Hành Trình Bất Tử

Chương 3

HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh

Nơi công viên tối đen, một toán người đang di chuyển rất nhanh. Rõ ràng tất cả đều là quân nhân kinh nghiệm, từng trải qua huấn luyện. Họ di chuyển theo một đội hình tấn công theo bài bản, nhanh chóng, hiệu quả nhưng tuyệt đối im lặng. Tất cả đều mặc đồng phục màu đen, trên lưng nổi rõ hàng chữ trắng SNH – Đội cảnh sát săn bắt đối tượng siêu nhiên. Đó là biểu tượng của đội đặc nhiệm trong lực lượng cảnh sát thành phố Ngọc Trai, một đội thợ săn ‘thứ thiệt’.
Phía bên trên họ, trong phạm vi bán kính 5km của công viên đã phủ đầy một lớp lưới từ trường điện tử. Có lẽ đối tượng bắt giữ của họ đêm nay, dù có cánh cũng khó mà bay thoát.
Bóng ma của cô gái trẻ lặng lẽ, lướt êm ru qua những lùm cây bụi cỏ. Công viên Trung Tâm là công viên lớn nhất trong thành phố Ngọc Trai, với một phần ngọn núi và khu bảo tồn tự nhiên ở giữa thành phố. Cô gái xấu số lẽ ra hôm nay có hẹn với bạn trai trong khu ‘chạng vạng’, nơi kín đáo và lãng mạn với những ghế đá, bụi cây vừa che khuất tầm mắt, thiên đường của những cặp đôi không muốn bị người khác dòm ngó.
Nhưng anh ta chỉ vừa đi mua chai nước thì cô bị tấn công. Đầu tiên là có bóng đen bay vù qua đầu cô, có lẽ là một con cú hay loài chim bay đêm nào đó. Ngay lập tức sau đó, hai chân cô bị thứ gì đó nắm chặt và con đau xé xác từ bên dưới truyền lên. Cô mất cảm giác một lúc. Sau khi khi tỉnh lại thì cô thấy mình đang trôi lơ lững bên cạnh thứ ban đầu còn là thể xác của bản thân.
Có tiếng người la hét, những tiếng bước chân rầm rầm chạy tới. Sau đó nhiều người hơn nữa, cảnh sát kéo đến … nhiều người tụ tập … Người ta phủ lên xác cô những tấm phủ trắng. Cô gái bàng hoàng đứng nhìn mọi người làm việc, không ai nhìn thấy cô cả. Cô đã chết.
Rồi người đàn ông đó đến. Vị thanh tra mặc chiếc áo khoác dài và mang một cặp kính mát có vẻ không phù hợp với hoàn cảnh giữa lúc đêm tối thế này. Họ trao đổi với cảnh sát, sau đó anh ta nói “Mã 003. Hãy gọi người của đội HUNTERS tới. Phong toả toàn bộ công viên!”
Vị đồng nghiệp của anh ta mở điện thoại ra nói chuyện, còn anh ta lại bước về phía cô. Chỉ là đứng bên cạnh không nhìn vào cô , nhưng anh ta bắt đầu nói chuyện.
“Xin chào, chắc hẳn cô đang rất bối rối?”
Cô bàng hoàng quay sang nhìn anh ta trân trối. Sau khi nhìn thấy cái chết kinh khủng của mình, thì tưởng chừng không việc gì có thể làm cô ngạc nhiên đến như vậy. Cô đã bước sang một thế giới khác, đang cố thích nghi với một cách tồn tại khác. Cô mới vừa biết được rằng sau khi chết, con ngươi biến thành hồn ma. Bây giờ cô lại xác nhận được rằng có một số người có năng lực đặc biệt, họ có thể nhìn thấy ma. Và anh ta là một trong số những người đó.
“Anh nói với tôi thật à?” cô gái xúc động hỏi lại, nghi ngờ mình nghe lầm.
Anh ta vẫn không nhìn cô, chỉ gật đầu và lẳng lặng móc bao thuốc lá ra, đưa một điếu lên môi và bắt đầu châm thuốc.
“Cô có nhìn thấy hung thủ không?”
“Khi đó bất ngờ quá, tôi bị ngất đi một lúc …” Cô ngập ngừng nói, cảm thấy ngại ngùng vì không biết gì có thể giúp đỡ cho vị cảnh sát này tìm ra hung thủ.
“Cô có biết không, con người tồn tại bao gồm ba phần: thể xác, linh hồn và một thứ nữa gọi là phách. Sau khi một người vừa mới chết , linh hồn của họ thoát khỏi thân xác nhưng vẫn bị níu giữ bởi phách. Phách chính là phần kết nối giữa linh hồn và thể xác con người. Phải sau khi chết một thời gian nhất định thì phách mới tan đi và linh hồn có thể đi đến nơi khác được. Đó chính là lý do tại sao cô vẫn phải đứng mãi nơi đây mà không thể đi đâu!”
Sau khi giải thích một hồi, anh ta lại đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi.
