẽ chẳng moi được thứ gì nhiều hơn đâu. Nếu sếp cho phép, thì em sẽ tiếp cận với máy tính của cán bộ cao hơn. – Alan liếc mắt nhìn xem phản ứng của Andy. Dính liền với chữ ‘bí ẩn’ luôn luôn là chữ ‘tò mò’.

Bọn họ đang đối đầu với một cuộc khủng hoảng thật sự, và Andy muốn nắm được bất cứ manh mối gì để ngăn chặn hiểm hoạ này. Bước đầu tiên phải tìm hiểu xem Familia đã nghiên cứu đến cấp độ nào về virus Z, hay chỉ đơn giản là một mẫu lưu trữ của loại virus này bị rò rỉ ra bên ngoài.


“Nhưng nó thoát ra như thế nào được chứ?” Andy không thể tin đây chỉ là một tai nạn bình thường được. Tuy đã rời nhà nhiều năm, nhưng trong tiềm thức của Andy, tập đoàn Thành Gia vẫn là hùng mạnh nhất, trung tâm Familia vẫn là trung tâm hiện đại, tiên tiến và an toàn bậc nhất trên thế giới.

^_^

Thật dễ dàng để tìm ra văn phòng của giám đốc trung tâm nghiên cứu. Đó là một căn phòng rộng lớn, sang trọng với quầy bar và một bộ salon mắc tiền. Bức vách bằng kiếng nhìn xuống khu vực đặt thiết bị thí nghiệm rộng lớn quy mô hàng ngàn người làm việc. Hay đơn giản hơn là nhìn vào tấm biển gắn trên cửa, có ghi “Phòng Giám đốc”.

Alan lào vào chụp ngay lấy chiếc máy tính cá nhân để trên bàn, trong khi Andy bắt đầu kiểm tra mớ giấy tờ cùng tài liệu xếp trên kệ bên cạnh. Thông thường những hồ sơ ‘tuyệt mật’ luôn hấp dẫn sự chú ý của người ta đầu tiên.

Thì ra trung tâm Familia, cũng giống như SNH, đã triển khai chiến dịch nghiên cứu virus Z trong nhiều năm qua. Cơ bản là các kết luận của hai bên thu được tương tự nhau. Nhưng thay vì niêm phong mẫu và dấu kín virus Z như SNH đã làm, trung tâm Familia lại tiến hành các nghiên cứu sâu rộng rơn. Chữ ‘vũ khí sinh học’ khiến cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống của Andy, nó làm bụng anh thót lại và quằn quại đau. Tập đoàn Thành Gia quá tham lam để từ bỏ bất cứ cơ hội làm giàu nào.

Có một lý do giải thích được vì sao trung tâm Familia ẩn này lại được giấu trong bệnh viện công cộng. Familia thậm chí đã nghiên cứu virus Z trên cả con người. Không phải là chuột, thỏ hay khỉ; mà đó là con người. Ban đầu chỉ là những xác chết được hiến tặng, sau đó là các vụ mất xác bí ẩn và các cuộc thử nghiệm điều trị cho bệnh nhân đã hết hi vọng. Mọi việc có vẻ khá suông sẻ khi toàn bộ người dân trong thành phố đều là nhân viên của cùng một tập đoàn.

Bạn đi làm bằng những chiếc xe của tập đoàn Thành Gia, làm trong những công ty của tập đoàn, sống trong một thành phố của tập đoàn, đi khám bệnh trong bệnh viện của tập đoàn. Thì có lý gì mà bạn không thể tin tưởng giao cơ thể của mình cho những nghiên cứu vì tiến bộ và phát triển của tập đoàn cho được. Phải nhớ rằng Thành Gia có những công ty dược phẩm, sinh học tiên tiến nhất trên thế giới; tất cả những công nghệ chữa bệnh mới nhất đều xuất phát từ những trung tâm này. Năm nay là năm 1031, và trên thế giới hiện nay chưa có công ty hay quốc gia nào vượt qua được Thành Gia về mặt công nghệ. Việt Quốc đã đóng vai trò dẫn đầu thế giới quá lâu rồi.

“Một ông vua tại vị quá lâu có thể bị biến thành một tên bạo chúa độc tài.” Tuy là người họ Thành, nhưng Andy nhận được sự giáo dục thoáng và cởi mở bên ngoài. Vì vậy anh mới có được các nhận định khách quan và bao quát đối với các sự vật. Chính sách độc quyền của nhà họ Thành, Andy không hề tán đồng tí nào. Tri thức nên được chia sẻ cho toàn bộ thế giới.

Một tập hồ sơ bí mật khác còn tiết lộ những bí mật động trời hơn. Những hình chụp kinh khủng của những loài quái vật lai tạp khủng khiếp trên màn ảnh rộng. Lũ nhà khoa học của Familia dường như không biết đâu là giới hạn cho những nghiên cứu của mình. Bọn họ đã tập trung nuôi cấy virus Z trên những mô tế bào sống, phát triển những cơ quan nhân tạo. Và cuối cùng, điều điên cuồng nhất, chính là lắp ráp những cơ quan đó lại với nhau. Những nhà khoa học dường như có cái nhìn khá lệch lạc về chuẩn mực thẩm mỹ thông thường. Những tác phẩm của họ như bước ra từ những cơn ác mộng kinh khủng nhất.

Tập hồ sơ dày cộm mô tả chi tiết về rất nhiều chủng loại quái vật khác nhau đã từng được tạo ra.

Người áo đen: cao gần hai mét, cơ thể phủ một lớp vỏ sừng cứng màu đen, đạn thông thường không xuyên qua nổi. Bộ quai hàm mạnh mẻ có thể nhai đứt cả sắt thép. Có thể ứng dụng trong việc tấn công các cơ sở mục tiêu, đột nhập. Qua tấm hình kèm theo, Andy có thể kết luận tạo vật này chẳng khác gì một con gián to bằng người có thể đi trên hai chân.

Gã Y: hình dáng giống người, ngoài trừ việc nó không có lớp da bọc bên ngoài. Những cơ bắp đỏ thẳm lồ lộ gân cơ trông rất gớm ghiếc. Nhanh nhẹn và mạnh mẽ hơn cả thú vật, ngay cả từ ‘hổ báo’ có lẽ cũng chưa xứng với nó lắm. Vâng, chỉ có từ quái vật là xứng đáng nhất.

Thần đồng: không phải là một tạo vật thông minh nhất. Toàn bộ những con quái vật trong hồ sơ này đều không có não mà được điều khiển bằng hệ thống máy tính. Những chiến binh mạnh mẽ, tàn nhẫn có thể làm được bất cứ chuyện gì. Không có não giúp chúng không hề biết khái niệm sợ hãi hai e ngại. (Không thể giải quyết lũ này bằng một phát hehot giống zombie) Hành động của chúng chỉ đơn giản như những lệnh đã được lập trình trên máy tính.

...

Và còn rất nhiều quái vật nữa mà Andy không muốn nhìn thêm. Đội HUNTERS bên ngoài, ngày đêm đi săn lùng và tiêu diệt quái vật bóng tối bảo vệ người dân. Còn ở bên trong Familia này, người ta đang âm mưu chế tạo ra những lũ quái vật đe doạ nền hoà bình của nhân loại. Andy cảm thấy chua xót. Lý tưởng cả đời của anh đã bị chính gia đình của mình phản bội. Thật là mỉa mai thay!
:2:

Bình Luận (0)
Comment