Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng

Chương 18

Ta nhìn chằm chằm vào Khang Lạc, thấy đôi mắt mờ mịt của nàng dần trở nên sợ hãi, ánh mắt đỏ hoe phủ đầy lệ, trong lòng dâng lên một thứ khoái cảm kín đáo.

 

Ta cảm thấy sự đê tiện của chính mình.

 

Ta không phải người siêu phàm thoát tục.

 

Thế nên, ta không tránh khỏi bát khổ luân hồi:

 

Sanh, lão, bệnh, tử. Ái biệt ly, oán tắng hội, cầu bất đắc, ngũ ấm xí – ai có thể trốn được?

 

Khang Lạc không thể tin nổi, lắc đầu liên tục, nước mắt tuôn ra không ngừng.

 

“Ngươi là con gái của Tiên Hoàng? Chúng ta cùng mẹ khác cha?”

 

“Không thể nào, điều đó không thể là sự thật! Phụ hoàng yêu mẫu hậu nhất, người không thể làm ra chuyện như vậy, người không thể lợi dụng mẫu hậu…”

 

Khóe môi ta cong lên, hiện ra một nụ cười giễu cợt:

 

“Thật sao? Vậy tại sao trên đường tới Thái miếu, ngươi lại bị ám sát?”

 

“Nếu không có thích khách muốn ám sát mẫu hậu, thì sao lại có thích khách muốn g.i.ế.c ngươi?”

 

Sắc mặt nàng trắng bệch:

 

“Ý ngươi là… người muốn g.i.ế.c ta cũng là phụ hoàng?”

 

Ta khẽ cười một tiếng, xoay người chậm rãi rời đi.

 

“Cầu mong là không phải vậy.”

 

“Triệu Tử Ngọc! Ta không tin lời ngươi!”

 

Nàng hét lớn sau lưng ta, như thể hét lên như vậy có thể xua tan nỗi sợ trong lòng.

 

Thật là suy nghĩ của trẻ con.

 

Ta hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếc lời đổ thêm một gáo dầu vào lửa:

 

“Khang Lạc, phụ hoàng nhìn như vì hồng nhan mà nổi giận, thực ra lại là người biết cách tự bảo vệ mình nhất. Mà ngươi cũng rất giống người, bề ngoài ngây thơ, nhưng thật ra rất biết cách sinh tồn.”

 

“Nếu không, rõ ràng Vệ Chiêu sắp chết, tại sao ngươi không đi cứu hắn?”

 

“Người ngươi từng yêu cuồng si kia, chỉ là Vệ Chiêu, đệ nhất công tử của Hoa Kinh. Chứ không phải là một tội nhân vô danh. Khi hắn mất thế, hắn liền không còn xứng để ngươi cứu nữa, đúng không?”

 

“Rầm” một tiếng, Khang Lạc ngã gục xuống đất.

 

Đáng tiếc, lần này không còn cung nữ hay ma ma nào đến đỡ nàng nữa.

 

22

 

Mẫu hậu vội vàng kết thúc chuyến đi Thái miếu, mang theo ta và Khang Lạc hồi cung.

 

Ta không biết bà đã thuyết phục phụ hoàng thế nào, tóm lại là ta không bị nhốt vào đại lao, vẫn bình an vô sự ở lại trong hậu cung, mọi thứ dường như trở về như trước.

 

Tuy nhiên, vẫn có điểm khác biệt.

 

Lần này, ta không được ra khỏi cung, hoàn toàn mất liên lạc với thế gian bên ngoài.

 

Ta không biết nghĩa quân bên ngoài đã tiến đến đâu, cũng không biết Vệ Chiêu thế nào rồi.

 

Sau khi Khang Lạc trở về cung, lập tức rời khỏi hoàng cung, còn mẫu hậu thì không gặp lại ta nữa, chỉ để ta ở tại một gian điện nhỏ trong cung của bà, sai vài người hầu hạ.

 

Tối hôm đó, Khang Lạc đến.

 

Trán nàng đỏ bừng, trên mặt còn vết bầm tím do bị tát.

 

Nàng trừng mắt nhìn ta, ánh mắt đầy hận ý, ném mạnh một cái hộp lên bàn trước mặt ta, nghiến răng từng chữ: 

 

“Triệu Tử Ngọc, ta không nợ ngươi nữa.”