“Khi con người bị giết chết, tức là cưỡng bức linh hồn rời khỏi thể xác, linh hồn bị xé ra và bị tổn thương khi thoát ra ngoài. Khi ý thức của cô mất đi, có thể một phần hồn hoặc phách của cô bị tách ra và có thể đã bám vào hung thủ. Luôn luôn là như vậy, khi một người bị giết, giữa nạn nhân và kẻ sát nhân sẽ hình thành một mối liên kết như thế đó.”
“Đó là lý do tại sao có một thứ gì đó thôi thúc tôi đi về phía đằng kia sao?” Cô gái ngắt lời vị thanh tra, mắt hướng về phía bắc công viên, nơi sâu hơn trong ngọn núi. Ở đó đang có một tiếng gọi cô thống thiết.
“Đúng vậy, nạn nhân luôn luôn bị thôi thúc đi tìm hung thủ. Họ phải tìm được một phần linh hồn của mình, như vậy họ mới toàn diện, mới có thể đi ‘siêu thoát’ được!” Vị thanh tra lại rít thêm một hơi thuốc nữa. “Đợi lát nữa khi phách của cô đã tan đi hết, cô có thể rời đi. Hãy dẫn đường cho chúng tôi bắt hung thủ nhé?” Lần đầu tiên vị thanh tra quay sang nhìn cô gái. Và cô cảm thấy vô cùng xúc động, lặng lẽ gật đầu.
^_^
Cả nhóm Sigma vẫn chạy xuyên qua công viên theo một đội hình tấn công quen thuộc, với Andy dẫn đầu.

“Cô gái này thật là ... mới đây đã quên mất con người không thể đi xuyên qua mọi vật được như cô sao!” Andy chặc lưỡi cảm thán.
Chạy theo một bóng ma đang bay thật sự là một công việc vô cùng khó khăn. Đối với những con ma, thì không có bất cứ định nghĩa nào về đường lối cả. Cứ đơn giản là đi xuyên qua mọi thứ. Lùm bụi, cây to, công trình kiến trúc ... làm cho Andy vô cùng vất vả để theo dấu bóng ma của cô gái.
Không còn lựa chọn nào khác, Andy với tay, cất cặp kính mát vào túi áo. Thật sự rất rõ ràng, kính mát là thứ cản trở tầm nhìn trong bóng đêm. Bây giờ anh đã có thể nhìn thấy rõ thứ ánh sáng phát ra từ ánh lửa ma trơi của cô gái, đang lập lòe phía sau khu siêu thị của công viên, hướng sâu vào núi.
Jackson chạy ngay phía sau Andy, dẫn đầu đội HUNTERS, nhưng dường như khoảng cách đang ngày càng nới rộng. Andy ở phía trước vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Chỉ đơn giản nói một câu “Hãy theo tôi!” rồi phóng như bay khiến mọi người đuổi theo hụt hơi. Có đường chẳng chịu đi mà cứ chạy thẳng vô khu rừng cây. Kinh khủng nhất là đoạn chạy xuyên qua khu vực nuôi nhốt thú lúc nãy. May mắn là mọi người đều là những tay lính lão luyện, nên vẫn có thể vượt qua (tuy hơi phải vất vả với mấy con thú bị kinh động lúc nữa đêm).
Jackson nhìn thấy rõ ràng Andy vừa cất cặp kính vào túi áo. Gương mặt Andy khi không đeo kính đã được Jackson tưởng tượng hàng trăm lần (và chắc cũng có một số lần tưởng tượng như vậy đối với bất cứ ai đã từng làm việc với Andy). Cái gì không biết được càng làm người khác tò mò. Jackson quay sang bên nhìn Victor - nhóm trưởng của nhóm Sigma nãy giờ chạy song song với anh. Không cần nói một lời, cả hai gật đầu và đồng thời cả đội cùng tăng tốc.
“Gương mặt thật của Andy, thật là làm người ta tò mò chết đi được!”
Chợt có tín hiệu từ máy liên lạc.
    - Tất cả chuẩn bị tiếp cận mục tiêu, tiến hành xâm nhập kiểu bao vây. Mục tiêu xâm nhập là công trình nhà nghỉ bỏ trống phía trước hai trăm mét. Đối phương là sinh vật phân loại nguy hiểm cấp B, không cần phải bắt sống. Hãy tải sơ đồ tòa nhà về máy cá nhân. - Tiếng chỉ đạo của Andy vang lên sột soạt từ máy liên lạc.
Victor giơ bàn tay trái lên, cả nhóm chạy phân tán chung quanh nãy giờ ngưng di chuyển và tập trung thành vòng tròn quanh Victor. Mọi người mở máy tính cá nhân lên (thứ mà bình thường Jackson cứ nghĩ là đồng hồ đeo tay) Phần bản đồ của khu nhà nghỉ được tải lên hiện trên màn hình. Jackson thì xem chung với Victor.
    - Đây là bản đồ khu nhà nghỉ cũ trước đây, bây giờ người ta đã xây dựng một khu liên hợp mới phía dưới, nên khu nhà này đã bỏ hoang và xuống cấp. Tổng cộng có sáu lối vào, cửa chính, hai lối vào khu vực đậu xe, cửa vào khu vực giao hàng, cửa riêng của khu vực bếp và cửa đi vào khu chứa rác.
