Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng

Chương 24

Trong lịch sử, cung đình bị công phá, hậu phi cung nữ bị làm nhục không hề hiếm thấy.

 

Có những phi tần danh chấn thiên hạ, đến khi c.h.ế.t rồi cũng chẳng được yên ổn.

 

Mẫu hậu của ta, bà chính là đệ nhất mỹ nhân Hoa Kinh.

 

Một luồng dũng khí dâng lên trong lòng, ta rút ra từ n.g.ự.c một tín vật, giao vào tay Vệ Chiêu.

 

"Đi tìm Minh Tắc, nói với huynh ấy, không được g.i.ế.c sư phụ ta. Tuyệt đối không được!"

 

Vệ Chiêu nhận lấy, trịnh trọng gật đầu, quay người chạy đi, phóng thẳng về phía chuồng ngựa.

 

Ta tiễn mắt nhìn hắn rời đi, lấy lại chút sức, đứng lên, lạnh giọng nói với đại thái giám:

 

"Truyền lệnh xuống — tất cả hậu phi, cung nữ, thái giám tập trung tại ngự thư phòng. Tất cả thị vệ trong cung theo bản cung xuất chiến, g.i.ế.c địch!"

 

Đại thái giám sững sờ trong chốc lát, trong mắt bỗng dâng lên vẻ kích động.

 

"Vâng, nô tài tuân chỉ!"

 

Hắn lảo đảo chạy ra ngoài, lớn tiếng truyền lệnh. Rất nhanh, các cung nữ thái giám đồng thanh truyền đi mệnh lệnh của ta.

 

Ta xông pha giữa đám người, gặp địch là giết, chẳng bao lâu quanh người ta đã tụ tập hơn trăm cung vệ, cùng ta xông pha g.i.ế.c địch.

 

Máu nhuộm đẫm váy dài, bảo kiếm đã mẻ lưỡi.

 

Quân địch tan tác, nhưng lại từng tên từng tên ngã xuống dưới lưỡi kiếm của ta.

 

Dưới ánh tà dương, ta bước đến ngự thư phòng.

 

Mọi ánh mắt đều kính sợ nhìn về phía ta, đồng loạt khom người hành lễ với sự biết ơn sâu sắc.

 

Ta liếc mắt liền thấy t.h.i t.h.ể mẫu hậu, bà đã được các cung nữ thu xếp lại chỉnh tề, an nhiên nằm trên một tấm nhuyễn tháp.

 

Ta quỳ gối trước tháp, trong lòng thấp thỏm bất an.

 

Vệ Chiêu chắc đã truyền được tin rồi… 

 

Bọn họ chắc vẫn bình an chứ?

 

Bỗng, ta nghe được tiếng bước chân lạ lẫm từ ngoài cửa. Thị vệ lập tức ngăn người lại.

 

Ta nghe tiếng áo giáp va chạm, rồi tiếng cởi mũ giáp, sau đó là tiếng người quỳ xuống hành lễ.

 

"Thần Minh Tắc đến chậm cứu giá, thỉnh công chúa điện hạ thứ tội. Công chúa điện hạ vạn phúc kim an."

 

Thanh âm này… sao mà quen thuộc đến vậy.

 

Không hiểu sao, lệ dâng đầy khóe mắt, niềm vui như nước lũ tràn về.

 

Một nụ cười rạng rỡ bất giác nở trên môi ta, cái giá lạnh trong tim dường như tan chảy trong khoảnh khắc.

 

A Tắc, A Tắc của ta!

 

Hắn đã trở về rồi!

 

Niềm vui và sợ hãi cùng lúc chiếm trọn lòng ta.

 

Ta sợ đây là giả, mãi vẫn không dám quay đầu nhìn lại.

 

Người phía sau kiên nhẫn chờ đợi, dù ta không quay đầu, ta cũng cảm nhận được ánh mắt của chàng vẫn dõi theo ta, chưa từng rời đi.

 

Ta lén lau nước mắt, chậm rãi đứng dậy, xoay người lại, ánh mắt dừng nơi khóe mắt có nốt ruồi lệ của hắn.

 

Là A Tắc thật rồi.

 

Quả nhiên là hắn.

 

Hắn quỳ một gối trên đất, lưng thẳng tắp như tùng bách.

 

Người đã đen hơn, gầy hơn.

 

Toàn thân đầy máu, nhưng gương mặt lại được lau sạch sẽ, như sợ ta nhận không ra.