 

“Đây là thứ Vệ Chiêu để lại cho ngươi, ngươi muốn cứu thì cứu.”

 

Giọng điệu nàng nói giống như trẻ con đang giận dỗi, nhưng trong mắt nàng, có lẽ đây là một cách thể hiện khí phách.

 

Ta khẽ cười, ngón tay hơi động, tùy tiện đẩy cái hộp rơi xuống đất.

 

“Bộp” – chiếc hộp rơi xuống, một vật đen sì rơi ra.

 

Ta liếc qua một cái, không nhìn kỹ, chỉ lạnh nhạt nói: 

 

“Không cứu.”

 

“Triệu Tử Ngọc!!!” – Khang Lạc giận đến mức giậm chân.

 

“Ngươi muốn ta quỳ xuống cầu xin ngươi phải không? Được, ta quỳ đây.”

 

Nàng cong gối, suýt nữa đã quỳ xuống.

 

Trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu.

 

“Đủ rồi!”

 

Khang Lạc bị giọng ta dọa sợ, mắt ngấn lệ, cắn răng nói:

 

“Triệu Tử Ngọc, ngươi thông minh hơn ta, giỏi hơn ta, ta không hiểu các ngươi đang chơi trò gì, nhưng ta cầu xin ngươi, hãy cứu Vệ Chiêu.”

 

“Ta không thể vì Vệ Chiêu mà sống c.h.ế.t thêm lần nữa, ta đã có con, ta không thể tiếp tục bốc đồng.”

 

Ngón tay trắng trẻo của nàng theo bản năng đặt lên bụng mình.

 

Dù chưa thật sự trở thành mẹ, nàng đã có dáng vẻ của một người mẹ.

 

Ta nghẹn ngào, một lúc lâu không thể nói gì.

 

Nhanh đến thế sao...

 

Nàng cúi đầu, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống đất.

 

“Trong hộp là lưỡi của Vệ Chiêu. Phụ hoàng tra khảo hắn về tung tích của ngươi, hắn không nói, đã tự cắn đứt lưỡi.”

 

“Ta và Vệ Chiêu đã từng có lỗi với ngươi.”

 

“Nhưng trò chơi của người thông minh, những kẻ ngốc không hiểu gì ngoài phản ứng theo bản năng, thì còn có thể làm gì được nữa?”

 

Ta tỉnh táo lại, lần đầu tiên nhìn nàng một cách nghiêm túc.

 

Nàng không phải hoàn toàn vô dụng, ít ra có thể nghĩ đến mức đó.

 

Hồng Trần Vô Định

Trước đại thế, ai mà chẳng là kẻ ngốc?

 

“Để ta suy nghĩ đã.”

 

“Được...”

 

Khang Lạc không dám ép ta, vội vã rời đi, như thể sợ ta đổi ý.

 

Ta bước chậm đến bên vật đen sì, khô quắt, bốc mùi hôi thối kia.

 

Thì ra là chiếc hộp mà hắc y nhân từng để trước cửa viện ta.

 

Thì ra, đó là lưỡi của Vệ Chiêu...

 

Ta không ngờ Vệ Chiêu lại trở nên cứng cỏi như vậy.

 

Trước kia, hắn luôn rình rập bắt thóp ta để phản bội, để có thể ở bên Khang Lạc.

 

Thế mà bây giờ, hắn lại vì không muốn bán đứng ta mà tự cắn đứt lưỡi mình?

 

Thật khó tin.

 

Vết thương trên trán Khang Lạc chắc là do cầu xin vì hắn.

 

Ta ngẩn người, Trương ma ma bên cạnh khẽ ho một tiếng, như muốn nói nhưng lại thôi.

 

“Điện hạ, khi nãy Khang Lạc công chúa đã quỳ gối cầu xin bệ hạ vì người, bệ hạ không đồng ý, công chúa liền dập đầu thật mạnh, còn tự tát vào mặt mình từng cái...”

 

“...”

 

Ta cảm thấy một nỗi nghẹn ngào không thể diễn tả.

 

Ta vẫn nghĩ Khang Lạc là đầu óc mê muội vì yêu, chỉ biết vì nam nhân mà sống chết, không ngờ nàng lại có thể làm vậy vì ta.

 

Ta khẽ nhắm mắt, đè nén mọi cảm xúc trong lòng, lạnh giọng nói: 

 

“Ta muốn gặp phụ hoàng.”

Bình Luận (0)
Comment