Victor lại dùng tay trái ra hàng loạt ký hiệu phân công cho các nhóm xâm nhập từ các cửa. Nội dung phân công là chia thành sáu nhóm, mỗi nhóm hai người, Jackson sẽ đi cùng nhóm của đội trưởng Victor xâm nhập vào từ cửa chính. Tiến hành truy quét từng khu vực cẩn thận, đối phương là sinh vật nguy hiểm cấp B.
Tất cả các hiệu lệnh được ra một cách nhanh chóng, gọn gàng bằng ký hiệu tay. Giữ im lặng khi đột nhập là một nguyên tắc vàng cần tuân thủ. Sau khi nhận chỉ thị, mọi người nhanh chóng tản ra. Thật là một đội ngũ đầy kỷ luật và hoạt động cực kỳ hiệu quả.
^_^
Andy đang đứng trước khu vực thang máy của tòa nhà. Bóng ma của cô gái lởn vởn xung quanh. Andy đã đeo kính mát trở lại. Anh cảm nhận được khá nhiều sự tồn tại của những bóng ma khu vực này. Cô gái không phải là nạn nhân đầu tiên. Vì một số lý do nào đấy, khu vực này làm mất sự liên kết của bóng ma và linh hồn của nó nơi hung thủ. Cô gái hoang mang bay vòng vòng xung quanh Andy, không thể quyết định nên chọn lối nào.
Nơi đây tràn ngập những tiếng thì thào. Âm thanh rì rào trò chuyện phát ra từ khắp các bức tường, chúng ồn ào đến nổi cô không thể nghe được tiếng gọi mình ban nãy nữa. Cô đưa ánh mắt cầu cứu Andy, cầu xin anh hãy giúp cô tìm ra mảnh linh hồn thất lạc của mình. Cô cần phải tìm ra nó biết bao.
Ánh mắt khẩn thiết của bóng ma nhìn anh, làm Andy biết rằng cô ta đã không thể giúp gì được nữa.
“Nơi đây ồn ào quá!” Âm thanh phát ra từ bóng ma của cô gái rin rít, thê lương như tiếng của một cái bản lề cửa rỉ sét.
Andy cũng có thể cảm nhận được điều đó. Nơi này ồn ào như cái chợ vậy. Hàng trăm bóng ma đã bị mắc kẹt ở đây không biết đã bao nhiêu lâu rồi. Hàng hàng lớp lớp nạn nhân của dơi một cánh đang tha thiết đi tìm phần linh hồn đã mất của mình. Những hồn ma mờ ảo như khói, giống cô gái vừa bị giết. Những bóng ma lâu năm hơn thì đã trở thành như những cái bóng đen in trên tường. Và thậm chí có những con ma đã xuất hiện lâu đến nỗi chúng đã quên mất hình dạng bản thân, chỉ còn tồn tại dưới dạng những quả cầu ý niệm với ánh sáng lung linh, trôi lững lờ vô định trong không gian.
Andy rút vũ khí trong thắt lưng ra, khẩu Rosemary. (Thật là cái tên quá ủy mị để đặt cho một khẩu súng)
Âm thanh của những con ma trở nên lao xao nhanh hơn. Rõ ràng có một thứ gì đó thay đổi trong không khí. Một cơn gió mạnh thổi bay đi đám mây đang che khuất ánh trăng. Ánh sáng rọi vào ô cửa kính vỡ nát, làm hiện rõ cái bóng bí ẩn từ trên lao xuống tập kích trên đầu Andy. Thoáng một chút bất ngờ vì bị tấn công đột ngột, ngay sau đó Andy nhanh chóng chỉa súng xuống bắn hai phát liền bên cạnh hai chân mình. Hai tiếng rít vang lên và mùi máu ôi tanh chảy ra từ xác cặp dơi một cánh, chúng chỉ vừa mới tóm được chân anh.
Mùi hương nồng nàn của cỏ hương thảo tràn ngập trong không khí. Rõ ràng là khẩu Rosemary bắn ra những viên đạn được tẩm tinh dầu hương thảo, thứ có tác dụng chữa trị cho con ngươi và khả năng tẩy uế, lại là thuốc độc với sinh vật có dòng máu bóng đêm.
Những con quái vật bóng đêm thường quá nguy hiểm và khó có thể giết chỉ với một viên đạn thông thường. Chúng có một cơ thể mạnh mẽ và khả năng sống deo dai hơn đại đa số sinh vật khác. Vì vậy, các vũ khí dùng để săn quái vật thường tẩm một số loại tinh dầu đặc biệt nhằm hạ gục nhanh chóng mục tiêu. Khi đối đầu với quái vật, từ ‘chậm’ đồng nghĩa với cái chết.

Có vô số loại vũ khí trong danh mục của ‘thợ săn’, nhưng Andy chọn Rosemary với một lý do hết sức cá nhân. Khi bắn ra, đầu đạn phát ra một mùi hương rất dễ chịu, át đi mùi máu tanh ghê tởm của lũ quái vật.