Hồng Trần Vô Định

 

Hắn thấy ta, không kìm được nở nụ cười chân thành, nụ cười ấy rạng rỡ như ánh mặt trời, thuần khiết như băng tuyết tan chảy, khiến ta nhớ đến thiếu niên năm nào từ núi rừng đến bên ta.

 

Hắn bước đến, ôm chặt lấy ta vào lòng, như muốn đem cả thân xác và linh hồn ta hòa vào cơ thể hắn.

 

"A Ngọc, ta trở về rồi."

 

"Cuối cùng ta cũng đã về rồi."

 

Hắn nói, giọng chan chứa nỗi xót xa, như thể vì để gặp ta một lần này, đã phải vượt qua muôn sông ngàn núi.

 

Ta cảm nhận được một sự nhẹ nhõm, chỉ khi ở bên A Tắc, ta mới có thể thoải mái khóc, thoải mái cười, thoải mái tùy hứng.

 

Ta khẽ hé môi, định nói điều gì đó...

 

Lại bị người khác ngắt lời.

 

“Khởi bẩm tướng quân, thủ cấp (đầu) của tên loạn quân cầm đầu Lục Diệu đã mang đến. Xin tướng quân chỉ thị xử trí thế nào.”

 

A Tắc hân hoan nói:

 

“A Ngọc, ta dùng kế của nàng thu phục được loạn quân của Lục Diệu. Trận chiến này, nàng công lao không nhỏ, nàng mới là đại công thần thật sự!”

 

Thân thể ta chợt cứng đờ, không thể nhúc nhích.

 

Khoảnh khắc đó, ta cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là “giết người diệt tâm”.

 

Ta nhìn người vừa lên tiếng, hắn cũng ngẩng đầu lên, chính là Vệ tướng.

 

“Điện hạ tính kế không sót một bước, khiến người khâm phục.”

 

Vệ tướng vuốt râu, mỉm cười, nhưng ta rõ ràng thấy trong ánh mắt ông ta là sự toan tính sắc bén.

 

Ta như rơi xuống vực sâu, toàn thân tê liệt bởi cơn ác mộng khủng khiếp ấy.

 

Ta đẩy A Tắc ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay Vệ tướng, nơi mép hộp vẫn còn dính máu.

 

Ta bước chậm tới, mở chiếc hộp ra.

 

Bên trong là thủ cấp của sư phụ Lục Diệu, đôi mắt trợn trừng, trên mặt đầy kinh ngạc, như thể đến c.h.ế.t vẫn chưa hiểu nổi, rốt cuộc vì sao lại thế này?

 

Ta cũng không hiểu…

 

Ta cảm thấy, có một thứ gọi là vận mệnh.

 

Nó khiến người ta không thể chấp nhận, cũng không thể khước từ.

 

Ta vô thức nhận lấy chiếc hộp ấy, thất thần bước ra ngoài.

 

A Tắc không hiểu, hắn nghi hoặc chắn trước mặt ta, ánh mắt lo lắng nhìn ta, giữ lấy tay áo ta.

 

“A Ngọc, nàng sao vậy?”

 

“Nàng giận ta sao?”

 

“Hôm đó, ta thực sự tưởng mình đã chết, chẳng phải cố tình giấu nàng.”

 

“Nàng không biết, ta đã vì để được gặp nàng mà…”

 

“Lục Diệu là sư phụ của ta!” — cổ họng ta nghẹn lại, giọng khàn đục như tiếng thú hoang bị thương.

 

A Tắc sững sờ, trừng lớn mắt. Những ngón tay đang nắm tay áo ta lập tức đông cứng lại.

 

Khoảnh khắc ấy, e rằng hắn cũng cảm nhận được thứ gọi là số mệnh, hắn mấp máy cổ họng mấy lần, nhưng chẳng thể thốt ra lời nào.

 

Rất lâu sau, hắn mới cất tiếng, giọng khàn khàn:

 

“A Ngọc… ta không biết.”

 

Ai biết chứ?

 

Ta cũng không biết…

 

Ta từ từ lùi lại, nhìn tay áo ta từng chút từng chút trượt khỏi tay hắn.

 

Ta xoay người, từng bước từng bước rời đi.

 

Phía sau, ta nghe thấy tiếng bước chân A Tắc vội vã đuổi theo, lại bị một tiếng quát lớn ngăn lại.

 

“Bệ hạ!”

 

“Chư tướng đang đợi người. Đại Chu đã diệt, chư quân đã vất vả lâu ngày, nay nên ban thưởng ba ngày, mở hội mừng công.”

Bình Luận (0)
Comment