Nhích chân ra khỏi xác của cặp dơi một cánh, Andy cẩn thận quan sát chúng. Xung quanh, đám hồn ma cũng bị thu hút bởi sự xáo động ban nãy, chúng đang tò mò tụ tập lại. Nhờ ánh sáng lập lòe của những đốm lửa ma trơi, Andy nhìn được hình thù của cặp dơi một cánh. Cả hai đều cao khoảng ba tấc, sải cánh một mét, hàm răng trắng nhởn nhe ra với những chiếc răng nanh lởm chởm. Đây rõ ràng là một cặp dơi trong độ tuổi trưởng thành háu ăn và vô cùng hung hăn.
Andy cảm thấy có đôi chút nhẹ nhỏm trong lòng, rõ ràng là lúc nãy anh vừa rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần anh phản ứng chậm một chút, có lẽ đây sẽ là nơi tiếp theo trở thành hiện trường vụ án.
Có một vài quả cầu sáng xung quanh Andy trở nên xao động. Những tiếng thét sung sướng rú lên, và một vài quả cầu ma cùng bóng đen bắt đầu sáng lên. Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên rực rỡ, những hồn ma hiện thành hình ảnh cơ thể người lúc còn sống, mỉm cười sung sướng, vẫy tay chào Andy một cái rồi từ từ tan biến trong ánh trăng lọt qua khe cửa.
Những hồn ma đã được siêu thoát là một khoảnh khắc đẹp đẽ và diệu kỳ, nhưng ít người bình thường nào có thể chiêm ngưỡng được. Cặp dơi Andy vừa giết có lẽ là hung thủ đã biến bọn người lúc nãy trở thành hồn ma. Khi Andy giết chúng, những mảnh linh hồn thất lạc được giải phóng, những linh hồn toàn vẹn đã có thể bước một bước tiếp để đi sang thế giới bên kia.
Xung quanh Andy nổi lên tiếng rì rầm ngày càng lớn. Những hồn ma trở nên phấn khích khi chứng kiến đồng bạn được giải thoát. Andy nhìn xung quanh, số lượng hồn ma vẫn còn tập trung khá đông.
“Thôi nguy rồi!”, điều này chứng tỏ dự đoán ban đầu của Andy là hoàn toàn sai, dơi một cánh không chỉ có một cặp.
    - Eta gọi đội Sigma, hãy cẩn thận, đối tượng không chỉ có một. Lặp lại, đối tượng không chỉ có một. - Andy bật liên lạc với đồng đội qua chiếc máy nhỏ xíu gắn trên lỗ tai.
Vừa dứt lời, Andy nghe tiếng thét vang và sau đó là tiếng súng vang vọng khắp nơi trong tòa nhà. Rõ ràng là những đồng đội của anh cũng vừa bị tấn công. Andy cảm thấy tinh thần vô cùng căng thẳng, tình hình rõ ràng đã chuyển biến theo chiều hướng càng lúc càng tệ hại. Dơi một cánh thường không sống theo bầy đàn, nay lại tụ tập cùng một chỗ. Điều này khá là bất thường.
“Thứ gì đã làm xáo trộn tập tính sống của chúng như vậy?” Đầu óc Andy căng ra suy nghĩ. “Nghĩ đi, nghĩ đi!”, Andy cố gắng ép hết mức những tư liệu đã được học ra, những thứ đã được anh cho vào đầu lúc tham gia lớp huấn luyện của HUNTERS.
“Có thứ gì đó thu hút chúng tập trung lại một chỗ, đó là cái gì? Sống cùng những cặp dơi khác là một sự mạo hiểm cực kỳ lớn, giữa những con dơi một cánh không hề tồn tại quan hệ bầy đàn. Vậy tại sao chúng lại chịu mạo hiểm?” Thông tin lướt vùn vụt qua trong trí óc Andy. Một ánh chớp xanh lóe lên. Dĩ nhiên là nó rồi, chẳng có gì hợp lý hơn cho câu trả lời trong tình huống này.
    - Mọi người lui ra khỏi tòa nhà, chúng ta cần thay đổi kế hoạch. Hãy tập trung phía bồn nước giữa sân trong! - Andy vừa di chuyển thật nhanh vừa ra lệnh cho nhóm Sigma. Tình huống thay đổi thì dĩ nhiên chiến thuật cũng phải thay đổi.
Andy đang chạy thật nhanh, xuyên qua hành lang dài nối sảnh chính. Lao tới cửa phụ gần nhất để thoát ra ngoài. Một bóng đen lao vút tới. Anh nghiêng người né tránh và cảm thấy một cái móng sắc vừa sượt qua má trái. Đảo người xoay lại, Andy nhắm bắn vào cặp dơi đang bay tới nhằm duy trì khoảng cách an toàn để rút lui.
Mùi thơm hương thảo nồng nàn tràn ngập trong không khí. Thứ thảo dược có khả năng trị bệnh và tẩy uế này là tử thù đối với quái vật bóng đêm. Cặp dơi một cánh rít lên giận dữ từ phíá bên kia của hành lang. Andy cảm thấy an tâm vì hương thảo đã phát huy tốt tác dụng. Ít nhất bây giờ chúng không dám áp sát đến gần. Xoay nắm cửa, Andy tung người ra bên ngoài. Ánh trăng đã lên cao báo hiệu bây giờ đã là lúc nửa đêm.
Andy đứng giữa một khu vườn hoang tàn mọc đầy cỏ dại, khu tường bao xung quanh cũng bị dây leo phủ kín rồi. Phía bên trái và bên phải khu vườn có hai cánh cổng sắt lớn, dẫn đến hai khu vực khác. Phía trước mặt thì trải dài một khoảnh sân lát đá tự nhiên, kết thúc là một sườn núi, trông có vẻ bất tự nhiên. Bởi vì phần còn lại của khu vực đã bị một trận lở đất chôn lấp hết, đó là một giả thiết khá hợp lý trong tình huống này. Giữa sân là một đài phun nước lớn với khối tượng điêu khắc bầy ngựa tung vó. Nơi đây hẳn từng có một thời rất huy hoàng. Nhưng bây giờ đài phun nước đã khô cạn và hoang tàn như khung cảnh xung quanh nó. Đây chính là khu vực sân trong.
Khu nghỉ dưỡng là một quần thể kiến trúc bao gồm khu điều hành chính (tòa nhà lúc nãy Andy vừa vượt qua), sau đó là sân trong (nơi Andy đang đứng), khu nhà nghỉ ở cánh cổng bên phải, khu vui chơi ở cánh cổng bên trái, và khách sạn trong lòng núi. Andy bật mở máy liên lạc, chuyển qua kênh thông tin.
    - Siren, tôi cần thông tin về khu nghỉ dưỡng của công viên Ngọc Trai. Nhanh hết mức có thể.
    - Vâng, thưa ngài. Lúc nào cũng là nhanh hết mực có thể. - Một giọng nữ uể oải vang lên trong đầu dây bên kia. Cô ta chính là thành viên trong ban thông tin của Head, bộ phận chỉ huy của đội Hunters. - Tôi có 10357 trang thông tin về khu nghỉ dưỡng đó. Ngài muốn tôi chuyển hết qua mạng hay biên tập lại thành một báo cáo để nộp vào cuối tuần. - Cô ta nói với một giọng châm chọc, rõ ràng là đang bực bội vì bị đánh thức giữa đêm.
    - Không cần nộp báo cáo đâu Siren. Chỉ cần trả lời vài thắc mắc của tôi ngay bây giờ là được. - Andy nói hết sức mềm mỏng, phớt lờ sự cáu kỉnh của đồng nghiệp. - Trước hết là hãy cho tôi biết nguyên nhân vì sao họ đóng cửa khu này đi, tôi thấy họ khá xa hoa khi xây dựng nó, và có lẽ thật phí khi để nó bỏ hoang như vầy.
    - Uhm ... Để xem nào ... Có vẻ như nó là một khoản đầu tư của tập đoàn Thành Gia ... Khiếp, gia đình đó giàu thật, đâu đâu cũng thấy tài sản của họ ... Uhm, báo chí đăng tin là do họ đã xây dựng một khu khách sạn cao cấp khác ở bên dưới chân núi, nơi đông dân cư hơn, còn khu vực trên đó có vẻ heo hút quá. Hừ, có ma mới tin, dĩ nhiên đã là khu nghỉ dưỡng phải ở nơi vắng vẻ trong lành mới tốt chứ... À... có vài tin đồn là có những du khách nhìn thấy ma ... để coi sao nữa nào ... À, có một cơn bão từ trong vịnh quét qua nơi đó và gây sạt lở và ... uhm... gây nguy hiểm cho khách sạn. Có lẽ với ngần ấy lý do chết tiệt thì cũng đủ cho Thành Gia chịu lỗ mà đóng cửa khu nghỉ dưỡng đó rồi.
    - Có thông tin gì về vụ mở khách sạn trong lòng núi ở khu vực này không? - Andy cảm thấy như mình vừa lần tới được một số manh mối.

    - Ban đầu tập đoàn Thành Gia đã xin giấy phép khai thác khoán sản trong vùng núi này. Nhưng từ khi tổ chức ‘Bảo vệ Hoang dã Thế giới’ xếp nó vào danh mục công viên dự trữ sinh quyển thì họ bị buộc phải ngưng khai thác và chuyển nó thành hạng mục dịch vụ du lịch. Nhưng họ không thể rút đi, chừa lại cái hang toang hoác mà họ đã đào sâu vào lòng núi. Thế là họ cho xây dựng một khách sạn để che nó lại. Và thành phố của chúng ta có thêm một khách sạn trong lòng núi ... Nhưng để xem nào, bọn bạn tôi trong tổ chức ‘Chống hoạt động mờ ám của ông vua chúng ta’ lại cho rằng đó chỉ là kế hoạch ngụy trang của tập đoàn Thành Gia. Họ vẫn lén lút hoạt động khai thác quặng khoán sản dưới vỏ bọc khu nghỉ mát. Ôi trời! Với giá phòng hàng ngàn Do (đơn vị tiền tệ của Việt Quốc) thì có mấy người có thể vào ở trong khách sạn này chứ ?
    - Ok! Tôi đã có thể hiểu đại khái tình hình rồi. - Andy cảm thấy hài lòng vì dự đoán chính xác của mình. - Nhưng còn cái tổ chức ‘Chống hoạt động mờ ám của ông vua chúng ta’ là cái gì thế?- Andy cảm thấy cái hội đó có cái tên thật buồn cười.
    - Ồ , đó là một hội của những người tọc mạch, nhiều chuyện muốn đâm thọt vào sự vĩ đại của tập đoàn Thành Gia. - Siren tận tình giải thích.
    - Và cô là thành viên của hội đó thật à? - Andy hỏi như kết tội, tại sao Siren lại có thể gia nhập vào một hội với cái tên ngớ ngẩn như thế được.
    - Tôi là thành viên của tất cả các hội nhóm trên mạng, kể cả các hội đối nghịch nhau. Tôi vốn là một người rất quảng đại. - Siren hùng hồn giải thích.
    - Phải rồi, cô là một người thích ‘quản’ việc của ‘đại’ đa số mọi người. - Andy cười châm chọc , sau đó với tay ngắt kết nối trong khi Siren bắt đầu làm ầm ĩ ở đầu dây bên kia.
Vừa lúc đó lại có tiếng súng đì đùng, và hai người xuất hiện trong khói bụi mù mịt là Jackson và Victor. Nhìn Victor vẫn chắc chắn như tường đồng vách sắt. Jackson ngược lại, trông cực kỳ mệt mỏi với bên một tay đang chảy máu đầm đìa. Andy chợt cảm thấy lo lắng cho cậu đồng nghiệp trẻ tuổi này. Kế hoạch sắp tới không có cậu ta thì khó mà hoàn thành.
    - Này cậu vẫn ổn chứ? - Andy lo lắng hỏi
Jackson mỉm cười yếu ớt gật đầu.
    - Đừng lo. Nhóm của Nami sắp tới rồi, chúng ta sẽ sơ cứu cho cậu ngay. - Giọng của Victor ồm ồm vang lên.
Là một chiến binh với thân hình to lớn, vạm vỡ, tính thình hào sảng, thật khó để Victor ăn nói nhẹ nhàng được.
    - Đây là một chàng trai thật tuyệt vời, cậu ta vừa cứu mạng tôi đấy. - Victor ôm lấy vào vai Jackson lắc lắc mạnh, làm anh này không khỏi nhăn mặt.
    - Ồ, cũng không có chi! - Jackson nhăn nhó, cố thoát ra khỏi vòng tay như gọng kềm của Victor.
    - Khi chúng tôi theo chân sếp tiến vào cửa chính, thì ngay lập tức bị tấn công. Cái thứ quỷ quái ấy tập kích từ trên cao khiến chúng tôi khá bất ngờ. Jackson bị hất văng vào trong góc, vì cậu ta khá nhỏ con. Tôi bắn lung tung khắp nơi để tạo khoảng cách an toàn, nhưng có vẻ không hiệu quả lắm. Đạn sáng cũng không đẩy lùi được, mà chỉ làm chúng thêm điên cuồng. Thật không thể hiểu bọn này, chúng không giống với những cặp dơi trước đây chúng ta bắt.
Victor kêu ca và Andy hoàn toàn đồng ý. Anh biết chúng điên cuồng vì cái gì.
    - Chúng tấn công không buông tha Victor, có lẽ vì anh ấy trong thật béo bở. - Jackson nối tiếp câu chuyện, không quên trả đuã Victor vì đã nói cậu nhỏ con, đây là chuyện nhạy cảm. - Anh ấy bị chúng hất ngã xuống đất và bọn dơi đã nắm được chân anh ta. Vì vậy tôi đã rút súng bắn chết một con.
    - Nhưng con còn lại không hề biết sợ bỏ đi, mà ngược lại còn tấn công dữ hơn. Nó cứ như bị điên ấy. Thứ chết tiệt! Nó dùng móng sắt bò trên tường như thằn lằn vậy và cứ đột nhiên lao ra từ bóng tối tấn công bọn tôi. - Victor tiếp lời kể của Jackson, hai bọn họ có vẻ là một cặp ăn ý.
    - Chúng tôi phải vừa chống trả vừa di chuyển đến nơi tập hợp, nhưng nó vẫn không ngừng tấn công. Cho đến đợt tấn công cuối, nó cào dính một phát vào tay Jackson. Rồi sau đó mới rút lui. - Victor lắc đầu kể.
    - Nó đã đánh dấu cậu ấy. - Andy giải thích - Nó đánh dấu kẻ thù đã giết đồng bạn của nó. Dơi một cánh là một loài khá thù dai, một khi đã nếm máu của cậu nó sẽ không bao giờ quên. Nhưng không sao, mất đi đồng bạn thì nó cũng không còn đe dọa với con người nữa. Chẳng khác nào một con chuột giận dữ thôi! - Andy vỗ vỗ nhẹ vai Jackson an ủi.
    - Vâng , một con chuột giận dữ và thù dai. Mà nó lại có thể giết người nữa. Còn tôi lại là mục tiêu trả thù của nó! - Jackson buồn bã lẩm bẩm, không rõ đang nói chuyện, hay tự nói cho bản thân mình nghe nữa.
Một tiếng nổ mạnh thu hút sự chú ý của mọi người và lần này là bốn người của HUNTERS xuất hiện, lao thẳng qua cửa kiếng. Chỉ bị vài xây sát nhẹ, người của HUNTERS quả nhiên đều là nhưng tay chiến đấu kỳ cựu. Sau đó lần lượt từng nhóm thành viên khác đến được nơi tập kết, một người bị thương nặng.
Nhóm ba người cùa Nami xuất hiệt sau cùng, mọi người bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, vì Nami là bác sĩ duy nhất đi theo đội. Tuy mọi người đều có dụng cụ cứu thương cơ bản mang bên người, nhưng những vết thương nặng đều nên giao cho người chuyên nghiệp thì hơn. Nami vừa tới liền đặt ba lô xuống xem xét ngay cho người đồng đội bị thương nặng nhất. Jackson vẫn còn phải ngồi chờ.
Lau đi phần máu ở bụng người bị thương, Nami lắc đầu vì vết thương đã lộ nội tạng. Không thể chỉ sơ cứu bình thường được, Nami chỉ biết lấy băng gạc bó kín vết thương lại, chờ xử lý sau. Andy ngay lập tức hiểu ý, anh gọi trực thăng của đội Nu tới.
Đội hỗ trợ có hẳn một trực thăng - bệnh viện di động, cấp cứu cho trường hợp bị thương nặng khi thi hành nhiệm vụ. Những nhân viên HUNTERS thường không cần đến những bệnh viện dân dụng. Những nơi đó không hề có bùa tẩy uế, nước thánh, huyết thanh chống nọc người sói ... hay cụ thể trong trường hợp này là kháng sinh khi bị quái vật bóng đêm cắn.
Mất khoảng năm phút để điều trực thăng của đội Nu tới. Trong khi chờ đợi, Andy trình bày kế hoạch của mình, còn Nami rửa sạch và băng bó vết thương cho Jackson.
    - Đó là khoáng thạch Lecamirosa! - Andy mở đầu kế hoạch của mình bằng một thông tin khá đáng sợ.

Mọi người cùng đồng thời ồ lên khi giải tỏa được nỗi hiềm nghi trong lòng. Chẳng trách sao nơi đây lại tập trung nhiều dơi một cách kỳ lạ đến thế. Thông thường, dơi một cánh là một loài săn mồi lén lút. Chúng sẽ rút lui và ẩn nấp nếu tấn công thất bại. Săn dơi một cánh không cần nhiều người, chủ yếu là lần tìm dấu vết chúng sau đó tung lưới tóm gọn. Chúng không bao giờ tấn công khi có hai đối tượng trở lên. Nhưng lần này, những nhóm thợ săn đi thành từng cặp cũng bị tấn công, rõ ràng tình hình đã có nhiều thay đổi. Và nguyên nhân chính là khoáng thạch Lecamirosa.
Đây là một khoáng chất quý hiếm ứng dụng cao trong quang học, vật lý lượng cũng như trong đều chế thuốc... Quá nhiều lợi ích ứng dụng cho con người, đồng thời cũng là một liều thuốc gây ảo giác, gây nghiện đối với lũ dơi một cánh. Chả trách sao chúng tập trung đông ở đây và điên cuồng đến như vậy. Chúng là một bầy dơi nghiện ngập Lecamirosa.
Đặt ba máy tính cá nhân dạng đồng hồ đeo tay lại với nhau, tạo hình một hình chiếu nổi lập thể sơ đồ của khách sạn chìm trong lòng núi. Andy thuyết minh.
    - Đây là vị trí hiện tại của chúng ta. - Andy chỉ vào chấm đỏ bên cạnh hình ảnh bồn phun nước. - Phía nam là tòa nhà điều hành chúng ta vừa vượt qua. Phía đông là khu nhà nghỉ và phía tây là khu vui chơi. Mục tiêu của nhiệm vụ là tiến về phía bắc, khách sạn trong lòng núi.
Sau đó hình ảnh được phóng to thể hiện rõ qui mô của khách sạn.
    - Được xây dựng trong một hang đào, tòa nhà có chiều cao 10 tầng, rộng hơn 100m và sâu vào trong núi khoảng 300m. Chưa rõ độ sâu của hang. Theo phán đoán của tôi, có lẽ chúng ta còn phải tiến sâu hơn khoảng cách 500m nữa. Tuy nhiên cần lưu ý, chúng ta phải tiến vào không gian có vật chắn kiến trúc phức tạp, đồng thời đối phó với số lượng chưa biết rõ dơi một cánh, những sinh vật nguy hiểm cấp B. Khi phát hiện sự hiện diện của Lecamirosa, tôi nâng độ khó của chiến dịch này lên cấp A. - Andy dừng lại một chút nhằm nhấn mạnh - Vì vậy các thành viên của đội Sigma, ai chưa đủ cấp A, tôi buộc phải chấm dứt nhiệm vụ của các bạn ở đây!
Vài tiếng xôn xao nổi lên , rõ là từ những người không thể tiếp túc tham gia nhiệm vụ. Có năm thành viên trong đội tỏ rõ thất vọng, họ là Sigma cấp B. Vì vậy, hiện tại đội hình chấp hành nhiệm vụ còn lại:
    1. Head: Andy
    2. Raider: Jackson
    3. Nurse: Nami
    4. Shooter: đội trưởng Victor. Và bốn thành viên cấp A: Lenka, Adam, Nick và Palm.
    - Mục tiêu của chúng ta hiện tại không phải là bắt lũ dơi một cánh nữa mà là thu hồi Lecamirosa. Việc truy bắt dơi một cánh sẽ tiến hành sau khi việc thu hồi hoàn tất.
Andy vừa kết thúc trình bày kế hoạch, cũng vừa lúc tiếng trực thăng rền rĩ trên bầu trời. Hai thành viên đội Sigma đốt pháo sáng hướng dẫn trực thăng đáp vào khoảng sân lót đá phía trước khách sạn. Đèn trực thăng rọi sáng đêm đen, làm hiện rõ tòa kiến trúc điêu tàn chỉ còn lộ một phần mái và vài cây cột. Toàn bộ phần còn lại đã bị đất cát sạt lở chôn vùi.
Trực thăng cứu viện của Nu thả xuống một kiện hàng lớn trước khi đáp xuống sân. Các thành viên của Nu nhanh chóng di chuyển đồng đội bị thương lên trực thăng, đồng thời khiêng xuống thêm vài hòm trang thiết bị cho Sigma. Bên trong hòm là kính nhìn đêm (loại chỉ nhỏ gọn như mắt kính thông thường), nón bảo hộ có gắn đèn quang tử (phát ra loại ánh sáng rực rỡ như mặt trời, có thể đẩy lùi những sinh vật bóng đêm, nhưng vì tốn rất nhiều năng lượng nên chỉ có thể kéo dài hai phút), các loại băng đạn phù hợp với loại súng của từng người, dao găm, dây thừng, cuốc, xẻng, máy cắt ... Andy đoán họ phải tiến sâu vào lòng đất.
    - Cho đội Epsilon dọn dẹp công viên được rồi, nhưng đội Tau vẫn phải phong tỏa toàn bộ khu vực. - Andy hét lên với người đội trưởng đội Nu do tiếng trực thăng quá lớn - Bảo Upsilon thu hẹp phạm vi phủ của thiết bị Unbrella xuống, chỉ còn phải cô lập khu nghỉ dưỡng này thôi, như vậy sẽ tiết kiệm năng lượng hơn. Chúng ta còn phải phong tỏa chỗ này trong một thời gian dài.
Nida – đội trưởng đội Nu giơ một tay lên làm ký hiệu ‘đã rõ’. Sau đó trực thăng bắt đầu cất cánh, trả lại sự yên lặng tĩnh mịch cho khu vực. Chỉ còn lại tiếng loạt xoạt phát ra từ Jackson và ba thành viên khác đang giở thùng hàng do trực thăng đem tới.
Trong lòng Jackson hí hửng như một đứa trẻ nhận được đồ chơi. Từ khi nhìn thấy thùng hàng, trong lòng Jackson đã nhảy cẩn lên sung sướng. “Rầm” tiếng nắp thùng nặng nề rơi xuống đất, làm một lượng lớn bụi bặm văng tung lên.
    - Một con rô bốt tháo dỡ TG – 0250TD. - Jackson reo lên sung sướng - Cao 2,3m trọng lượng 1,05T; sải vươn hai cần tay là 4,5m; lực nâng mổi bên là 2T. Động cơ là loại M làm mát bằng khí lỏng, tốc độ di chuyển tối đa 15km/h. Buồng lái một người ngồi, năng lượng có thể hoạt động liên tục trong một ca 7 tiếng. Đây là đời thứ hai, vừa sản xuất năm ngoái, chỉ có 5 con, một trong số đó là của đội HUNTERS chúng ta.
Jackson phấn khích kể vanh vách, đồng thời âu yếm ôm lấy cái mặt nạ ốp có gắn logo của công ty công nghiệp nặng Heaven thuộc tập đoàn Thành Gia và thương hiệu Robot TG – 0250TD.
    - Quả không hổ danh là Raider – người có thể lái bất cứ phương tiện nào. Đám người các cậu yêu xe cộ đến phát điên rồi! - Victor cười ha hả nhìn Jackson âu yếm con robot.
Mấy thành viên khác cũng phì cười khi nhìn thấy anh chàng như thế.
    - Cho em lái nó nhé, cho em lái nó nhé?!
Mắt Jackson lấp lánh nhìn Andy như cún con vòi vĩnh. Ánh mắt đó khiến Andy không thể chịu nổi cũng phải phì cười.
    - Tôi nghĩ ngoài cậu ra, không ai ở đây có thể lái được nó. Mà nếu tôi có cho Victor lái, thì cậu cũng sẽ cắn chết ông ta mất! - Andy dí dỏm nói.
Mọi người cùng cười rộ lên, những nụ cười xua đi căng thẳng trước một cuộc chiến khốc liệt đang chờ đợi họ phía trước.

Bình Luận (0)
Comment